Úc Hoàn dẫn Nguyễn Thu Bình tới một nhà hàng đồ Tây năm tầng. Thang máy lồng kính chậm rãi đi lên từ tầng một, Nguyễn Thu Bình rõ ràng thấy khách khứa từng tầng ít dần đi, đèn đuốc từng tầng tối hơn, cách trang trí cũng tinh tế và khéo léo hơn.
Thang máy dừng lại ở tầng thứ năm. Lúc bước ra, Nguyễn Thu Bình mới phát hiện không có vị khách nào ở tầng này, chỉ có nhân viên đang bày biện đồ ăn lên chỗ ngồi cạnh cửa sổ theo trật tự. Anh lập tức ngửi thấy mùi thơm, "oa" một tiếng rồi chạy tới.
Tuy Nguyễn Thu Bình là thần tiên, nhưng sau khi anh được sinh ra, trong nhà nghèo đến mức gây cả tiếng vang. Đồ ăn ngày thường phần lớn đều là các món làm từ vườn nhà mình, hoặc là trái cây được hái sau núi, săn gà rừng các loại chứ anh chưa từng nhìn thấy nhiều món ăn sang trọng như thế này.
Vì vậy sau khi thấy một bàn toàn món ngon, tuy không đến mức nước miếng chảy ròng ròng, nhưng yết hầu đã lăn lên lăn xuống hai lần, anh chỉ thấy cảm giác đói bụng lại càng mãnh liệt hơn.
Nguyễn Thu Bình kéo một chiếc ghế ra rồi ngồi xuống, thích chí và hưng phấn vẫy vẫy Úc Hoàn: "Úc Hoàn! Mau đến đây!"
Úc Hoàn cười khẽ, tay chống gậy rồi từng bước bước đến chỗ anh.
Nhân viên cũng vừa mang hết đồ ăn lên. Thấy Úc Hoàn đến, họ đồng loạt cúi đầu và hô một tiếng "Chủ tịch Úc" thật dõng dạc, sau đó mới quay người đi ra ngoài.
Nguyễn Thu Bình nhìn cảnh tượng này, vừa ăn một con tôm to vừa nói: "Úc Hoàn, em mở nhà hàng này à?"
Úc Hoàn gật đầu.
"Khá đấy, rất phù hợp với khẩu vị của anh!" - Nguyễn Thu Bình giơ ngón tay cái, khen hắn không chút keo kiệt. Nói xong, tiếng cắn vỏ tôm trong miệng anh cũng vang lên.
Úc Hoàn cười một tiếng, ngồi xuống chỗ đối diện với Nguyễn Thu Bình, đeo găng tay dùng một lần ở bên cạnh lên rồi cầm một con tôm to khác để lột vỏ: "Nguyễn Nguyễn ăn những món khác trước đi, mấy con tôm này chưa được bóc vỏ."
Nguyễn Thu Bình gật đầu không chút khách sáo, sau đó chuyển sang chiến đấu với những món khác.
"À này Úc Hoàn, em kết hôn chưa?" - Nguyễn Thu Bình vừa dùng sức thái thịt bò vừa nói.
Mặc dù trong bản ghi chép không đề cập đến chuyện Úc Hoàn kết hôn, nhưng bây giờ Nguyễn Thu Bình đã không còn tin nội dung trong đó nữa rồi. Ai biết chuyện yêu đương của Úc Hoàn có ở trên mạng hay không, nhỡ Úc Hoàn giấu chuyện đám cưới thì sao.
Động tác của Úc Hoàn dừng lại một chút. Hắn nhìn Nguyễn Thu Bình rồi lại cúi đầu xuống tiếp tục bóc vỏ tôm: "Chưa."
"Thế đã yêu ai chưa?" - Nguyễn Thu Bình lại hỏi.
Úc Hoàn bóc vỏ tôm sạch sẽ rồi đặt vào đĩa. Hắn để đĩa xuống trước mặt Nguyễn Thu Bình, cũng tiện tay cầm đĩa thịt bò mà Nguyễn Thu Bình mãi mới thái được một tí lên. Hắn cầm dao và nĩa, chậm rãi và cẩn thận thái rồi nói: "Chưa."
Nguyễn Thu Bình thở dài: "Thế chắc cũng phải yêu đương rồi chứ."
"Chưa."
Nguyễn Thu Bình khiếp sợ: "Úc Hoàn, em ba mươi hai tuổi rồi đấy! Sao lại chưa yêu đương bao giờ! Mấy người lớn chừng này đều có hai con hết rồi!"
Úc Hoàn rủ mi, vẻ mặt không có gì thay đổi, chỉ có động tác thái thịt trở nên chậm hơn một chút: "Tại sao Nguyễn Nguyễn luôn nhiệt tình bảo em yêu đương như thế?"
Nguyễn Thu Bình hơi ngẩn người. Anh đã từng nhiệt tình để Úc Hoàn yêu đương, chủ yếu là muốn hắn tìm được tình yêu đích thực dưới nhân gian, mượn cớ đó để hủy bỏ hôn ước với Nguyễn Đông Đông. Nhưng khoảng thời gian trước kia anh đã suy nghĩ thông rồi, quyết định không nhúng tay vào chuyện này nữa mà để nó được thuận theo tự nhiên. Nhưng tại sao anh vẫn để ý đến chuyện cưới xin của Úc Hoàn như thế nhỉ?
Nguyễn Thu Bình nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó ngẩng đầu nói với Úc Hoàn: "Có lẽ là bởi vì anh luôn thấy, tìm được một người mà mình thích, cùng bầu bạn và yêu nhau là một chuyện vô cùng hạnh phúc."
Nguyễn Thu Bình ngừng một chút rồi nói tiếp: "... Nhưng anh là thần Xui Xẻo, chuyện hạnh phúc như thế chắc chắc không liên quan đến anh. Cho nên anh hi vọng, ít nhất có thể khiến em hạnh phúc."
Vẻ mặt của Úc Hoàn bỗng chốc ngẩn ra, dường như hắn không ngờ rằng Nguyễn Thu Bình sẽ nói như vậy.
Nguyễn Thu Bình cúi đầu ăn một con tôm, nói tiếp: "Úc Hoàn, mặc dù anh chưa yêu ai, nhưng mà anh đọc khá nhiều tiểu thuyết. Trong sách nói khi người ta yêu nhau sẽ rất ngọt ngào, loại ngọt ngào này có thể cho người ta dũng khí, xoa dịu mọi buồn phiền và đau khổ. Cho dù là hai con chuột yêu nhau trong thùng rác, chúng cũng sẽ thấy chỗ đó không phải thùng rác mà là hòm châu báu."
Nguyễn Thu Bình nhanh chóng ăn hết đĩa tôm. Anh ngẩng đầu nhìn miếng thịt bò mà Úc Hoàn đang thái giúp mình: "Thái xong chưa?"
Úc Hoàn đưa đĩa cho anh: "Thái xong rồi."
Nguyễn Thu Bình xiên một miếng thịt bò rồi cho vào miệng, nhanh chóng nuốt vào bụng.
Anh chớp mắt, vẻ mặt có hơi khó hiểu: "Với cả anh thấy trong sách nói, khoảnh khắc mọi người sa vào lưới tình, họ giống như bị giật điện vậy. Thật ra thì anh vẫn rất tò mò, loại giật điện này là giật điện đến mức nào, là ngón tay giật điện hay đầu giật điện, có bị ngất xỉu không? Nhưng trong sách nói không rõ ràng đến thế. Bao giờ em thích người khác rồi có cảm giác này, nhất định phải nhớ nói cho anh."
Ánh mắt Úc Hoàn dừng lại trước gương mặt Nguyễn Thu Bình, hắn chậm rãi mở miệng: "Lời trong sách không hoàn toàn đúng. Tình yêu mang đến cảm giác giật điện kiểu đó có lẽ có tồn tại, nhưng đối với em, thích một người giống như là chứng kiến quá trình sinh trưởng của một cái cây. Em nhớ hạt giống được gieo xuống từ lúc nào, nhưng không biết nó lặng lẽ nảy mầm dưới lòng đất từ bao giờ. Em biết nó trồi lên mặt đất từ lúc nào, nhưng lại không biết nó lớn lên từ bao giờ. Em chưa từng cố gắng ghi chép xem một ngày nó có thể vươn cao thêm bao nhiêu, nhưng một ngày nào đó khi em quay đầu nhìn lại, em đã phát hiện ra cái cây đó đã vươn đến trời mây, cành lá xum xuê."
"Nghe thần kỳ thật, cũng phức tạp nữa..." - Nguyễn Thu Bình chớp mắt.
Ba giây sau, anh bỗng mở to mắt, cái nĩa đang cầm trong tay rơi xuống đĩa và vang lên một tiếng thật to.
Nguyễn Thu Bình kinh ngạc hỏi: "Úc Hoàn em thích ai rồi hả?!!!"
Úc Hoàn lặng lẽ gật đầu.
Nguyễn Thu Bình lập tức tỉnh táo lại, phấn khởi hỏi: "Em thích ai? Thích bao giờ? Cô ấy đẹp không? Tính cách có ổn không đấy, vui vẻ lạc quan không? Dịu dàng không? Thổ lộ chưa thế! Tại sao bây giờ vẫn chưa ở bên nhau!!"
Dường như Nguyễn Thu Bình nghĩ tới điều gì đó. Anh dịch người lại gần Úc Hoàn, chớp mắt nhìn hắn, ngón trỏ chỉ vào môi mình rồi nói đùa: "Đã hôn chưa?"
Tầm mắt Úc Hoàn dừng lại trên môi Nguyễn Thu Bình, một lúc lâu sau mới rời đi. Hắn rủ mi, giơ tay cầm ly nước bên cạnh lên uống.
Khi chất lỏng chảy vào miệng, hắn mới nhận ra mình cầm nhầm rượu vang đỏ chứ không phải nước lọc. Động tác của Úc Hoàn dừng lại một chút, nhưng hắn cũng không đặt ly rượu về chỗ cũ mà nhắm mắt, ngẩng đầu uống sạch rượu trong ly.
"Xem ra là chưa hôn rồi."
Nguyễn Thu Bình lầm bầm trong miệng.
Anh khá thông thạo chuyện nhìn sắc mặt đoán lời người khác, nhìn vẻ mặt này của Úc Hoàn là anh đoán được tiến triển của hắn với cô gái kia không mấy thuận lợi. Nguyễn Thu Bình ngay lập tức thấy hơi hối hận khi nhắc đến việc này, vì nó lại gợi lên chuyện thương tâm của Úc Hoàn.
Nửa sau bữa cơm, Nguyễn Thu Bình không có tâm trạng ăn cơm nữa.
Có lẽ do ảnh hưởng tâm lý quá lớn, cho nên mặc dù vẻ mặt của Úc Hoàn vẫn không thay đổi gì so với trước kia, nhưng Nguyễn Thu Bình vẫn cảm thấy một nỗi buồn sâu đậm được cất giấu dưới mi mắt của hắn.
Anh nhìn một lúc, thấy trong lòng mình cũng nặng nề trùng xuống. Anh cắm thật mạnh chiếc nĩa xuống miếng cá hồi trước mặt, thật sự không hiểu vì sao lại có người con gái từ chối Úc Hoàn.
Úc Hoàn là một người cực kỳ tốt, trình độ học vấn hay tướng mạo hay tiền tài, bất kỳ khía cạnh nào cũng đứng đầu. Trừ... Trừ chân có chút xíu vấn đề, thì Úc Hoàn chính là nhân tài hoàn hảo có một không hai trên thế giới.
Cô bé kia chắc chắn mù mắt rồi!
Nguyễn Thu Bình tức giận nghĩ.
Bởi vì trong lòng không thoải mái, ngay cả ăn cơm Nguyễn Thu Bình cũng thấy nhạt miệng, và cơm qua loa mấy nhát rồi lau miệng nói: "Úc Hoàn, anh no rồi."
Úc Hoàn vịn gậy ba-toong đứng lên, ôn tồn nói: "Vậy bọn mình đi thôi."
Nguyễn Thu Bình gật đầu. Anh đứng lên, vừa mới bước được vài bước thì bỗng bị cảnh tượng bên ngoài cửa sổ hấp dẫn. Cách đó không xa hẳn là cuộc thi chạy marathon, mấy chục thí sinh mặc quần áo thể thao đồng nhất, trên lưng dán số báo danh đang chen chúc chạy chầm chậm qua tuyến đường này.
Vị trí Nguyễn Thu Bình đang đứng là ở tầng năm, anh không thấy rõ vẻ mặt của những thí sinh dưới kia, nhưng lại có thể nhìn được những bắp chân đang căng lên vì chạy bộ. Bọn họ chạy với tâm thế nhiệt huyết, phấn khởi, tràn trề sức sống, chân này đến chân khác đạp lên mặt đất.
Nhưng Nguyễn Thu Bình lại cảm thấy những bước chạy kia như đang đạp vào lồng ngực anh vậy.
Năm Úc Hoàn mười sáu tuổi có nói, em ấy thích chạy bộ, cũng thường xuyên chạy marathon. Úc Hoàn nói, chạy bộ sẽ khiến em ấy tĩnh tâm, hơn nữa em ấy rất thích khoảnh khắc nhìn thấy đích đến.
Úc Hoàn còn nói, Nguyễn Thu Bình mỗi năm xuất hiện một lần chính là đích đến của mình.
Nhưng trong mười lăm năm này, Úc Hoàn không chờ được Nguyễn Thu Bình, cũng không xông về đích đến.
Nguyễn Thu Bình bỗng thấy lồng ngực đau đớn bực bội không nói lên lời, ngay cả sống mũi cũng bắt đầu cay cay.
"Nguyễn Nguyễn đang nhìn gì thế?" - Giọng nói của Úc Hoàn vang lên sau lưng.
Nguyễn Thu Bình hoảng hốt quay người, dùng sống lưng che lại khung cửa sổ sát đất kia: "Không... Không có gì. Úc Hoàn, bọn mình... bọn mình ngồi lại đây thêm tí nữa đi, anh còn muốn... còn muốn ăn thêm mấy món nữa."
Bây giờ không thể đi ra ngoài. Đi ra ngoài thì sẽ gặp đoàn người đang chạy bộ kia.
Nguyễn Thu Bình quá hoảng hốt, hoảng hốt đến mức chính anh cũng không nhận ra thái độ và động tác của mình bất thường đến thế nào.
Úc Hoàn bước từng bước tới gần Nguyễn Thu Bình. Cửa sổ sát đất quá lớn, vóc dáng Úc Hoàn lại cao hơn Nguyễn Thu Bình, anh không che được thứ gì. Úc Hoàn liếc mắt nhìn những thí sinh đang chạy marathon dưới kia, Nguyễn Thu Bình cũng nhìn thấy tầm mắt của hắn đang hướng ra bên ngoài.
Anh giơ tay lên, cách một khoảng không rồi che tầm nhìn của hắn, khàn giọng nói: "Em đừng nhìn."
Úc Hoàn nghiêng đầu một chút, hai tay che mắt của Nguyễn Thu Bình không tạo được chút tác dụng nào nữa.
"Em đừng nhìn!" - Nguyễn Thu Bình luống cuống hô lên.
"Em không có nhìn." - Úc Hoàn chuyển tầm mắt sang Nguyễn Thu Bình, lời nói vô cùng dịu dàng - "Em không nhìn."
Lúc này Nguyễn Thu Bình mới thả tay, nhưng nước mắt cũng bỗng chốc trào ra. Đầu mũi anh hồng hồng, giọt nước mắt trong veo lăn trên gò má tái nhợt rồi rơi xuống, vệt nước in lên trên gương mặt.
Úc Hoàn bỗng nhận ra, đây dường như là lần đầu tiên Nguyễn Thu Bình khóc trước mặt hắn.
Rõ ràng lúc nói đến vận xui của mình, anh luôn luôn cười. Rõ ràng lúc nói rằng mình chưa bao giờ chạm vào người khác, anh luôn luôn tỏ vẻ thờ ơ.
Nhưng giờ anh lại khóc.
Rõ ràng người gãy chân là Úc Hoàn, rõ ràng người thích chạy marathon cũng là Úc Hoàn.
Nhưng anh lại khóc như thể vô cùng uất ức.
Úc Hoàn đưa tay lên, định lau nước mắt cho Nguyễn Thu Bình.
Thế nhưng tay hắn còn chưa chạm vào, anh đã quay đầu tránh đi. Nguyễn Thu Bình lau sạch nước mắt trên mặt rồi nói: "Bọn mình đi thôi."
"Nguyễn Nguyễn." - Úc Hoàn thấp giọng gọi tên anh.
Nguyễn Thu Bình ngẩng đầu nhìn hắn.
Úc Hoàn bỗng dưng giơ tay lên, chạm vào gò má Nguyễn Thu Bình, nhẹ nhàng vuốt lên nơi mà nước mắt vừa mới lăn qua. Nguyễn Thu Bình sững sờ, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, theo bản năng đẩy Úc Hoàn ra... Nhưng anh lại bị Úc Hoàn nắm chặt cổ tay.
Úc Hoàn bước thêm một bước, ép Nguyễn Thu Bình áp lưng lên cửa sổ sát đất.
"Úc Hoàn, em..."
Lời của Nguyễn Thu Bình không thể nói ra khỏi miệng được nữa.
Bởi vì Úc Hoàn nhắm mắt lại, tiến tới, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Đây là một nụ hôn vô cùng dịu dàng.
Nguyễn Thu Bình không uống một giọt rượu nào, nhưng giữa răng môi anh vào giờ phút này tràn ngập mùi hương thơm nồng của rượu vang đỏ.
Anh khiếp sợ, không thể tin được, chậm chạp trợn tròn hai mắt.
Úc Hoàn buông anh ra, nhẹ nhàng trả lời câu hỏi mà anh đã hỏi hắn trên bàn ăn:
"Nguyễn Nguyễn, em hôn rồi."
"Với người mà em thích."