Một lúc sau, đồ trang sức đá quý bắt đầu ra sân.
Đá quý là mục đích mà các cô tiểu thư, phu nhân đến đây ngày hôm nay, mỗi người đều dồn sức chờ thời cơ, muốn tranh hai ba mẫu mang về nhà.
“Tiếp theo chúng ta hãy xem chiếc vòng tay này, là chiếc vòng tay The Pink Slime đính kim cương hồng nặng đến , carat đã được GIA chứng nhận này, độ trong của vòng là VVS.”
Trong hội trường có tiếng trò chuyện, các cô gái đều nóng lòng muốn được đeo thử.
Giang Tùy Châu nhìn chiếc vòng tay được trưng bày trên sân khấu, nhìn về phía Quan Hề.
Quan Hề đưa tay ra quơ quơ trước mặt anh: “Em không có vòng tay, anh nói xem có phải cổ tay em trông rất trống trãi không.”
Giang Tùy Châu gật đầu, vờ như quên lãng mất những chiếc vòng tay bày thành hàng trong ngăn tủ phòng quần áo của Quan Hề, nói: “Đúng thật.”
Quan Hề: “Đúng không, em thích mẫu đó.”
“Được.”
Hội trường bắt đầu liên tục ra giá, kim cương hồng rất khó khai thác, tương đối hiếm, vậy mà viên kim cương đính trên chiếc vòng tay kia lại có độ trong cực cao, giá khởi điểm hơn chục triệu.
Ban đầu Giang Tùy Châu không có động tĩnh gì, cho đến sau khi mọi người cạnh tranh sắp xong, cuối cùng giá cả không tăng tiếp nữa, ngay lúc vị phu nhân trước mặt cho là mình đã nắm chắc phần thắng, anh mới giơ bảng giá.
Anh chỉ tăng thêm một khoảng tiền thấp nhất, chỉ nhiều hơn quý bà kia một triệu NDT.
Đối phương hơi sững sốt, lập tức tăng thêm, Giang Tùy Châu lại tăng thêm một triệu.
Người nọ lại tăng giá, Giang Tùy Châu tiếp tục chơi cùng.
Lại tăng, lại theo.
Giang Tùy Châu không nhanh không chậm, cũng không thêm quá nhiều tiền, mỗi lần chỉ tăng một triệu lại một triệu, mặc dù mức độ tăng không lớn, nhưng ý của anh lại thể hiện vô cùng rõ ràng.
Đó chính là bất kể bà thêm bao nhiêu, tôi đều sẽ nhiều hơn bà một triệu.
Mấy lượt kế tiếp, vẻ mặt của quý bà đấu giá phía trước trở nên u ám. Lúc Giang Tùy Châu ra giá lần cuối cùng, bà ta không có động tĩnh gì nữa.
Thời điểm MC trên sân khấu thông báo người có được The Pink Smile cuối cùng là Giang Tùy Châu, Quan Hề cười hì hì ôm cánh tay anh, “Cục cưng, đủ hèn hạ đó.”
Giang Tùy Châu nói nhạt: “Không lãng phí, không từ bỏ.”
Quan Hề tán thưởng: “Đúng là một người đàn ông tốt biết cần kiệm chăm lo cho gia đình!”
Giang Tùy Châu cười: “Nói phải.”
Tống Lê ngồi ở một bên khác của Giang Tùy Châu thấy anh ra giá cao giành một viên kim cương hồng, bèn tiến tới bên cạnh anh nhỏ giọng hỏi: “Bình thường cậu có sưu tầm kim cương sao?”
“Không, cho Quan Hề.”
Tống Lê hơi trố mắt, nghĩ thầm không phải hai người chia tay rồi sao….. Nhưng thấy Quan Hề ngồi đó, lại không dám hỏi.
Ừm…. Có thể là quà chia tay?
Cũng đúng, thân phận của đại tiểu thư Quan lớn như vậy, chia tay cũng phải đền bù một viên kim cương hồng.
Tống Lê nghĩ như vậy, cũng cảm thấy rất hợp lí.
Nhưng những cảnh tượng kế tiếp đã kéo anh ta ra khỏi sự hợp lí mình đã tạo dựng, hoa tai hồng ngọc, dây chuyền sapphire độc đáo, trâm cài kim cương phối hợp cùng trân châu tự nhiên…. Giang Tùy Châu mua từng món từng món đá quý xa hoa ngay dưới mắt của Tống Lê và những người trong phòng đấu giá.
“Xem ra hôm nay Giang tổng đã dành tình yêu cho đồ trang sức ha.” MC đứng trên sân khấu nói đùa một câu.
Giang Tùy Châu mỉm cười lịch sự, đáp lại: “Cũng tạm, bạn gái thích.”
Mọi người chấn động, trong nháy mắt đều nhìn về phía Quan Hề đang ngồi bên phải Giang Tùy Châu.
Trong lúc nhất thời, những lời đồn “hai người họ chia tay” rồi “đi thận không đi tâm” các thứ đều lập tức trở nên mơ hồ.
Dù sao…. Làm mẹ nó gì có đi thận nào mà đi như vậy bao giờ!
Xem ra Quan Hề ở nhà họ Quan không hề tệ hại như những lời truyền ra ngoài giới, Giang Tùy Châu còn dỗ dành như vậy, cô đại tiểu thư này vẫn là đại tiểu thư!
“Tử Hàm, Giang Tùy Châu như thế là sao, anh ấy đều mua cho Quan Hề kìa? Tôi còn tưởng anh ấy muốn sưu tầm….” Lý Hân Nhiễm nhỏ giọng nói.
Sắc mặt Ngụy Tử Hàm rất kém, nghe vậy thì không nói tiếng nào.
Lý Hân Nhiễm: “Vậy, vậy làm sao bây giờ?”
“Làm cái gì mà làm!”
Lý Hân Nhiễm bỉu môi không lên tiếng, vì nghĩ Quan Hề thất thế nên cô ta mới đổi phe rõ ràng như vậy. Bây giờ thì tốt rồi, thế mà cô ta còn đứng sai?!
Một bên khác, đám người Quan Nguyên Bạch, Thích Trình Diễn đều nhìn cây bút lớn Giang Tùy Châu ngày hôm nay.
Hôm nay Thích Trình Diễn đến đây chỉ để chụp lại bài bức tranh mình thích, không quá để ý đến những thứ đá quý này, anh nói: “Xem ra tin vịt có hơi thất thiệt đấy.”
Quan Nguyên Bạch: “Vốn đã sai rồi mà, người khác không biết thì được, sao tôi có thể không biết bác hai cưng chiều Quan Hề ra sao. Còn có Giang Tùy Châu nữa, hai người họ không dễ rạn nứt như vậy đâu.”
Quan Tri Ý: “Anh Tùy Châu đã gặp được một cô gái xinh đẹp, tính tình lại tốt như chị ấy, trong tình hình này còn phớt lờ người khác, vậy nên, chắc chắn trong anh ấy vô cùng thích chị em.”
Quan Nguyên Bạch do dự chớp mắt: “Đẹp thì được, nhưng tính tình tốt là sao? Tiểu Ngũ, số độ của đôi mắt cuồng nhan sắc chị gái của em hơi nặng nhỉ.”
“Đâu có, chị ấy vốn rất tốt mà.” Quan Tri Ý kéo kéo Thích Trình Diễn, “Đúng không anh?”
Thích Trình Diễn nắm tay cô: “Không biết.”
“Ơ, sao lại không biết?”
Thích Trình Diễn cười, dứt khoát bỏ qua đề tài này, nhìn lên sân khấu nói: “Tiểu Ngũ, trên đó có một chiếc dây chuyền kim cương trông rất hợp với em, thích không.”
“Em không thích.” Quan Tri Ý cảm thấy không quá hứng thú với những thứ đồ này, nhưng nghĩ một lúc lại nói, “Nhưng anh có thể mua, mua rồi em tặng chị, chị ấy chắc chắn sẽ thích.”
Thích Trình Diễn: “?”
Quan Nguyên Bạch nhìn Quan Tri Ý, lắc đầu nói: “Được rồi, đương nhiên hôm nay là sân nhà của Giang Tùy Châu rồi, mấy chuyện tiêu tiền này cứ để cậu ta làm là được, đừng nhúng tay vào.”
…
Giang Tùy Châu phóng khoáng như vậy, đến Tống Lê ngồi bên cạnh cũng ngây người.
Lúc này, trên sân khấu lại là một mẫu dây chuyền. Chất lượng chuỗi dây này vô cùng tốt, bó được xếp top ba trong tất cả các mẫu trang sức ngày hôm nay.
“Chiếc vòng cổ này được làm bởi thợ thủ công nổi tiếng trong giờ. Đá quý chính là viên kim cương ngọc lục bảo cắt theo kiểu dáng chữ D không một rãnh hở, bên cạnh đá quý chính được đính một viên kim cương trắng nhỏ…. Cả sợi dây chuyền đều hoàn toàn toát lên sự quý phái và sang trọng….”
“Em muốn chiếc này.” Quan Hề bất ngờ trở nên tích cực, cuối cùng tự mình giơ bảng đấu giá.
Giang Tùy Châu nhìn cô: “Hình như chiếc này thích hợp với người trung niên hơn.”
Quan Hề: “Em biết.”
“Vậy em….”
“Em vẫn muốn nó.”
Giang Tùy Châu gật đầu, cũng mặc kệ, phù hợp cho người trung niên, vậy thì đến tuổi trung niên hẳn đeo? Dù sao mua những thứ này cũng có thể bảo toàn giá trị.
Thời điểm đấu giá sợi dây chuyền này sau đó, Giang Tùy Châu cũng giơ bảng thay Quan Hề.
Cuối cùng người đấu giá từ từ giảm bớt, chỉ còn lại Giang Tùy Châu và…. Quan Oánh.
Lại là Quan Oánh?
Quan Hề quay đầu, nhìn về hướng xa xa kia, cô ta thích cái này sao?
Nhưng rất không khéo, cái khác thì có lẽ cô sẽ nhường đó, nhưng cái này cô nhất định phải có được.
Giang Tùy Châu tăng giá, Quan Oánh cũng tăng theo, hai người đều không có ý định sẽ lùi bước.
Tống Lê thấy giá cả càng ngày càng tăng quá mức, thừa dịp Quan Hề không chú ý, cuống cuồng khuyên ngăn: “Cậu điên à, mua nhiều như vậy làm gì chứ?!”
Giang Tùy Châu: “Cô ấy muốn.”
Tống Lê hít sâu một hơi hơi: “Đại ca ơi, Quan Hề cũng đầu phải vợ sắp cưới của cậu đâu, cậu mua những thứ này hoàn toàn là nước đổ đầu vịt thôi!”
Giang Tùy Châu rũ mắt nhìn anh ta: “Tôi có nói cô ấy không phải à?”
“Nhưng không phải vừa rồi cậu nói ba mẹ cậu….”
“À, vậy tôi phải nghe theo sao.”
“….”
“Tôi tốn bao nhiêu tiền cưng chiều vợ sắp cưới, ai dám nói đổi là đổi.”
Hôm nay Quan Oánh đến đây chính là vì sợi dây chuyền này, cô không nghĩ đến Giang Tùy Câu cũng nhắm đến chiếc này và theo sát không ngừng như vậy.
Mặc dù bâu giờ cô có tiền, nhưng cũng chỉ mới ở vị trí này không lâu, căn bản không có nhiều dự trù đến thế.
Mà vừa rồi cô cũng đã nhìn thấy dáng vẻ giành lấy đá quý không chết không thôi của Giang Tùy Châu, nên lần này sau khi cô ra giá cả cao nhất có thể thì chỉ đành từ bỏ.
Cuối cùng sợi dây chuyền đã thuộc về Giang Tùy Châu.
Ngụy Tử Hàm nhìn dáng vẻ mất mát của Quan Oánh, khẽ hừ một tiếng: “Thôi bỏ đi, Quan Hề đã muốn, chị cướp cũng không được.”
Ánh mắt Quan Oánh lạnh lẽo, ngước mắt thờ ơ nói: “Sợi dây chuyền này không thích hợp với những cô gái trẻ tuổi, có lẽ anh ta không phải mua cho Quan Hề, chỉ sưu tầm thôi.”
“Vậy sao?”
Quan Oánh: “Lát nữa chị đi tìm anh ấy.”
Buổi đấu giá kết thúc, Quan Hề và Giang Tùy Châu theo nhân viên làm việc đi vào trong, xem lại những món đồ đã đấu giá được.
“Chiếc dây chuyền ngọc lục bảo vừa nãy, em sẽ chuyển tiền lại cho anh.” Quan Hề nói.
Giang Tùy Châu im lặng một lúc, đột ngột đến mức khiến anh nghi ngờ mình nghe nhầm: “Cái gì?”
Quan Hề: “Em nói, em sẽ tự trả tiền cho chiếc dây chuyền kia.”
Giang Tùy Châu hơi khó tin: “Vậy những thứ khác thì sao, em đều chuyển tiền lại cho anh à.”
Quan Hề liếc anh một cái, dường như trên đầu có một màn lựu đạn chuyển động: “Anh mơ đẹp gì thế?”
Giang Tùy Châu suy nghĩ lại cũng cảm thấy không thể nào, hỏi: “Tại sao lại muốn tự trả tiền cái đó.”
Quan Hề: “Em muốn tặng người khác, rất quan trọng.”
Trong lòng Giang Tùy Châu hiểu được đại khái: “Tặng mẹ em à?”
“Sao anh biết….. Được rồi, là tặng cho bà ấy. Mấy ngày nữa là sinh nhật bà ấy rồi, bà ấy vốn rất thích dây chuyền màu này, hơn nữa lúc trước bà còn đề cập đến chiếc này, nhưng khi đó không ai bán đấu giá sợi dây chuyền này, hôm qua em phát hiện buổi đấu giá hôm nay có, nên muốn đến đây mua về.”
Đây cũng là nguyên nhân tại sao vừa rồi cô không nhường cho người khác.
“À.”
Giang Tùy Châu cùng Quan Hề vào trong xem đồ, anh không quá hứng thú với mấy thứ đồ này, thời điểm Quan Hề nói chuyện trời đất với những nhà sưu tầm các món đồ kia, anh đi ra ngoài.
“Anh Giang.” Đột nhiên có người gọi anh lại.
Giang Tùy Châu quay đầu, thấy Quan Oánh đi tới.
“Anh Giang, tôi có chuyện muốn tìm anh.”
Giang Tùy Châu đứng yên, “Cô Quan có chuyện gì.”
“Chuyện là…. Sợi dây chuyền cuối cùng anh mua vừa rồi, có thể bán cho tôi không.” Quan Oánh nói, “Sợi dây chuyền kia rất quan trọng đối với tôi, tôi có thể mua nó với giá cao hơn so với giá anh mua.”
Giang Tùy Châu lẳng lặng nhìn cô ta mấy giây, thái độ im lìm đó, dáng vẻ như thể “tôi trông giống thiếu tiền đến mức bán đồ đầu giá được đi sao”.
Quan Oánh hơi lúng túng khi bị anh nhìn, giải thích: “À là vậy, mấy ngày nữa là đến sinh nhật mẹ tôi, tôi nghe người ta nói bà ấy rất thích sợi dây chuyền này, nên tôi muốn dùng nó làm quà sinh nhật tặng cho bà ấy.”
Giang Tùy Châu lại im thêm một lúc, sau đó quay đầu nhìn vào trong theo bản năng, cô gái kia….. Cũng nghĩ như vậy.
Quan Oánh nhìn vào mắt anh, hỏi: “Anh định tặng nó cho Quan Hề sao? Nhưng hẳn là anh đã tặng rất nhiều thứ cho em ấy rồi…. Có lẽ sẽ không nhất thiết phải có thứ này chứ?”
“Cái đó không phải để tặng cô ấy.” Giang Tùy Châu nhớ đến chuyện lần đầu tiên Quan Hề hào phóng muốn chuyển tiền lại cho anh, nói: “Nhưng mà cô Quan, có vài thứ đối với cô mà nói là rất quan trọng, thì đối với người khác cũng quan trọng như vậy thôi. Có lẽ cô có thể xem những món quà khác?”
Quan Oánh: “Nhưng tôi thật sự muốn chiếc này, có thể xin nhờ anh —–“
“Không thể.” Giang Tùy Châu mỉm cười nhẹ, khách sáo nói, “Thật ngại quá.”
Quan Oánh không ngờ Giang Tùy Châu sẽ từ chối mình dứt khoát như vậy, sắc mặt hơi đanh lại.
“Giang Tùy Châu, bảo anh đi xem đồ cùng em một lúc thì anh không chịu nổi có phải không?” Quan Hề đi ra.
Giang Tùy Châu quay đầu: “Thích không em? Có hài lòng với những thứ đó không?”
“Hài lòng chứ, nhìn nè, em thích nhất chiếc vòng tay này, em đã đeo lên —–“ Quan Hề vừa nói vừa đi tới, sau khi đến nơi, cô nhìn thấy Quan Oánh bị Giang Tùy Châu che khuất, “Quan Oánh, chị cũng ở đây à, có chuyện gì thế.”
Quan Oánh rũ mắt nhìn chiếc vòng cô đeo trên tay, kim cương hồng càng sáng rực trên làn da trắng trẻo mịn màng của cô.
Giá cả của một chiếc vòng đính kim cương hồng này đã đủ khiến người ta tặc lưỡi hít hà rồi, chứ đứng nói là mua nhiều như Giang Tùy Châu.
Vì để dỗ cô vui vẻ, đúng là nguyện ý bỏ vốn luyến mà.
Khóe miệng Quan Oánh cong lên nở một nụ cười nhạt, không có cảm xúc gì: “Không có chuyện gì, chị đi trước.”
“Ừm.”
Bóng lưng Quan Oánh nhanh chóng mất tắm, Quan Hề nhìn theo hướng cô ta rời đi, vỗ vỗ Giang Tùy Châu: “Nói đi, chị ta tìm anh làm gì.”
“Cô ta muốn chiếc dây chuyền kim cương ngọc lục bảo kia.”
“Hả? Tại sao chị ta lại thích chiếc này? Trông nó không hợp với người trẻ tuổi —–“
“Tặng mẹ cô ta, à, cũng chính là mẹ em.”
Quan Hề hơi kinh ngạc, Quan Oánh cũng biết mẹ thích cái này sao. Cô nhớ khi nghe mẹ nhắc đến sợi dây chuyền này là năm ngoái…. Xem ra, vì món quà mà cô ta cũng chịu khó hỏi thăm ghê.
Trong lòng Quan Hề không có cảm nhận gì: “Vậy anh nói thế nào.”
“Không bán.” Giang Tùy Châu nói: “Em tìm anh mua lại trước mà, lại có quan hệ thân mật với anh, đương nhiên em có ưu thế trở thành người mua được hơn.”
Quan Hề: “…..”