Khi khôi phục được ý thức, Chúc Tịnh cảm giác được hình như mình đang ở trên một chiếc xe tải lắc lư.
Vì bị người ta bịt mắt, cô chỉ thấy xung quanh tối đen như mực. Thử cử động chân tay, cô phát hiện tay chân đều bị trói chặt, ngay cả miệng cũng bị người ta lấy dây thừng trói chặt và thắt ra sau gáy. Chiếc bộ đàm bên tai đã bị gỡ xuống, đề phòng cô liên lạc với bất kỳ điệp viên nào.
Trên trán dấy lên cơn đau nhói vì trước đó bị vật nặng đập vào. Cô cắn răng cử động cơ thể, hít thật sâu.
Cô biết rất rõ mình đang bị kẻ địch dùng xe chở tới một nơi nào chưa rõ.
Vào lúc này, cô bỗng không sợ hãi nữa, tư duy cũng trở nên rất rành mạch. Cô ngẩng đầu nhìn không gian tối tăm, thầm sắp xếp lại mọi việc xảy ra hôm nay.
Cô không quên, trước khi cô hôn mê, chính Ross đánh ngất cô, rồi đưa cô rời khỏi nhà hát Lakam.
Có thể khẳng định rằng Ross là nội gián trong tổ chức của Mạnh Phương Ngôn, người của kẻ địch.
Nhưng anh và các đồng đội có biết chuyện này không? Nếu không biết, hoàn cảnh của họ giờ này nguy hiểm đến mức nào. Không có bộ đàm và định vị vị trí, làm sao anh có thể tìm thấy mình? Nếu anh đã biết rõ chuyện này, anh sẽ làm thế nào?
Có lẽ vị cục trưởng được mọi người gọi là L đã cố tình sắp xếp cô bị Ross đưa đi cũng không chừng.
Không biết sau này trở về sống thành phố T, kể lại chuyện này với Lăng Họa và Chúc Trầm Ngâm, họ sẽ có thái độ gì? Nhất định sẽ cảm thấy cô đang đùa phải không?
Đáng tiếc là những chuyện cô đang trải qua hoàn toàn chân thực, đến mức cô còn ngỡ mình đang nằm mơ.
…
Nghĩ mãi nghĩ mãi, cô phát hiện chiếc xe hình như đã dừng lại.
Rất nhanh, có người mở cốp xe nơi cô đang nằm ra. Một người đà ông đứng ngược sáng đi vào trong garage, thô lỗ kéo cánh tay, đưa cô ra khỏi xe.
Bên cạnh có tiếng bước chân và tiếng trò chuyện của những người khác nhau. Cô nghe thấy tiếng một cánh cửa sắt bị mở ra, sau đó cả người cô bị đẩy vào trong, tấm che mắt cũng bị ai thô lỗ giật ra từ đằng sau.
Mở mắt ra, cô phát hiện mình đang ở trong một nhà xưởng bị bỏ hoang.
Dưới ánh sáng của một cây đèn, cô nhìn thấy người đàn ông xa lạ ngồi đối diện mình. Ross đứng bên cạnh hắn, nhìn cô vô hồn.
Người ngồi đó, tám chín phần chính là W, cô đoán.
W có mái tóc dài màu nâu, khuôn mặt đẹp và nho nhã bất ngờ. Lúc này hắn chầm chậm lên tiếng: “Chào tiểu thư Venus, tôi nghĩ có lẽ cô đã biết tôi là ai rồi”.
Vì miệng vẫn bị trói, cô không thể nói được, chỉ biết dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn W.
“Sao lại đối xử với khách quý của chúng ta như vậy? Nào, mau cởi trói cho cô ấy.” W nhẹ nhàng vỗ tay.
Có vài tên thuộc hạ đi từ bên cạnh tới, lập tức giúp cô cởi trói ở tay chân và trên miệng, còn mang tới cho cô một chiếc ghế. Cô không nói nhiều, vô cảm ngồi xuống.
“Cô đúng là rất bình tĩnh.” W xoa xoa cằm, nhìn cô và nói.
“Vậy ông hy vọng tôi sẽ thế nào? Gào thét hay bật khóc? Có ích với ông sao?” Cô hỏi ngược lại.
W nhướng mày, bật cười.
Ross đứng bên cạnh W, lúc này cung kính lất chiếc di động trong túi của Chúc Tịnh ra, đưa cho W. W đón lấy di động, nhìn qua rồi nói với cô: “Mật mã của hiệp ước Satan nằm ở đâu?”.
“Tôi không biết.”
“Không biết?” W nhún vai: “Tiểu thư Venus, thứ lỗi cho tôi hiện thời không có tâm tư đùa cợt cùng cô. Cô dám nói cô không biết mật mã của hiệp ước Satan được để ở đâu trong di động của cô?”.
Cô lắc đầu: “Từ bắt đầu cho tới bây giờ, tôi vẫn chưa được tận mắt nhìn thấy mật mã này”.
W nhìn cô một lúc, cầm di động của cô và đứng dậy khỏi ghế, đi từng bước một về phía cô.
Sau khi tới trước mặt cô, W lấy một ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, giọng nói dịu dàng và trầm trầm: “Cô thật sự không biết?”.
Cô lắc đầu.
Một giây sau, má trái của cô bị ăn một cái tát đau đớn. Cô cảm thấy cả mặt và đầu mình đều ngơ rồi. Cơn đau bỏng rát bắt đầu lan ra toàn thân, xuyên thẳng vào tim.
“Tôi hỏi lại cô lần nữa.” Bàn tay tát cô của W vẫn đang lơ lửng trong không trung: “Cô thật sự không biết mật mã của hiệp ước Satan nằm ở đâu?”.
Cô nhắm mắt, một lần nữa lắc đầu.
Bốp…
Lại thêm một cái tát vang dội giáng xuống má phải của cô, máu tươi từ khóe miệng chậm rãi rỉ ra, chảy xuống chiếc váy tím của cô, trông thật ghê rợn.
Cô nén nỗi đau, ngẩng mặt lên, dùng hết sức bình sinh lườm W.
W nhìn vào mắt cô. Lát sau, trên khuôn mặt điển trai hiện lên một nụ cười khát máu: “Ánh mắt khá đấy, tao vốn dĩ còn muốn thương hoa tiếc ngọc, nhưng bây giờ xem ra, mày cứng đầu cứng cổ như vậy, chắc không cần đâu nhỉ?”.
“Đánh cho tới khi con đĩ này chịu nói thật thì thôi!” W không nhìn cô nữa, quay người đi về phía ghế của mình.
Chúc Tịnh nhìn thấy đám thuộc hạ đứng hai bên sau khi nghe lệnh đã lập tức vây lấy cô.
Hết cái tát này tới cái tát khác dội xuống rồi những cú đấm và đòn roi quất xuống lưng cô… Cô chịu đựng mỗi đợt công kích mà không rơi một giọt nước mắt nào.
Môi cô rỉ máu vì hàm răng cắn chặt, cả người đổ mồ hôi đầm đìa vì nhịn đau. Tư duy của cô không còn tỉnh táo nữa, mọi cảm quan đều vì nỗi đau đớn kịch liệt mà gần như tê dại.
Không biết đợt hành hạ ma quỷ này rốt cuộc đã kéo dài bao lâu… cho tới khi ý thức của cô đã nửa mê nửa tỉnh, cô cảm nhận được cằm mình một lần nữa bị W nâng lên. Hắn cầm một khẩu súng, hướng họng súng đen ngòm vào mi tâm cô.
“Một khuôn mặt đẹp như vậy, thật là đáng tiếc.”
W giơ súng, nói rõ ràng từng chữ: “Mày còn cơ hội cuối cùng”.
“Ở đâu?”
Tầm nhìn của cô hoàn toàn mơ hồ. Giữa mùi máu tanh nồng, cô cử động bờ môi đã tê rần, cố gắng nở một nụ cười, “Tôi… không… biết”.
“Cho dù… tôi biết, tôi cũng… không… bao… giờ… nói với ông…”
Có một khoảnh khắc, trước mắt cô dường như hiện lên khuôn mặt của Mạnh Phương Ngôn.
Nụ cười nhẹ nhàng luôn ẩn hiện bên môi và ánh mắt khi anh nhìn cô, cả đời này, cô cũng không thể nào quên được.
Nếu… hôm nay cô chết ở đây, anh biết rồi, liệu có đau lòng chút nào không?
Dù sao thì mọi căn nguyên đều vì cô đã tự tay mở cánh cửa lớn để anh bước vào. Cô nghĩ mình nhất định bị điên rồi, từ khoảnh khắc ban đầu khi cô đồng ý để anh bước vào nhà mình, cô đã điên rồi, bị ma nhập rồi.
Nhưng cô có cách gì đâu? Hôm đó, anh như một cơn bão quét qua thế giới của cô, cứ thế cắm rễ sâu, mặc cho cô xóa bỏ thế nào, anh vẫn đứng đó.
Cô luôn hiểu, họ vốn không phải là người sống chung một thế giới. Anh cách cô xa xôi là thế, cuộc đời anh đặc biệt hơn cô rất nhiều, rất nhiều. Công việc mà anh theo đuổi, có lẽ cả đời này cô vẫn chưa thể thấu hiểu và cảm nhận, nhưng cô vẫn cảm thấy ấm lòng vì mình từng được đến gần anh.
Khi rời khỏi huyện Lăng Đình, cô đã hiểu rõ, lần đi này, có thể sẽ không có ngày trở lại.
Nhưng cô vẫn đi.
Mặc dù họ vĩnh viễn là hai đường thẳng song song, nhưng chỉ cần được giao nhau trong khoảnh khắc, cô vẫn nguyện mang theo niềm vui ấy mà chết.
Chỉ vì, chỉ vì có thể bung nở ngắn ngủi trong thế giới của anh.
Đáng tiếc, có lẽ cô không còn cơ hội được nói lời thật lòng với anh rồi.
Cả đời này, cho tới khi cô chết trước, hai người họ vẫn tự lừa dối nhau.
Khuôn mặt của W hoàn toàn lạnh đi. Sự tàn nhẫn và độc ác giấu đằng sau vẻ dịu dàng giả tạo kia như một cái cây điên cuồng phá đất ngoi lên.
“Mày yêu nó đến vậy sao?” W sát lại gần cô, giọng nói âm u như rắn rết: “Mày yêu gã đàn ông từ đầu tới cuối đều chỉ lợi dụng mày, thậm chí bất chấp việc giẫm lên xác mày để tiến lên như vậy sao?”.
“Vì cái sứ mệnh của nó, mày thậm chí không tiếc mạng sống của mình, vậy ư?”
Chúc Tịnh nghe xong lời hắn nói, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Một giọt lệ như thủy tinh rơi xuống rất nhanh, rồi biến mất nơi vạt tóc mai của cô.
“Nếu mày vẫn kiên trì như vậy.”Ngón tay W từ từ gập lại, “Thì, xin lỗi, tiểu thư Venus!”.
Một khoảng chết chóc.
Đúng một giây đó, Chúc Tịnh vốn đã đợi chết, không còn sức chống cự bỗng rút con dao ở bên đùi mà trước đó Mạnh Phương Ngôn đưa cô ra.
Rồi cô dùng hết sức, bất chấp mạng sống, giơ lên, đâm thẳng vào bụng W.
Ánh mắt W cũng liếc thấy tia màu bạc đó, hắn phẫn nộ há hốc miệng định hét lên.
Nhưng đã không còn kịp nữa.
Lưỡi dao sắc nhọn đã chuẩn xác đâm thẳng vào bụng hắn.
Hắn trợn tròn mắt, ngã vật ra sau, ngừng thở. Máu tươi phọt ra ngoài, chảy tràn xuống nền đất giá lạnh.
Khẩu súng trong tay hắn cũng cướp có.
“Đoàng” một tiếng, bắn vào cây cột đằng sau lưng cô.
Mọi người có mặt ở đó đều không kịp có chút phản ứng nào với biến cố đột ngột này, trợn tròn mắt đứng sững tại chỗ.
Ngay lúc này, cánh cửa nhà xưởng bị phá từ bên ngoài.
Mạnh Phương Ngôn thở dốc, tay cầm súng, bất động đứng trước cửa.
Con mắt anh đỏ sọng, đỏ tới nỗi dường như cả thế giới đều ngập tràn màu đỏ.
Ross khi nhìn thấy anh, cuối cùng cũng hoàn hồn lại sau cái chết của W, giơ tay định nổ súng.
Nhưng anh thậm chí còn không né tránh luồng đạn của Ross, vừa sải bước vào trong vừa không ngừng nổ súng với từng người còn sống trong nhà xưởng.
Hết phát này tới phát kia.
Từng cơ thể ngã xuống bên cạnh anh, máu bắn lên mặt anh, lên quần áo, da thịt, anh vẫn làm ngơ.
Anh đáng sợ như Tử thần tới từ địa ngục.
Ross cũng bàng hoàng vì dáng vẻ thấy ai là giết của Mạnh Phương Ngôn. Tiếc là hắn còn chưa kịp nổ súng, anh đã bước tới trước mặt hắn, dùng tay bắt lấy cổ hắn, vô cảm vặn ngoéo.
“Rắc!”
Anh buông tay.
Xác của Ross đổ xuống đất.
Mạnh Phương Ngôn dừng lại hai giây, quay người đi về phía cô gái ngồi trên ghế.
Chúc Tịnh nheo mắt, nhìn người đàn ông người đầy máu đi từng bước về phía mình. Cô mấp máy môi, mỉm cười.
Chỉ trong khoảng cách vài bước, anh đã ném khẩu súng trong tay xuống.
Sau đó, anh gập đầu gối, quỳ xuống trước ghế.
Anh run rẩy dùng tay nâng mặt cô lên, đôi mắt nâu đã ánh lên một tia sáng lạnh.
“Em đã dùng… con dao… anh cho em… để giết W…” Cô cúi đầu, thì thầm với anh, “Em… cũng… giết… người… rồi… đấy”.
Anh ôm má cô, như ôm một báu vật trân quý nhất trên đời. Anh sát lại gần, cúi đầu hôn bờ môi run rẩy lên mắt cô.
“Anh… đến… rồi…” Cô cười đến chảy nước mắt, “Em… đã… đợi được… anh rồi…”.
Sau đó, cô nhắm mắt lại, đầu nhẹ nhàng rơi xuống lòng bàn tay anh.
Mạnh Phương Ngôn cả cuộc đời chưa từng rơi một giọt nước mắt, cho dù bị kẻ thù giày vò đến chết đi sống lại, khóe mắt anh cũng chưa từng ướt qua.
Thế mà giây phút này, một giọt lệ cuối cùng cũng chầm chậm rớt xuống.
Anh hét lên một tiếng kêu đau đớn tận tim gan từ lồng ngực mình.
“Á…”
Tiếng gào như của một con thú bị dồn tới đường cùng.
Đau tận cốt tủy, khắc cốt ghi tâm…