MinAh ngồi xuống ghế trước bàn học của Đường Anh, xoay xoay gói snack trên tay, vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Cô liến thoắng về những dự định trong ngày sinh nhật sắp tới của mình, muốn Đường Anh giúp một tay lên kế hoạch. MinAh bộc bạch, muốn được tổ chức ở quê, nhưng Busan quá xa, cô không thể muốn là về ngay được.
Nhắc đến Busan, MinAh chuyển đổi chủ đề, cô bắt đầu kể về quê hương của mình, từ Seoul về đến Busan mất ba giờ đường tàu hỏa. Gia đình cô ở quận Gangseo phía tây sông Nakdong. Cha mẹ cô làm trong một khách sạn sao cách nhà một con phố, một lần
cô mang đồ đến cho mẹ thì vô tình gặp Ahn Hee đến đặt phòng ở ngắn hạn, cũng chẳng thể đoán trước được rằng lần gặp gỡ ấy lại là sợi tơ hồng gắn kết lương duyên hai người lại với nhau. Tuy một người ở Seoul một người ở Busan nhưng không vì thế mà tình yêu của họ không được đảm bảo.
MinAh xoay ghế đặt gói snack xuống bàn, bỗng ánh mắt khựng lại một nét kinh ngạc, tay phải nhấc cuốn sách dày và cũ lên trước mặt, sau khi đọc được tiêu đề cuốn sách, cô lật vài trang như thể đang soi xét kĩ lưỡng.
Vài phút trước, còn cười nói vui vẻ, nhưng khi thấy cuốn sách kia, MinAh đã thoáng chốc thay đổi: "Đan Đường Anh, sao...sao cậu có nó?"
Đường Anh hướng mắt về phía cuốn sách, cô chưa nhận ra sự khác biệt của MinAh nên vẫn vui vẻ nói: "À thì..."
Nhưng không đợi Đường Anh nói hết câu, lập tức MinAh quát lên: "Mình đã nói với cậu rồi còn gì, sao cậu mau quên vậy, mình đã nói không được đọc nó rồi cơ mà."
Bầu không khí trở nên căng thẳng, Đường Anh mím môi, chợt nhận ra mình đã quên bẵng mất lời dặn dò trước kia của MinAh. MinAh đã từng nói không được đọc nó, đây là một câu chuyện kinh hoàng có thực đã từng xảy ra cách đây năm gây hoang mang ám ảnh đến tận bây giờ, có lẽ không một ai dám nhắc lại nó. Bởi vì Đường Anh là người Việt Nam nên không thể thấu được, vậy nên MinAh đã nhắc nhở cô không nên quan tâm đến sự tồn tại của nó và hãy coi như không hề biết gì.
Cô gái nhỏ cúi đầu buồn rười rượi, phải rồi, từ vụ tai nạn đó, cô đã trở thành một người rất mau quên, đầu óc không bao giờ có sự tỉnh táo thực sự.
Trong lòng bỗng gợn lên một sự tò mò nhưng cũng không thể cất tiếng hỏi, buổi tối hôm qua cô đã đọc gần được một nửa, chỉ cảm thấy đâu đó có một nỗi đau xâm chiếm lấy thân thể mình.
Đường Anh ngạc nhiên lấy tay che miệng sau khi nghĩ ngợi điều gì đó, ánh mắt run rẩy nhìn MinAh, bấy giờ cô mới để ý đó là câu chuyện có thực mà MinAh đã từng nhắc, nhưng so với thế kỉ này thì nó quả thực quá hoang đường, nếu để bọn trẻ con đọc, chắc chắn chúng sẽ nghĩ đây đơn giản chỉ là một cuốn truyện kinh dị được bày bán ở khắp các nhà sách mà thôi.
Quay sang, Mi An mở tròn mắt kinh ngạc trước thái độ của MinAh. Mộc Nhi nghe thấy tiếng ồn cũng chạy sang, một phút sau khi bắt kịp tình hình, cô hất mặt về cuốn sách và nói: "Cuốn sách đó hôm tớ hỏi có phải của cậu không đó."
Trong đầu MinAh hiện lên hình ảnh hôm trước, khi đang đứng dưới bếp, cô chỉ kịp ngó ra nhìn chứ không biết đó là cuốn sách gì, cho nên mới bỏ qua nhanh chóng như vậy.
"Tớ không nhìn rõ hôm đấy.", MinAh nhìn Mộc Nhi có chút bực bội.
MinAh càng nói càng khó hiểu, cô đành lắc đầu, cảm thấy mình đã quá kích động, cô thở dài, giọng dịu xuống: "Thôi, các cậu không cần nghĩ quá nhiều, nhưng không muốn rước họa vào thân thì đừng nên dây vào nó."
"Vốn dĩ cũng không muốn đọc, chỉ tại cậu nói vậy làm chúng tớ thấy tò mò.", Mộc Nhi bày tỏ quan điểm của mình, "Cũng chỉ là một cuốn sách, chuyện đã qua rất lâu thì còn sợ cái gì nữa chứ, trừ khi nó lại trở về."
Bên ngoài, gió táp mạnh vào cửa sổ, đập liên hồi như nổi cơn thịnh nộ, rồi qua đi rất nhanh.
Trong lòng Đường Anh dâng lên một cảm giác bất an, vốn dĩ cuốn sách này bí ẩn như vậy, tại sao bà lão mù kia lại gán nó với cuộc đời của cô, có lẽ nào cô sẽ bị nhúng vào câu chuyện thảm kịch này.
Mi An không nói gì, lẳng lặng rời khỏi phòng Đường Anh. Cô xuống bếp nấu bữa trưa trong tâm trạng không được tốt cho lắm. Mấy ngày hôm nay, Mi An đã thay đổi bản tính quá nhiều, từ một cô gái luôn ồn ào, bỗng trở nên im lặng và cẩn thận, song cũng ít tham gia vào các hoạt động khác hơn trước kia nữa.
Mộc Nhi lúi húi theo phía sau, mở tủ lạnh lấy thạch trái cây ra, vừa ăn vừa hỏi: "Cậu đang nghĩ đến cuốn sách của Đường Anh hay chuyện mình nói với cậu vậy?"
Mi An đang thái cà rốt, bỗng mạnh tay băm con dao xuống thớt, có thứ âm thanh vang lên đáng sợ: "Cậu cút ra chỗ khác mau."
Mộc Nhi tròn mắt nhìn Mi An rồi cười không thành tiếng, dường như muốn to tiếng nhưng thấy thái độ khác lạ của Mi An cô đành nhẫn nhịn, chỉ nhẹ giọng nói: "Được rồi, cậu bình tĩnh lại đi, suy nghĩ cho thật kĩ vào."