Tàng hình cũng có lợi ích. Ví dụ như việc nếu Nguyễn Thu Bình muốn vượt qua tầm mắt của bảo vệ để đi vào căn biệt thự sang trọng và to lớn này, chắc chắn anh sẽ phải vắt cả óc ra để nghĩ cách. Nhưng bây giờ, anh cứ đi đằng sau lưng Úc Hoàn, nghênh ngang bước vào.
Thế nhưng Úc Hoàn lại vào bằng cửa sau, cũng không bước vào tòa biệt thự như cặp vợ chồng và đứa trẻ ban nãy. Nó đi vòng ra đằng sau biệt thự rồi bước vào một ngôi nhà gỗ nho nhỏ.
Nguyễn Thu Bình định vào cùng xem Úc Hoàn làm gì ở bên trong, nhưng anh bị chậm một bước, còn chưa đi đến cửa thì Úc Hoàn đã vào nhà và khóa trái cửa mất rồi.
Anh đi xung quanh nhà gỗ một vòng, phát hiện ra rằng căn nhà này rất kỳ lạ, thậm chí một cái cửa sổ cũng không có.
Nguyễn Thu Bình định dùng phép tốc biến để nhảy vào trong, nhưng anh không ngờ khi pháp lực bị giảm đến chín phần thì nó thực sự rất yếu. Anh định tốc biến vào trong, nhưng suýt chút nữa đã tốc biến vào ao nước bên cạnh căn nhà rồi.
"Cậu chủ ở trong phòng làm gì thế? Sao lại không vào nhà chính với ông Úc?"
Nguyễn Thu Bình cũng muốn biết, cho nên vội vàng đến gần đó.
Ang nghe người còn lại ngáp một cái: "Chắc ngủ bù. Nghe nói đêm qua cậu chủ mất ngủ cả nửa đêm, tối nay lại là sinh nhật người lớn trong nhà, năm giờ sáng nay đã lên máy bay tới đây rồi. Chắc bây giờ buồn ngủ đó."
Hóa ra là đang ngủ.
Nguyễn Thu Bình thở phào nhẹ nhõm, anh còn tưởng Úc Hoàn bị giam lỏng cơ.
Nguyễn Thu Bình đoán Úc Hoàn còn phải ngủ khoảng chừng vài tiếng đồng hồ nữa, anh ở lại đây cũng không có gì thú vị. Hai ngày nay khi anh hạ phàm cũng không ra ngoài chơi được, nhân dịp này đi dạo một chút cho vui vậy.
Vốn dĩ dự định của anh rất tuyệt vời, anh còn tính đi ăn uống chơi đùa ra bã ở dưới trần gian một phen. Nhưng anh quên mất, ở trên Thiên Đình người ta dùng pháp lực để đi chơi đi làm, còn ở dưới nhân gian, người ta không thể không dùng tiền.
Mà trong người anh chỉ còn mấy trăm đồng, thậm chí từng này là không đủ để anh đi hết con phố thương mại này cơ.
Nguyễn Thu Bình đang mặc áo mỏng, mặc dù không lạnh nhưng lại khiến mấy người đang mặc áo bông dày cộm kia để ý mãi.
Vì vậy anh cầm tiền đi mua quần áo trước, sau đó ăn vài món, rồi mua vài đồ lặt vặt. Loáng một cái anh tiêu hết tiền rồi.
Nguyễn Thu Bình đặt tay sờ lên cái bụng không no mấy của mình, nhìn sắc trời đã ngả tối, đành loạng choạng trở về biệt thự.
Sau khi anh đến nhà gỗ thì không thấy Úc Hoàn đâu, mà chỉ thấy cậu bé ăn diện chải chuốt mà anh đã từng gặp qua đang đứng và gõ thật mạnh lên cửa.
Thằng bé thấy gõ cửa không có tác dụng gì, bắt đầu dùng chân đạp vào cửa, tiếng "bụp bụp bụp" vang lên thật sự khiến người nghe phiền vô cùng.
Nó vừa đạp vừa hô to tên của Úc Hoàn để Úc Hoàn mở cửa cho nó.
"Két..."
Cửa gỗ được mở ra, Úc Hoàn mặt không cảm xúc cúi đầu nhìn đứa bé trai thấp hơn mình nửa cái đầu rồi nói: "Muốn làm cái gì thế Úc Phàn?"
Úc Phàn ngẩng đầu, giọng nói không lễ độ tí nào: "Cho tôi đi vào, tôi cũng muốn vào chơi."
"Không cho." - Úc Hoàn cự tuyệt.
Úc Phàn tức giận: "Đây là nhà anh à? Chỗ này viết tên anh à?!"
"... Cậu hai... Cậu cả đã ở đây từ khi mới sinh ra rồi, chúng ta đi chơi ở chỗ khác nhé..." - Chị người hầu bên cạnh Úc Phàn cẩn thận khuyên nhủ.
"Không! Tôi muốn vào đây chơi!" - Úc Phàn tức mình giậm chân.
Úc Hoàn cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó nói: "Sắp đến lễ mừng thọ rồi, tôi đi trước."
Nói xong nó bắt đầu ra khỏi nhà gỗ, còn tự nhón chân lên để khóa cửa lại.
Úc Hoàn vừa mới rút chìa khóa ra, Úc Phàn lập tức nhào sang để cướp.
Úc Hoàn cầm chìa khóa trong tay rồi giơ cao, cúi đầu nhìn Úc Phàn: "Muốn không?"
Úc Phàn trợn trừng mắt nhìn Úc Hoàn. Úc Hoàn bỗng dưng giơ tay lên, ném chìa khóa vào trong ao nước ngay bên cạnh.
"Xuống đấy mà mò, mò được thì tôi cho cậu cả chìa khóa cả nhà gỗ." - Úc Hoàn cười nói, sau đó tự đi lên biệt thự.
Vành mắt của Úc Phàn đỏ hết cả lên như thể đang tức giận. Nó bỗng giật máy bay đồ chơi trong tay người hầu, hung hăng ném vào đầu Úc Hoàn...
Ngay sau đó, nó thấy máy bay đồ chơi dừng lại trên không trung ngay trước khi đập vào đầu Úc Hoàn như thể có một bức tường vô hình chắn ngang. Máy bay ngừng lại rồi rơi bẹp xuống đất.
Úc Hoàn không bị thương chút nào.
Úc Phàn khiếp sợ trợn tròn cả hai mắt.
Nguyễn Thu Bình hít một hơi lạnh, xoa xoa bụng mình một tí - cái món đồ chơi này đập vào người anh đau thật sự.
Anh vén áo lên nhìn thử, chỉ thấy bụng mình tím bầm vì vừa mới chắn hộ Úc Hoàn.
"Có quỷ kìaaaa ——" - Úc Phàn hoảng sợ gào thảm thiết, nhanh chân chạy đi.
Úc Hoàn ngạc nhiên quay đầu nhìn. Ngoại trừ máy bay đã vỡ tan tành trên đất, nó không thấy thứ gì nữa cả.
......
"Nhóc Úc Hoàn!"
Thấy bốn phía vắng lặng, Nguyễn Thu Bình hủy bỏ chức năng ẩn thân, bước ra từ sau hòn non bộ rồi nhảy đến trước mặt Úc Hoàn.
Úc Hoàn hơi sửng sốt, sau khi nhận ra đó chính là Nguyễn Thu Bình, ánh mắt cậu bé sáng rực lên. Ngay sau đó, đôi mắt tròn và sáng ấy cong lên như vầng trăng khuyết.
Úc Hoàn giơ hai tay ra, dùng sức nhào vào lòng Nguyễn Thu Bình.
"Nguyễn Thu Bình ——"
Úc Hoàn vui vẻ kêu to tên của Nguyễn Thu Bình.
"Gọi anh Thu Bình!" - Nguyễn Thu Bình sửa lại.
"Nguyễn Thu Bình Nguyễn Thu Bình Nguyễn Thu Bình Nguyễn Thu Bình Nguyễn Thu Bình..." - Úc Hoàn liên lục gọi tên anh.
"Sao hôm nay nhóc hưng phấn thế!" - Nguyễn Thu Bình không nhịn cười được.
Trông thằng bé như trở thành một người khác hẳn so với lúc anh còn tàng hình.
"Tất nhiên rồi, bởi vì anh đến thật rồi, em đợi được anh rồi!"
Nguyễn Thu Bình nói: "Nhưng lần này anh đến muộn, anh còn tưởng nhóc sẽ trách anh."
Lần trước anh xuống là mùa thu, lần này anh xuống, người đi đường đã mặc áo bông hết rồi.
"Sao lại thế?" - Úc Hoàn ngẩng đầu cười với Nguyễn Thu Bình - "Một năm có bốn mùa xuân hạ thu đông, có ba trăm sáu mươi lăm ngày, chỉ cần anh đến một ngày thì không phải là muộn."
Nhìn nét ngây thơ, hồn nhiên và nụ cười không thể che giấu được trên khuôn mặt của Úc Hoàn, Nguyễn Thu Bình bỗng cảm thấy trái tim mình như được hoa bông gòn chạm vào.
Ấm áp, mềm mại, dịu nhẹ khiến người ta muốn khóc.
Huhu, sao lại có đứa trẻ đáng yêu như thế này.
"Nhưng hôm nay nhóc bận lắm phải không, anh vừa nghe thấy nhóc bảo nhóc phải tham gia tiệc gì đó." - Nguyễn Thu Bình nói.
Nụ cười của Úc Hoàn dần phai nhạt đi. Nó hơi né tránh ánh mắt của Nguyễn Thu Bình, cẩn thận mở miệng hỏi: "... Anh vừa mới... nghe hết mọi thứ à? Anh nghe được những gì?"
"Gần như toàn bộ."
Úc Hoàn cúi đầu, ngón tay vô thức vân vê vạt áo: "... Vậy anh cũng thấy em bắt nạt người khác phải không?"
"Nhóc bắt nạt lúc nào?" - Nguyễn Thu Bình nói thẳng, sửa lại lời cậu bé - "Rõ ràng nhóc bị bắt nạt! Nếu anh là nhóc, anh không ném chìa khóa mà anh đạp thằng bé kia xuống nước luôn!"
Nước trong ao chỉ cao đến hơn đầu gối, ngã thế nào cũng không chết chìm được.
Úc Hoàn nghe vậy, không nhịn được mà bật cười.
"Mấy giờ tiệc xong?" - Nguyễn Thu Bình cúi đầu nhìn - "Nhóc đi trước đi, anh chờ nhóc ở đây."
Úc Hoàn nhíu mày, dường như không muốn rời khỏi Nguyễn Thu Bình.
Bỗng dưng nghĩ tới điều gì đó, nó ôm cánh tay Nguyễn Thu Bình, tràn trề hứng thú đề nghị: "Chúng mình bỏ trốn đi!"
"Bỏ trốn, nhóc lại định bỏ nhà..."
"Không phải bỏ nhà ra đi." - Úc Hoàn ngắt lời Nguyễn Thu Bình - "Chẳng qua là rời khỏi bữa tiệc này thôi, ngay mai em lại về."
Nguyễn Thu Bình cau mày, hơi do dự: "Này không tốt lắm đâu, bố mẹ nhóc lo lắng thì sao?"
"Em cầm điện thoại mà, nếu ông ấy tìm em thì sẽ gọi điện thoại. Nguyễn Thu Bình, năm nay em bảy tuổi rồi, anh có coi em là trẻ con nữa không?"
"Tất nhiên là có, không phải trẻ con thì là gì?"
"Thế em có thể, tùy hứng buông thả, nghịch liều một chút giống như những đứa trẻ khác hay không?" - Úc Hoàn bé con chớp mắt vài cái - "... Đến giờ, em chưa bao giờ tùy hứng hay nghịch ngợm."
Úc Hoàn vùng vằng tay Nguyễn Thu Bình, nói nhỏ: "Anh Thu Bình..."
Trái tim của Nguyễn Thu Bình chấn động dữ dội, suýt chút nữa đã nhảy ra ngoài.
Tỉnh táo lên Nguyễn Thu Bình! Mày không thể đánh mất lý trí vì một câu "Anh Thu Bình"! Mặc dù mày rất muốn được người khác gọi như vậy, mặc dù mày cực kỳ muốn thằng bé gọi mày như vậy, mặc dù bây giờ nhóc Úc Hoàn này đáng yêu chết đi được, nhưng mày không thể bị trẻ con dắt mũi, mày nhất định phải tỉnh táo Nguyễn Thu Bình ơi!!
"Anh Thu Bình, ra ngoài chơi với em được không, chỉ một lần, chỉ một lần thôi..."
"Bụp!"
Nguyễn Thu Bình chợt bế Úc Hoàn lên.
Anh dùng một tay bế cậu bé, một tay chậm rãi vuốt những sợi tóc lòa xòa trên trán.
Dáng vẻ sau khi vuốt tóc của anh, vừa đẹp trai vừa phóng khoáng.
Ánh mắt anh lộ vẻ thâm trầm, hạ giọng thật thấp, âm sắc cực kỳ giống vai nam chính vô song trong mấy bộ anime giả tưởng: "Ôm cho chắc, anh bế nhóc bay lên!"
"Bay kiểu gì?"
"Bay qua tường, anh bế nhóc trèo tường ra ngoài đi chơi."
......
Sau đó hai người ngã lăn ra đất.
Sau đó hai người lại ngã lăn ra đất lần thứ hai.
......
Sau đó hai người lần lượt bò ra ngoài từ trong chuồng chó.