Edit: Cá
Beta: Thng
..............................
Phù Đồ vừa tổ chức tiệc tất niên xong thì tết âm lịch cũng đến.
Lâm Chu Độ có đến tiệc tất niên, hợp đồng của cậu đã đến hạn, nhưng không có lục đục gì với ông chủ cũ nên những người khác tò mò vô cùng. Có người tìm cậu kí tên, chụp hình chung, cũng có người hỏi thăm xem chân cậu khôi phục đến đâu rồi, chỉ có Tiền Nhạc Thiên la hét ầm ĩ bảo Lâm Chu Độ không biết xấu hổ, còn biết đến ăn chực, không còn chút liêm sỉ nào. Lâm Chu Độ nhìn chiếc đĩa trống không trước mặt Tiền Nhạc Thiên: "Không biết là ai đang ăn chực à nha, mới đây đã ăn xong nguyên dĩa bánh ngọt đầy ụ rồi."
Tạ Thành Văn đang ở trên sân khấu bóc thăm trúng thưởng, phía dưới nhốn nha nhốn nháo, ầm ĩ kinh khủng. Lâm Chu Độ đang tập trung nhìn xem ai sẽ đoạt được giải thưởng lớn nhất hôm nay thì bên tai vang đến tiếng gọi đầy ngạc nhiên: "Anh Lâm?"
Lâu lắm mới nghe lại tiếng "anh Lâm" này, Lâm Chu Độ thấy hơi quen quen, tò mò quay đầu, thì thấy một cô nhóc mặc váy rất xinh.
Cậu đã lập tức nhớ ra đây là ai ngay, là trợ lý trước đây của cậu: "Tiểu Lý? Lâu rồi không gặp em nha."
"Đúng vậy ạ." Xem ra cô nhóc chưa quên được nghệ sĩ đầu tiên mà mình đi theo, quấn lấy Lâm Chu Độ nói chuyện: "Nghe nói anh không gia hạn hợp đồng, em còn tưởng là mình sẽ không gặp lại anh nữa chứ. Em còn đang tính cảm ơn anh, lúc trước nhờ anh đề cử em với thầy Trần, nói em tư duy nhanh nhạy, thích hợp làm kế hoạch công tác, hiện tại em đang làm rất tốt, nhưng lại không có cơ hội đi theo anh..."
"Lúc nào mà anh..." Lâm Chu Độ nghi ngờ hỏi, nhưng chưa nói xong thì Tiểu Lý nghe thấy gì đó, kích động đến nhảy cẩng lên.
"Em trúng thưởng rồi!" Cô còn chưa kịp nghe Lâm Chu Độ nói gì đã chạy đi.
Lâm Chu Độ ôm rất nhiều thắc mắc, lúc hồi hồn thì phát hiện nanh ma vuốt quỷ của Tiền Nhạc Thiên đã duỗi tới trước mặt cậu.
Lâm Chu Độ vô cùng đau đớn: "Tiền Nhạc Thiên, hiện tại tôi rất nghi ngờ, cậu muốn làm ca sĩ là bởi vì ca sĩ không cần giữ dáng phải không? Cậu đừng ăn nữa! Cậu sắp ăn sạch luôn cả phần của tôi rồi!"
"Lúc quay phim sẽ tập thể hình mà." Tiền Nhạc Thiên nói, "Cậu hẹp hòi ghê á, chả trách không trúng thưởng."
Trong tiếng ồn ào hỗn độn, Lâm Chu Độ liếc nhìn người may mắn trúng thưởng kia, thở dài một hơi.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, cậu với Tạ Thành Văn về nhà, anh đang gọi điện cho người thân, nói năm mới sẽ dẫn người về nhà. Đầu dây bên kia hình như rất vui, Lâm Chu Độ nghe thấy Tạ Thành Văn đang trả lời từng câu một: "Đúng thế, quen nhau lâu rồi. Nhỏ tuổi hơn con một chút, không có con. Không cần chuẩn bị vòng tay hay dây chuyền vàng đâu. Con biết rồi, con cúp máy đây."
Lâm Chu Độ nhìn Tạ Thành Văn cất điện thoại, rồi mới hỏi: "Có phải anh quên gì đó không nhỉ?"
"Quên cái gì?" Tạ Thành Văn nghĩ không ra.
"Quên nói cho bọn họ giới tính của em." Lâm Chu Độ nói.
Tạ Thành Văn ra vẻ chẳng sao cả: "Bó tay đấy, hay em giả gái rồi đến?"
Lâm Chu Độ từ chối đề nghị này, cậu chỉ có thể hy vọng lần gặp mặt này không quá nát.
Nhưng cho dù có tưởng tượng thế nào đi chăng nữa, lúc gặp mặt chính thức cũng sẽ xảy ra vấn đề ngoài ý muốn.
Lần này Tạ Thành Văn không mang theo tài xế, xe vừa dừng, Lâm Chu Độ đã thấy có hai người đang đứng chờ cách đó không xa.
"Ba mẹ anh à?" Cậu căng thẳng.
Tạ Thành Văn "Ừ" một tiếng, mở cửa xe xuống trước, rồi đẩy xe lăn của Lâm Chu Độ xuống.
Biểu cảm của ba mẹ Tạ Thành Văn lật nhanh còn hơn bánh tráng, từ mong đợi đến kinh ngạc, pha thêm chút tức giận.
"Cậu nhóc này chắc mới đúng không?" Mẹ Tạ Thành Văn hỏi, "Đây là "chỉ nhỏ hơn một chút" của con đó à?"
Phản ứng của ba Tạ Thành Văn còn kịch liệt hơn.
"Cho dù người ta không đồng ý quen con," Ông nói, "Thì con cũng không nên đánh gãy chân nó chứ!"
Lâm Chu Độ nghĩ, chuyện gì đang xảy ra thế này?
Tốn sức giải thích một phen, thậm chí Lâm Chu Độ còn nghĩ chắc ba mẹ Tạ Thành Văn không tin lời giải thích này đâu. Hai người họ không quan tâm tin tức giới giải trí, Tạ Thành Văn còn phải tìm lại tin tức chứng minh Lâm Chu Độ thật sự bị thương do yếu tố khác, rồi search Baidu cho ba mẹ xem tuổi của cậu.
Ba Tạ Thành Văn lướt web, nhìn như nhớ được gì đó: "Hình như ba từng xem phim của cậu ấy. Con quen với ngôi sao lớn luôn à?"
Lâm Chu Độ không biết tại sao ba mẹ Tạ Thành Văn chỉ quan tâm đến những vấn đề này, nếu không phải chân cậu đang bị thương, thì cậu đã đứng lên hô to cháu là nam, có phải hai bác chưa phát hiện được vấn đề quan trọng này hay không.
Nhưng thật sự cũng chẳng xảy ra chuyện gì lớn, bọn họ vẫn ngồi ăn cơm cùng nhau, vẫn nói về những chuyện thường ngày của mình.
Ví dụ như nhắc lại lịch sử lập nghiệp của Tạ Thành Văn, nói rằng trước đây anh chưa từng muốn gì cả, nghe lời răm rắp, người nhà cũng nghi ngờ tính cách của anh có vấn đề, kêu anh đến công ty để rèn luyện. Bỗng một ngày, anh về nhà nói mình muốn đi quay phim, cả nhà còn tưởng anh muốn làm diễn viên làm ngôi sao, kết quả cũng không phải.
Khiến việc khoe khoang với người khác cũng không được vui mấy, nói con mình làm trong giới giải trí, nhưng nhắc đến tên thì chả ai biết cả, người ta còn tưởng diễn viên quèn không nổi tiếng, còn an ủi rằng sau này cũng sẽ phất lên thôi. Vợ trước cũng li hôn, nói rằng Tạ Thành Văn toàn thích những thứ viễn vông xa vời, không yêu cô ấy thật lòng.
Sau đó cũng có chút tiếng tăm, nhắc đến anh là nói "Í, đó chẳng phải ông chủ công ty Phù Đồ đấy ư? Cô diễn viên A, cô ca sĩ B, với cô CDEFG có quan hệ gì với nó không thế?". Hai người cũng tưởng thật, nhưng chờ mãi chờ mãi cũng chẳng thấy con mình dẫn cô ngôi sao nào về nhà ra mắt cả.
Chàng diễn viên Lâm Chu Độ vô cùng khó xử.
"Có phải con lừa cưới người ta không đấy?" Cha Tạ Thành Văn ngẫm, rồi hỏi Tạ Thành Văn.
Tạ Thành Văn ra vẻ đáng thương vô cùng: "Tại sao hồi đó nói con bị đá, rồi giờ cũng là con đi gạt cưới người ta?"
Dường như anh rất để ý chuyện này, mãi đến khi đêm khuya về phòng, vẫn còn tính nhắc chuyện này với Lâm Chu Độ.
"Trước kia ba anh hay nói, nếu không thích thì đừng có quen người ta, ba anh luôn cảm thấy anh là người không thích bất cứ thứ gì." Tạ Thành Văn nói, "Ông ấy thích kinh doanh, thích cảm giác thành tựu khi phát triển được một xí nghiệp lớn, nhưng anh thì học xong rồi đi làm, đến tuổi kết hôn thì kết, anh không ghét những chuyện đấy, cũng không phải muốn lừa gạt ai, nhưng ba anh nói anh không có chí tiến thủ chút nào. Sau đó anh phát hiện rằng không phải mình không có chí tiến thủ, mà chỉ là chưa tìm được đúng ngành mình thích mà thôi."
"Việc đầu tiên anh thấy mình cần phải làm, nhất định phải làm đó là quay phim. Việc này rất khó, nhưng anh phát hiện rằng nếu mình thật sự yêu thích nó, thì những khó khăn đấy cũng chính là lạc thú."
"Vậy còn việc thứ hai?" Lâm Chu Độ biết rồi mà còn cố hỏi.
"Việc thứ hai..." Tạ Thành Văn nói, "Là sau khi ly hôn mấy năm, lúc anh đang rảnh rỗi xem TV thì phát hiện một người. Kỹ thuật diễn xuất của người đó không bằng ảnh đế, còn khá trúc trắc, nhưng anh vẫn cảm thấy rằng rồi ngày nào đó cậu ta sẽ tỏa sáng. Phỉm ảnh giúp anh phát hiện ra đam mê của bản thân, còn người này giúp anh biết thế nào là yêu một người.
"Lúc nãy không phải nói là chia phòng ngủ à?" Lâm Chu Độ hỏi, "Sao anh lại đến đây?"
"Đây là nhà anh, anh thích ngủ đâu thì ngủ ở đó," Tạ Thành Văn nói, "Em không thích thì ra ngoài đi."
Tất nhiên Lâm Chu Độ không ra được rồi, đành chịu khuất phục dưới sự bức bách và dâm uy của người kia mà cùng ngủ trên một chiếc giường. Trước khi ngủ, một chuyện cách đây rất lâu đột nhiên nảy ra trong đầu cậu.
"Tên của em là do ba em đặt," Lâm Chu Độ nói, "Thật ra thì trước kia em không thích tên này, cảm thấy rất đáng thương, tại sao lại phải chờ thuyền tới mới có thể qua sông được chứ, em muốn tự mình bơi sang bờ bên kia."
() Chu (舟): thuyền.
Độ (渡): từ bờ này sang bờ kia gọi là độ.
Ý nghĩa: Phải có thuyền mới có thể qua được bên kia bờ sông.
"Nhưng gần đây thì em chợt cảm thấy, có thể tên này còn có một ý nghĩa khác. Lúc mẹ biết mình sắp qua đời thì mẹ chẳng kiên cường nổi. Chắc ba đã hy vọng rằng em có thể trở thành một con thuyền, chở những người bất hạnh qua sông."
Hình như mình suy nghĩ hơi nhiều, cho dù không có Lâm Chu Độ mình, thì Tạ Thành Văn vẫn có thể sống tốt, cơm áo không lo, có bạn có người nhà, nhưng cậu vẫn cảm thấy như thế.
"Em muốn làm một con thuyền." Lâm Chu Độ nói.
Chở Tạ Thành Văn không biết thế nào là yêu qua bên kia sông.