là một chương trình truyền hình marketing, tổ tiết mục sẽ mời những nghệ sĩ đến một homestay mới để quảng bá, cùng lúc đó, mỗi kỳ sẽ có khách mời vào ở, một số người là đăng kí được chọn, còn số còn lại….. Thì giống như Quan Hề vậy, được tổ tiết mục mời tới.
Đối với mấy show truyền hình này, ban đầu Quan Hề cũng không có hứng thú lắm, nhưng sau đó Uông Thanh cứ không ngừng nói chương trình này phù hợp với cô thế nào, còn nói cô không phải là ngôi sao nổi tiếng nên chắc chắn lên hình không nhiều, vân vân, cô cũng hơi lung lay trước lời thuyết phục.
Những quốc gia mà cô đi qua, những địa phương mà cô đã đến, những hạng mục mà cô từng chơi, để mà nói thì thật sự không đếm xuể, nếu là đánh giá phục vụ của homestay, đưa ra đề nghị về những hạng mục vui chơi giải trí xung quanh thì đúng là nằm trong phạm công việc của cô, hơn nữa đối với cô mà nói, nó cũng rất đơn giản.
Vì vậy sau đó Quan hề đã đồng ý chuyện này. Ngày kế tiếp sau khi suy nghĩ xong, cô đến phòng làm việc chuẩn bị thương lượng kĩ với Uông Thanh về các chi tiết trong chương trình.
“Quan Hề, chị tới rồi ạ.” Quan Hề vừa mới vào cửa, nhân viên tiếp tân của phòng làm việc đã gọi cô lại.
Quan Hề thấy vẻ mặt cô ấy có hơi kì lạ, nghi ngờ nói: “Sao vậy?”
“Cái đó, hay bây giờ chị khoan đi vào đã, chị Hiểu Nhu đang ở bên trong….”
“Triệu Hiểu Nhu? Tại sao chị ta ở bên trong thì chị không thể vào.”
“Chị Hiểu Nhu đang làm ầm bên trong, em vừa nghe được đôi câu, nói về chuyện .” Nhân viên tiếp tân nói, “Chị Hiểu Nhu tức giận vì Du tổng đưa chương trình này qua bên chị, chị ấy cảm thấy người nên tham gia là mình….”
Quan Hề cau mày: “Không phải tổ tiết mục cảm thấy chị ta không thích hợp sao, bây giờ ở đây làm ầm lên cái gì.”
Nhân viên tiếp tân: “Cái này thì em không biết.”
Quan Hề thấy khó hiểu, cũng không để ý cô nhân viên kia nói gì nữa, đi thẳng vào trong.
Thời điểm đi đến cửa vào hàng lang, Quan Hề nghe được loáng thoáng tiếng tranh chấp của Triệu Hiệu Nhu, tiếp đó, không biết Du tổng nói gì, chỉ nghe thấy âm thanh ghế sượt trên mặt đất rất chói tai vang lên, tiếng giày cao gót lập tức đến gần phía cô.
Triệu Hiểu Nhu và trợ lí của cô ta đi ra, Quan Hề nhìn cô ta, lách người đi qua.
“Quan Hề.”
Quan Hề dừng bước, đây là lần thứ hai Triệu Hiểu Nhu kêu cô, lần đầu tiên là khi các cô mới gặp nhau ở phòng làm việc, hai người chào hỏi khách sáo.
Hiển nhiên Triệu Hiểu Nhu vẫn đang còn tức giận đùng đùng, rõ ràng đang tươi cười nói chuyện với cô, nhưng giọng điệu lại nồng đậm sự chanh chua không thể khắc chế nổi: “Quan Hề, gần đây vận may của cô tốt nhỉ, mới hot lên được một chút đã có ngay chương trình lớn như vậy rơi vào người, chúc mừng nhá.”
Quan Hề: “Chuyện này thì có liên quan gì đến hot hay không hot?”
Triệu Hiểu Nhu nhìn cô chằm chằm, nụ cười quái dị: “Đúng vậy, có thể không liên quan đến độ nổi tiếng ha. Chỉ cần bản thân có chút kĩ năng đặc biệt là lấy được ngay ấy mà.
“….”
Kĩ năng đặc biệt, cái gì mà kĩ năng đặc biệt?
Đứng đây nói mấy thứ rưởi bằng giọng quái gở gì với cô vậy?
Quan Hề xuy nhẹ, bất chợt nói với giọng còn quái gở hơn cả cô ta: “Kĩ năng đặc biệt thì không ít, nhưng dù sao tôi cũng rất chuyên nghiệp, nếu không bên chương trình đã không mời tôi rồi. Mà thôi, bất kể là thế nào thì cũng cảm ơn lời chúc của chị, tôi sẽ mang theo lời chúc của chị và tham gia thật tốt.”
Khuôn mặt Triệu Hiểu Nhu cứng đờ.
Quan Hề khua tay: “Còn có việc gì nữa không, không có gì thì tôi vào trước nhé, lần sau lại trò chuyện ha.”
Dứt lời, cô không thèm chờ Triệu Hiểu Nhu phản ứng, bước vào trong trên đôi giày cao gót của mình.
Triệu Hiểu Nhu nhìn bóng lưng của cô, giận run cả người.
“Chị Hiểu Nhu, làm sao bây giờ.” Người trợ lí bên cạnh nói.
“Có thể làm sao chứ, người ta đã kí hợp đồng rồi chẳng lẽ chị đến cướp à!” Triệu Hiểu Nhu tức giận nói, “Không phải chỉ là dựa vào gương mặt để cấu kết với Du tổng thôi sao, giỏi cái thá gì!”
Cô đã sớm nghe nói chương trình này sẽ mời một số blogger đại V chuyên nghiệp đến tham gia tiết mục, cô đã âm thầm mời người ta ăn cơm để móc nối quan hệ.
Mùa một rất nổi, mùa hai cũng rất được mong đợi, cô hao tổn tâm tư tham gia chương trình này là vì muốn tăng độ hot của bản thân lên, đến lúc đó, cô đã tiến thêm một bước gần với giới giải trí.
Nhưng ai ngờ, cô cố gắng hồi lâu, thế mà hợp đồng lại đưa đến tay Quan Hề cùng phòng làm việc với cô.
Danh tiếng trên mạng của Quan Hề thấp hơn rất nhiều so với cô, tại sao tổ tiết mục lại chọn Quan Hề mà không chọn cô?! Nhất định là Du tổng thiên vị, giúp cô ta làm quen với tổ tiết mục chứ còn gì nữa!
“Còn đứng đó làm gì, đi thôi!” Triệu Hiểu Nhu quay đầu đi ra ngoài cửa.
Trợ lí vội vàng đuổi theo: “À, vâng!”
Sau khi bàn bạc thời gian và một số vấn đề chi tiết về chương trình với Uông Thanh xong, ngày hôm sau, Quan Hề ký hợp với người bên chương trình.
đã quay được nửa tháng, tập một phát sóng lúc tám giờ tối ngày /.
Đêm hôm tập một lên sóng, Quan Hề kéo Giang Tùy Châu ngồi xem cùng mình một lúc.
Giang Tùy Châu không có hứng thú với mấy chương trình này, xem được khoảng mười phút thì rời mắt nhìn xuống ipad của mình. Quan Hề thấy tầm mắt của anh không ngang hàng với mình, cô đưa tay bịt mắt anh lại.
Giang Tùy Châu hơi sửng sốt, cầm lấy cổ tay cô: “Sao vậy em.”
Quan Hề lườm anh một cái: “Không phải anh đã đồng ý xem chương trình với em sao, bây giờ anh đang xem cái gì thế hả.”
“Anh có xem mà.”
“Vậy sao?” Quan Hề kiểm tra ngay tại chỗ, “Vậy người vừa bị phân công làm quản lí đại sảnh?”
Giang Tùy Châu: “Lâm Hưng Việt.”
“Sai rồi! Là Chung Đình Đình.” Quan Hề nói với khuôn mặt không cảm xúc, “Hơn nữa người mà anh nói tên là Trình Hưng Việt, không phải là Lâm Hưng Việt.”
Giang Tùy Châu tạm dừng: “Không nổi tiếng lắm, không nhớ rõ cũng bình thường thôi.”
“Người ta đang là sao nam ăn khách đó! Còn không nổi tiếng lắm nữa chứ….. Người ta rất nổi tiếng, rõ ràng là anh không xem nghiêm túc, anh nói xem anh —–“
Giang Tùy Châu đưa tay cầm một viên ô mai, nhét vào miệng Quan Hề ngăn cô nói lảm nhảm: “Im lặng, tiếp tục xem đi.”
Quan Hề nhai ô mai, nói không rõ lời: “Vậy anh phải xem nghiêm túc, đây chính là show đầu tiên bạn gái anh phải tham gia hai ngày nữa đó.”
Giang Tùy Châu: “Tập em xuất hiện rồi anh xem không được sao.”
“Không được, anh phải xem hoàn chỉnh, nếu không đến lúc đó em đang làm gì anh cũng không biết đâu.”
Quan đại tiểu thư độc đoán nắm quyền.
Giang Tùy Châu khẽ cười một tiếng, từ bỏ việc đấu tranh: “Được rồi.”
“Đưa ipad cho em.”
Giang Tùy Châu nộp đồ lên.
Quan Hề đặt ipad qua một bên, nhích mông ngồi vào lòng anh: “Vậy em sẽ kiểm tra bất kì lúc nào nha.”
Giang Tùy Châu điều chỉnh vị trí, sau khi thong thả ôm lấy cô, mới miễn cưỡng nói: “Ừ, được.”
…
tiến hành ghi hình ở phía Tây vùng Khắc Thời Ô, đó là một nơi có phong cảnh xinh đẹp, non xanh nước biếc, phần lớn đều là cảnh sắc tự nhiên chưa bị khai thác cho mục đích thương mại. Nhưng mỗi năm chỉ có một lượng nhỏ du khách đến đây du lịch, vì bên này phương tiện không đủ hoàn thiện, cường độ tuyên truyền cũng không mạnh mẽ.
Lần đầu tiên Quan Hề đến đây, ngày đó lên đường, Giang Tùy Châu đưa cô đến sân bay. Cô bay một mạch đến phía Tây, hơn hai giờ sau thì đến nơi.
Tổ tiết mục có xe đưa đón, sau khi xuống khỏi xe, Quan Hề đi đến mặt trước của homestay.
Cô là một khách mới đến, nên thủ tục cũng hệt như những lần cô ở khách sạn trước đây vậy, cần phải đăng kí, rồi mới được vào ở.
Đi đến quầy lễ tân, cô gặp được Chung Đình Đình.
Năm nay Chung Đình đình tuổi, dáng vẻ đáng yêu, cô ấy bắt đầu đóng phim năm mười bảy tuổi, trong mắt quần chúng vẫn là hình tượng em gái quốc dân.
“Hello, chào chị, chị là Quan Hề sao.” Chung Đình Đình tiến lên đón.
Quan Hề gật đầu: “Đúng vậy, vừa nãy tôi có gọi điện thoại liên lạc với mọi người rồi.”
Chung Đình Đình: “À đúng vậy đúng vậy, em biết mà, qua bên này đăng kí đi ạ, sau đó em đưa chị đến phòng.”
“Được.”
Sau khi Chung Đình Đình đi vào trong quầy lễ tân, cô ấy vừa xem tài liệu vừa kích động nói với bộ đàm: “Anh Hưng Việt nhanh đi ra đẩy hành lí đi! Có chị gái xinh đẹp tới nè!”
Quan Hề ngước mắt nhìn cô ấy, Chung Đình Đình cười haha, nói thẳng thừng: “Chị ơi, chị đẹp thật đó.”
Được người đẹp khen còn vui vẻ hơn cả được đàn ông khen đấy, cả chân mày trên mặt Quan Hề cũng thấp thoáng ý cười: “Cảm ơn nhé, em cũng rất xinh đẹp!”
“Hì hì, chị là khách xinh đẹp nhất mà em gặp gần đây đó….. Này, anh Hưng Việt, anh có tới không!” Chung Đình Đình lại nói vào bộ đàm sau khi đã đưa thẻ mở cửa phòng và thẻ căn cước cho Quan Hề, “Chờ anh Hưng Việt tới, bọn em sẽ đưa chị đến phòng, thời gian không còn sớm, chị có thể nghỉ ngơi trước cho khỏe, ừm….. Đói thì phải nói với bọn em nhé, bọn em sẽ làm đồ ăn cho chị.”
“Được.”
Một lát sau, Trình Hưng Việt đi ra, anh ta chào hỏi khách sáo xong, nhiệt tình cầm vali hành lí của Quan Hề, sau đó cùng Chung Đình Đình đưa cô đến phòng.
“Bắt đầu từ bây giờ em là nhân viên phụ trách của chị, Đình Đình cũng vậy luôn, hai bọn em chung một nhóm, nên sẽ cùng phục vụ chị ạ.” Trình Hưng Việt vừa đi vừa giới thiệu với cô.
Chung Đình Đình: “Đúng vậy, có vấn đề gì chị đều có thể nói với bọn em. À phải rồi, đây là ba bản kế hoạch vui chơi mà bọn em đã viết ra, chị có thể chọn một bản đề hoàn thành ạ.”
Quan Hề nói cảm ơn rồi nhận lấy.
Trình Hưng Viết: “Đúng rồi chị Quan, sếp bọn em bảo chị là blogger du lịch, cực kì hiểu biết về mấy thứ homestay này đúng không ạ.”
Quan Hề khách sáo đáp lại: “Có chút kinh nghiệm mà thôi.”
Trình Hưng Việt: “Vậy đến lúc đó chị cứ việc đưa ra ý kiến nhé, có bất kì thiếu sót gì cũng phải nói cho bọn em biết với nha chị.”
“Được rồi, chị sẽ không khách sáo đâu.”
“Hahaha được ạ!”
Sau khi Quan Hề về phòng, hai người họ cũng rời đi.
Trong ngoài khu homestay này đều gắn camera quay hình, nơi duy nhất không có là phòng của khách mời. Quan Hề vào phòng đóng cửa lại, cuối cùng cũng thư thái hơn một chút.
Mặc dù cô cũng tính là thường xuyên đối diện với ống kính, nhưng nếu một ngày không lúc nào không có camera xung quanh thì thật sự quá kinh khủng. Nghĩ lại, những người nghệ sĩ này cũng không dễ dàng gì.
Quan Hề cảm khái, tiếp đó cô đi dạo một vòng quanh phòng, thuận tiện cầm cuốn số nhỏ ghi sơ sơ vài điều về căn phòng, những vấn đề nhìn qua một cái là thấy ngay hoặc là các nơi mà cô thích.
Sau khi hoàn thành thứ tự các công việc, cô mới nằm xuống giường. Lúc này, cuộc gọi video của Giang Tùy Châu cũng đến.
Quan Hề dựa bên mép giường, bấm nghe máy.
“Đến rồi à?” Hình như Giang Tùy Châu đang ở bên ngoài, ánh đèn đằng sau có hơi quen mắt.
“Đến rồi.” Quan Hề nói, “Mới vừa về phòng, anh gọi video đến đúng thời điểm quá.”
Giang Tùy Châu: “Điều kiện thế nào.”
Quan Hề: “Homestay cũng không tệ lắm, nhưng không thể thấy được cảnh sắc bên ngoài, mới đến trời đã tối rồi.”
“Ừ, vậy em nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai anh gọi điện thoại cho em.”
“Này.” Quan Hề đưa đến điện thoại đến gần xem khung cảnh đằng sau anh, hỏi: “Anh đang ở đâu vậy? Giang Tùy Châu, có phải anh lại tranh thủ lúc em không có nhà để ra ngoài đi chơi với mấy cô em nhỏ không hả.”
Chữ “lại” này nghe rất có linh tính ha.
Giang Tùy Châu nhíu mày: “Em cảm thấy thế nào.”
“Em cảm thấy rất có thể…… Chờ chút đã, chỗ này không phải là club của nhà ai đó sao, bảo sao em lại thấy quen mắt như vậy.” Quan Hề khẽ hừ một tiếng, “Xem ra em không có ở đó, cuộc sống tạm bợ của anh cũng dễ chịu quá nhỉ.”
Giang Tùy Châu bật cười, nói: “Kim Khai Thành tổ chức, bàn chút chuyện, không có cô gái nhỏ đâu.”
“Cái gì cái gì? Cái gì mà không có cô gái nhỏ? Giang Tùy Châu, cậu đang nói chuyện với ai đấy?” Lúc này, bên phía Giang Tùy Châu xuất hiện thêm nhiều giọng nói của người khác.
Sau đó camera bị người khác quay đi, Quan Hề tức khắc nhìn thấu cái đầu to của Tống Lê xuất hiện trên màn hình.
Quan Hề sợ hết hồn, nhanh chóng để điện thoại ra xa mấy tấc.
Khi Tống Lê nhìn thấy Quan Hề trong điện thoại của Giang Tùy Châu, anh ta hơi sửng sốt, sau đó đột nhiên nói lớn tiếng với người bên cạnh: “Đến đây đến đây, mau xem này, tôi còn thắc mắc Giang Tùy Châu chạy qua bên đó một mình làm gì, hóa ra là bị người ta kiểm tra!!”
Quan Hề: “Này, cậu nói ai kiểm tra hả, tôi kiểm tra lúc nào chứ!”
Tống Lê: “Tuyệt tuyệt, Giang tổng của chúng ta lúc này thật là tuyệt, cậu ta đồng ý cho kiểm tra luôn, còn mở cả video nữa! Nguyên Bạch, Kim Khai Thành! Mấy cậu đến đây xem này —–“
Tống Lê chưa dứt lời, điện thoại đã bị Giang Tùy Châu lấy lại.
Khuôn mặt to của Tống Lê biến mất khỏi camera, quay lại dung mạo xinh đẹp của nhóc Nhị Cẩu nhà cô.
Quan Hề thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tên Tống Lê miệng rộng gào cái gì không biết….. Thôi bỏ đi, anh có việc thì cứ bận việc trước đi, em cúp máy đây.”
Giang Tùy Châu sóng yên biển lặng, nói: “Vừa rồi không phải bảo có cô gái nhỏ sao, không xem thử à?”
Quan Hề không hề cảm thấy Giang Tùy Châu sẽ ra ngoài làm loạn, cô chỉ nhàn rỗi sinh nhàm chán nên hỏi chơi chơi mà thôi.
Quan Hề: “Anh thật sự xem đây là kiểm tra qua video đấy à.”
“Có thể mà.” Giang Tùy Châu nói xong còn quay điện thoại ra các phương hướng khác. Vì vậy qua camera, Quan Hề thấy những khuôn mặt đàn ông quen thuộc đều nhìn sang với vẻ kinh ngạc.
Cách màn hình, Quan Hề cũng có thể cảm giác đám người đối diện đang kinh hãi trước hành động của Giang Tùy Châu.
“Thấy không em, không có phụ nữ.” Giọng nói của Giang Tùy Châu truyền vào từ ngoài khung hình.
Quan Hề: “…”
Quan Hề và một đám đàn ông trố mắt nhìn nhau.
“Phụt —— Chào đại tiểu thư nhé.” Tống Lê lên tiếng chào đầu tiên, “Hôm nay là tiệc của đàn ông bọn tôi, thật đó, tôi đâu có đưa bạn gái theo đâu này!”
“Đúng đúng đúng! Không có cô gái nhỏ nào cả, không có một ai.”
“Yên tâm đi Quan Hề, tôi sẽ giúp cậu để ý Giang Tùy Châu, có phụ nữ nào nhào tới tôi sẽ nói cho cậu biết trước.”
Quan Nguyên Bạch: “Hai đứa làm mấy trò buồn nôn gì vậy?”
…
Đối diện với từng câu của từng người, cái mặt mo của Quan Hề đỏ bừng lên hiếm thấy.
Vì vậy cô bấm tích một cái, trực tiếp tắt video.
Chết tiệt! Đồ Nhị Cẩu vô liêm sỉ! Dám biến cô thành người đa nghi, hay ghen, bám người, còn kiểm tra nữa chứ!
Cô không phải, cô không có mà!
【Không nhìn à?】Một lúc sau, Giang Tùy Châu gửi tin nhắn đến.
Quan Hề:【Nhìn cái gì mà nhìn! Em không cần nhìn bọn họ!】
Giang Tùy Châu:【Ừ, kiểm tra xong thì an tâm nghỉ ngơi đi, anh về nhà rồi lại nói chuyện với em】
Quan Hề:【…… Em không có kiểm tra!!!】
__
Lời tác giả:
Nhị Cẩu: Người bị bạn gái kiểm tra, ngoan ngoãn quay video độ toàn cảnh.