Chúc Tịnh nghe Jim nói xong câu cuối cùng mới nhẹ nhàng đặt cốc nước trong tay xuống.
Căn phòng im ắng tới nỗi nghe được cả tiếng cây kim rơi xuống đất.
“Bốn người chúng tôi và một nhóm đặc công sẽ bảo vệ cô ở nhà hát. Chỉ cần W có ý đồ tiếp cận cô, chúng tôi sẽ lập tức bắt hắn về quy án.” Jim bổ sung.
“Tôi có nguy hiểm đến tính mạng không?”
Ánh mắt Jim xao động: “Thành thật mà nói, vẫn có”.
Cô cười nhạt: “Thế nên, tôi còn sự lựa chọn khác à?”.
Jim im lặng nhìn cô.
“Dù nói thế nào, cũng cảm ơn sự thành thật của các anh, bây giờ tôi muốn nghỉ ngơi.” Cô nhanh chóng hạ lệnh đuổi khách, “Ba ngày sau tôi sẽ hợp tác. Rõ ràng là tôi cũng chẳng trốn khỏi đây được”.
Jim gật đầu với Ross, rời khỏi phòng nhưng Moon vẫn ở lại.
“Hai ngày này tôi sẽ ở cùng cô.” Moon lạnh mặt, cởi áo jacket của mình ra, “Một là bảo vệ cô, hai là giám sát cô”.
“Tôi thấy đối với bản thân cô, giám sát chiếm phần nhiều hơn phải không?”
“Cô…” Moon giật giật đầu mày, “Cô có ý gì?”.
Chúc Tịnh mở hành lý của mình ra, quay lưng về phía cô ta, giọng nói thản nhiên: “Tôi biết cô xưa nay không ưa tôi, dù là ba năm trước hay là hiện tại”.
Moon sững người, sau đó sắc mặt dần sa sầm lại.
“Vì cô thích Mạnh Phương Ngôn.” Cô lại nói.
Moon mím chặt môi, dường như đang cố gắng kiềm chế giận dữ: “Tôi chỉ cần vài động tác nhẹ nhàng là có thể khiến cô gãy tay gãy chân, đừng có thử khiêu khích tôi”.
“Còn nữa, không phải thích.” Moon nhấn mạnh: “Tôi yêu anh ấy”.
Chúc Tịnh cúi xuống: “Ồ, vậy anh ấy vẫn chưa chấp nhận cô?”.
Moon ném chiếc áo trong tay xuống: “Cô im đi!”.
Chúc Tịnh bật cười: “Cô và anh ấy có nhiều cơ hội sớm chiều bên nhau như vậy mà cô vẫn chưa thành công sao?”.
“Thứ tình yêu quá đơn giản trong mắt cô, đối với chúng tôi lại là ước ao xa xỉ cả đời không chạm tới được!” Moon lạnh lùng từng bước, từng bước tiến đến trước mặt cô: “Đây là chuyện cô mãi mãi cũng không hiểu được, đừng nói thản nhiên như thế!”.
“Biết rõ là không thể thì vì sao còn muốn có được thứ tình cảm này?” Ánh mắt cô dần lạnh đi: “Nếu ngay từ đầu không ôm hy vọng và khao khát thì đã chẳng có đau thương của hiện tại”.
“Vì chúng tôi không phải người máy! Nếu có thể kiểm soát được, chúng tôi hà tất phải sống khổ sở như thế.” Moon lườm cô: “Đừng tưởng chỉ có mình cô phải chịu đựng nỗi đau khổng lồ, cô tưởng Mars dễ chịu à?”.
Khi nghe thấy cái tên ấy, Chúc Tịnh bỗng im bặt.
“Cho dù cô bị tổn thương, cho dù cô bị lừa gạt, nhưng cô vẫn có thể dựa vào cuộc đời dài dằng dặc về sau để bù đắp. Cô có thể tìm một người bình thường để yêu, để cưới. Rồi sẽ có một ngày cô quên anh ấy, quên hết những chuyện đã khiến cô đau khổ muôn phần.” Moon vì kích động, vành mắt đã đỏ lên, “Nhưng anh ấy thì sao? Anh ấy có thể ư? Khi mà cô đã bước tới tương lai, anh ấy vẫn chỉ có thể ôm đoạn hồi ức đã bị cô rũ bỏ, bị cô cho là đau khổ, sống cả đời…”.
“Moon!”
Một giây sau, có một giọng nói vang lên.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Mạnh Phương Ngôn đã bước vào phòng từ lúc nào. Anh giơ tay một tay lên, nhẹ nhàng đặt lên vai Moon.
Moon quay đầu nhìn anh, nước mắt đã trào ra.
“Em về phòng mình đi.” Anh nhìn Moon, khẽ nói.
Chúc Tịnh giật mình, nhưng phản ứng của Moon còn kích động hơn cô: “Vì sao? Lẽ nào anh định ngủ lại phòng này? Cùng cô ta?”.
“L phê chuẩn cho anh bảo vệ cô ấy.” Mạnh Phương Ngôn thu tay về, “Thế nên, về đi”.
Moon nghiến răng, mang theo nước mắt nhìn Mạnh Phương ngôn rất lâu.
“Mars, cho dù anh u mê cố chấp như vậy cũng không thể nhận được bất kỳ hồi đáp nào của cô ta, dù là một chút thương xót.” Nói xong, cô ta cầm áo khoác lên, đi thẳng ra ngoài.
Căn phòng yên tĩnh trở lại. Cô và anh nhìn nhau một lúc rồi anh ngồi xuống ghế, mở một chai rượu, “Vì sao cố tình kích động Moon?”.
Cô nắm chặt tay, mặt không cảm xúc: “Em không định làm vậy?”.
“Vậy em đang thị uy với cô ấy?” Anh như đùa như thật.
Cô im lặng, thản nhiên lấy quần áo thay giặt ra, sải bước đi vào phòng tắm.
…
Khi anh tắm xong, cô gần như đã ngủ rồi.
Căn phòng có hai chiếc giường. Cô mơ hồ cảm nhận được anh đã nằm lên giường của anh.
Giây phút đó, chẳng hiểu sao, tư duy của cô dần tỉnh táo trở lại.
Trong phòng không có rèm, qua cửa sổ, cô có thể nhìn thấy bầu trời đêm bên ngoài.
Chỉ đi có vài tháng ngắn ngủi mfa dường như cô sắp không nhận ra thành phố này nữa.
“Ba năm nay, em sống có tốt không?” Cô bỗng nghe thấy người đằng sau hỏi như vậy.
Cô nhìn ra ngoài: “Không biết thế nào mới gọi là tốt”.
“Thế thì, có gặp được người ấy của em không?”
Cô nhắm mắt lại: “Đã biết rõ hà tất còn phải hỏi”.
Anh cười khẽ, nhưng trong thanh âm lại nghe ra chút buồn thương.
“Em có nằm mơ cũng không thể ngờ, có một ngày còn có thể cùng anh ngủ chung một phòng.” Cô quay lưng về phía anh, “Số phận đúng là hay thích đùa, em cũng đành bất lực”.
“Hơn nữa còn ngủ riêng giường.” Câu trả lời của anh thoảng nhẹ như không quan tâm.
“Mạnh Phương ngôn.” Cô nhẹ nhàng nắm lấy chăn, như đang nói cho anh lại như đang tự nhủ: “Giữa chúng ta thật sự kết thúc rồi”.
“Dù trước kia chúng ta có gì, dù chúng ta có bao nhiêu, thì vĩnh viễn là quá khứ. Giống như Moon nói, đó không phải là một đoạn ký ức em muốn nhớ lại.”
“Sự lừa dối của anh, sự ra đi của anh… em đều không quan tâm nữa.”
Hơi thở của anh nhẹ nhàng, đều đặn, dù cách một quãng, cô vẫn nghe thấy.
“Vì sao em không sợ nguy hiểm sắp phải đối mặt?” Lát sau, anh lại hỏi một câu chẳng liên quan.
Cô ngây ra chốc lát: “… Ai nói em không sợ”.
Sao lại không sợ chứ?
Cô thật sự là một người hết sức bình thường. Cô không biết võ phòng thân, nói chi tới súng đạn. Những người và những chuyện chỉ qua phim ảnh cô mới nhìn thấy, cô từng thề sẽ không bao giờ dính dáng gì nữa.
Nhưng ba ngày sau, cô lại tự nguyện ngồi trong một nhạc viện rộng lớn, dù ở đó, có hàng trăm ngàn cách khiến cô chết ngay lập tức.
Cô vẫn đến, cho dù một nửa cán cân là sinh mạng của cô.
“Ngủ đi.”
Rất lâu sau, anh khẽ nói.
…
Ba ngày sau.
Buổi chiều, Moon cầm váy và đồ trang điểm đã chuẩn bị sẵn tới phòng Chúc Tịnh.
Họ chẳng nói với nhau câu nào. Moon sưng mặt giúp cô thay váy, trang điểm. Cô im lặng hợp tác.
Sau khi mọi thứ đều được chuẩn bị kỹ càng, Moon mặc một chiếc váy giống hết đứng trước gương nhìn cô, ánh mắt có chút thay đổi.
“Cô cũng có chút tư cách để làm tình địch.” Moon cất hộp trang điểm đi, trước khi ra khỏi phòng tắm thì để lại câu này.
Chúc Tịnh ngước lên, nhìn về phía trước.
Chiếc váy lộ vai hôm nay cô mặc màu tím đậm, phức tạp và nhiều tầng hoa văn điểm xuyết, vạt vạt xúng xính chạm đất nhưng không ảnh hưởng tới bước đi của cô.
Moon giúp cô búi tóc lên, còn vẽ một con bướm màu tím bạc trên xương hõm vai của cô.
Đẹp là thế, nhưng lại tới một cuộc hẹn có thể không ngày trở lại.
Cô tự cười mình rồi cất chiếc vé trong tay đi, quay người định cầm túi xách lên, bỗng phát hiện Mạnh Phương Ngôn đang dựa vào cửa phòng tắm, yên lặng ngắm cô.
Anh mặc một bộ vest đen, cúc áo trên cùng của chiếc sơ mi trắng được mở bung, nho nhã mà thoải mái, cao quý đầy quyến rũ.
Cô chưa từng gặp người đàn ông nào trên thế giới này có được sự gợi cảm và hấp dẫn bẩm sinh như vậy.
Con ngươi màu nâu của anh nhấp nháy, anh đi về phía cô. Cô muốn lùi lại nhưng đôi chân không hề nghe lời.
Mạnh Phương Ngôn dừng bước trước mặt cô rồi từ từ cúi xuống.
Cô cảm nhận được hơi thở nóng bỏng truyền đến từ xương quai xanh. Anh hôn khẽ lên con bướm tím bạc, sau đó ngồi xuống.
Từ chân truyền tới xúc cảm lạnh giá từ lòng bàn tay. Cô nhướng mày, chợt phát hiện một thứ lạnh giá và cứng rắn hơn áp sát da thịt mình.
Một con dao.
Anh buộc một con dao lên đùi cô.
Sau đó anh đứng dậy, sửa lại váy cho cô như chưa hề làm gì rồi tỉ mỉ vén lọn tóc của cô ra sau tai.
“Đi thôi.” Anh giơ cánh tay về phía cô.
Cô hít sâu một hơi, nhắm mắt lại rồi khoác tay anh.
Jim và mọi người cũng đã mặc trang phục chính thống. Họ nhanh chóng cùng xuất phát tới nhà hát kịch Lakam. Sau khi lên xe, ngoài Jim đang lái xe, những người khác đều mở vali mang theo, bắt đầu chuẩn bị vũ khí của mình.
“Mars!” Lái được một đoạn, Jim bỗng nhiên lên tiếng: “Sau khi tới nhà hát, tôi và Moon sẽ ngồi phía trước và phía sau Venus, anh lên chỗ VIP ở tầng hai để giám sát xem có tay súng bắn tỉa từ xa không”.
Mạnh Phương Ngôn hơi dừng lại, khẽ nhíu mày: “Vị trí của tôi lẽ nào không phải ở bên cạnh V?”.
“Kế hoạch có thay đổi gấp.” Jim trả lời: “Có lẽ anh cũng nhận được tin từ L rồi, vị trí của Ross và anh được trao đổi, cậu ấy sẽ ngồi cạnh V”.
Mạnh Phương Ngôn tuy không nói gì, nhưng sắc mặt đã sầm lại.
“Tôi hiểu anh muốn đích thân bảo vệ V, nhưng chúng tôi không thể loại trừ khả năng W biết được tướng mạo thật sự của anh rồi không dám tiếp cận V, như vậy mọi sắp xếp sẽ đổ bể.” Jim nói, “L sắp xếp như vậy nhất định có lý do riêng, chúng ta chỉ có cách phục tùng”.
“Nhưng anh yên tâm, dù là tôi, Moon hay Ross đều nhất định phát giác được sự tồn tại của W trước khi hắn tiếp cận V.”
Mạnh Phương Ngôn không nói gì nữa.
Sau khi vào nhà hát, mọi người dừng bước ở đầu cầu thang.
“Có tình hình gì lập tức thông báo cho chúng tôi.” Jim và một nhóm lớn chia ra, một mình tới chỗ Mạnh Phương Ngôn ở tầng hai.
Anh gật đầu, trước khi đi lên tầng hai còn quay đầu lại lần nữa.
Chúc Tịnh cũng đang ngẩng lên nhìn anh.
Ánh mắt họ giao nhau giữa không trung.
Cô cứ cảm thấy khung cảnh này rất quen thuộc.
Đã có vô số lần, ánh mắt họ giao nhau như vậy, vượt qua sự chảy trôi của thời gian, dừng lại, rồi chia xa.
Ánh mắt anh như chứa cả một thế kỷ mà cô chưa bao giờ hiểu.
Cô tưởng anh sẽ nói gì với cô nhưng anh im lặng, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt…