Người Đẹp Phải Mạnh Mẽ

chương 9

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trở về ký túc xá với vẻ hoảng hốt, Vệ Tử không ngờ sau một đêm ngủ dậy, gió xuân đã bao trùm mọi nơi, từ sáng sớm khắp trường đã lan truyền cái tin: Tối hôm qua công tử mặt lạnh đã trở thành anh hùng cứu mỹ nhân, không những cứu được hoa khôi của trường mà còn bắt được tên yêu râu xanh.

Vệ Tử tưởng chừng chết nghẹt đến nơi trước vòng vây của tất cả mọi người trong phòng, lý do là: Tin giật gân như vậy, sao người khác lại biết trước chúng tớ, cậu chán sống rồi à?

Cố chống chọi trước rất nhiều cái đập của đủ loại gối, Vệ Tử tức giận định tìm tới kẻ to mồm ấy để hỏi tội, nhưng bỗng phát hiện ra mình chẳng biết tên anh ta, cũng chẳng biết ở khoa nào.

Vẫn là Dương Sương nhắc một cách tốt bụng: “Nhiệm Nam Hoa, năm thứ hai khoa Luật”. Đó là kết quả sau khi cô ấy phân tích những chi tiết về dung mạo và những thể hiện của người ấy mà Vệ Tử miêu tả, đích xác anh ta là công tử mặt lạnh Nhiệm Nam Hoa.

Vệ Tử giận dữ chạy tới khoa Luật để hỏi tội, nhưng cô không biết anh ta ở lớp nào, nên đành túm lấy một cô gái mặt mũi trông hiền lành, hỏi: “Bạn ơi, cho mình hỏi Nhiệm Nam Hoa học ở lớp nào?”.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp ở trước mặt, cô gái miệng há tròn như chữ O, hỏi: “Bạn là Vệ Tử à? Nói như vậy thì chuyện xảy ra tối hôm qua là thật? Anh Nhiệm thường không tới lớp, nhưng hôm nay anh ấy có đến đấy, đang ở trên giảng đường, để mình gọi anh ấy giúp bạn!”. Nói xong, cô gái chạy vụt đi.

“Mình không phải là…” Vệ Tử cất tiếng định bảo cô gái có “khuôn mặt hiền lành” vừa nhìn đã thấy rằng sẽ tuyên truyền tin khắp nơi ấy, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào. Đang buồn bực thì Vệ Tử chợt nghe thấy giọng nói quen quen vang bên tai: “Tìm đến tôi nhanh thế sao? Tôi đã nói là bữa trưa sẽ tới đưa cô đi ăn cơm cùng, xem ra cô không chờ được!”.

Người mới đến mỉm cười nhìn cô bằng ánh mắt đùa cợt, rồi định bước lên ôm vai cô, Vệ Tử hoảng hốt tránh ra, sau đó định thần lại, mặt giận dữ, tay run run chỉ vào anh ta: “Anh, anh không giữ lời! Chẳng phải đã nói nếu tối qua tôi cùng anh đi bắt tên yêu râu xanh thì anh không nói với mọi người rồi còn gì! Sao… sao đến bây giờ cả trường đều biết chuyện như thế?”.

Nhiệm Nam Hoa thôi cười, đáp với vẻ mặt lạnh tanh: “Tôi hứa với cô là không nói, nhưng còn chỗ phòng bảo vệ thì làm sao mà tôi biết được”.

“Thật không?” Vệ Tử thấy nghi ngờ, phòng bảo vệ chỉ có mấy chú tuổi tầm trung niên, không lẽ họ cũng nhiều chuyện như vậy?

“Tin hay không tùy cô.” Nhiệm Nam Hoa có vẻ đã mất hết kiên nhẫn, bắt đầu lộ ra vẻ lạnh lùng.

“Thế thì được rồi.” Vệ Tử quyết định không làm khó anh ta, đồng thời cũng là không làm khó mình, “Bây giờ người ta đang đồn ầm lên là chúng ta yêu nhau, anh giải thích một chút, đừng để mọi người hiểu nhầm”.

“Giải thích gì cơ?” Vẻ mặt Nhiệm Nam Hoa có vẻ không được tốt.

Đáng tiếc người đối diện với anh ta là Vệ Tử rất không biết tùy mặt gửi lời, nên cô nói với vẻ rất thoải mái: “Thì nói rằng đó là chuyện hiểu nhầm, anh không theo đuổi tôi và tôi cũng không nhận lời, chúng ta không liên quan gì đến nhau”.

“Cô đúng là đồ ngốc!” Nhiệm Nam Hoa cuối cùng không nén được, cất tiếng mắng, đây là giới hạn nhẫn nại của anh ta: “Tối hôm qua chẳng phải tôi đã nói muốn cô làm bạn gái của tôi rồi còn gì? Giải thích cái quái gì!”.

Vệ Tử tức giận tới mức đỏ bừng mặt, chắc hẳn đây là cái đụn cát theo lời đồn. Nhưng Vệ Tử cũng không phải là người dễ bắt nạt, cô dốc hết can đảm trả miếng lại: “Anh mới là đồ ngốc! Tôi có đồng ý với điều anh nói không?”.

Nhiệm Nam Hoa nheo mắt lại: “Cô nói lại một lần nữa xem nào?”, trong giọng nói của anh ta ẩn chứa vẻ đe dọa rất rõ.

Nhưng đáng tiếc là anh ta đã gặp phải Vệ Tử, nên cô đáp một cách rất đĩnh đạc: “Tùy tiện mắng người là rất thiếu giáo dục, tôi không nói nữa! Dù thế nào tôi cũng sẽ không đồng ý”.

“Vì sao? Cô có bạn trai rồi à?” Cho dù đã có thì bây giờ chia tay vẫn kịp. Nhiệm Nam Hoa cảm thấy hôm nay mình dễ tính một cách lạ thường.

“Chưa có!” Vệ Tử ra sức lắc đầu, do dự một lát rồi lại hỏi: “Nghe nói bố mẹ anh làm quan lớn, gia đình anh rất giàu có?”. Vốn dĩ là cô không biết, nhưng vì cái tên Nhiệm Nam Hoa ấy quá nổi bật, nên khi liên hệ với người trước mặt, cô cần phải xác định một chút.

“Nếu thế thì sao?” Nhiệm Nam Hoa nhếch khóe môi, cô ta hối hận rồi chăng? Muốn rút lại những lời vừa rồi? Cô gái ngốc nghếch này, sao không chuẩn bị trước cho tốt đi đã?

“Thế thì đúng rồi.” Vệ Tử mỉm cười, nụ cười ngọt ngào, vô cùng quyến rũ, “Mẹ tôi đã nói rồi, cuộc hôn nhân không môn đăng hộ đối chỉ mang lại điều bất hạnh, gia đình tôi rất bình thường, vì thế tôi tuyệt đối không nói chuyện yêu đương với con cái của những gia đình có tiền!”.

Thời gian như dừng lại, cánh mũi Nhiệm Nam Hoa mở to, cảm giác như hơi nóng toàn thân đang trào ra ngoài, những người quen đều biết, đó là dấu hiệu anh ta sắp nổi trận lôi đình.

Còn Vệ Tử lúc đó thì nghĩ rằng mình đã nói hết những lời cần nói, trong lòng cảm thấy rất nhẹ nhõm, nên miệng ngân nga hát rồi nhảy chân sáo rồi khỏi nơi đó.

“Vệ Tử! Cô là đồ ngốc!!!” Mấy giây sau đó, người kia đấm mạnh vào tường gầm lên, sau đó nghe nói anh ta đã quanh quẩn ở tòa nhà của khoa Luật suốt ba ngày.

Những ngày sau đó, Nhiệm Nam Hoa tiếp tục cuộc sống đầy bí hiểm của mình, không cho phép bất cứ ai nhắc đến hai chữ “Vệ Tử” trước mặt anh ta. Trước đây, mỗi khi nghe thấy ai đó nói sau lưng về gia thế bí hiểm của mình, anh ta thường coi như không nghe thấy, còn bây giờ mỗi khi như thế anh ta lại gầm lên “Cút!”, khiến mọi người phải tản đi hết.

Công tử mặt lạnh VS[] hoa khôi mới của trường, hoa khôi Vệ Tử thắng!

[] VS: Từ viết tắt của Versus (đấu với) hay dùng trong thể thao.

Rất nhanh sau đó, Vệ Tử đã gặp phải “kiếp nạn” của mình.

Trác Bằng Phi với vẻ ngoài của một chàng bạch mã hoàng tử từ từ xuất hiện trước mặt Vệ Tử, người đó chính là mẫu hình chàng trai tuấn tú, nho nhã mà Vệ Tử yêu thích. Lúc nào đôi giày thể thao của anh ta cũng sạch sẽ, áo sơ mi lúc nào cũng trắng tinh, mái tóc lúc nào cũng mượt mà, khuôn mặt lúc nào cũng trắng trẻo, giọng nói thì lúc nào cũng ôn tồn.

Điều quan trọng nhất đó là anh ta rất ưu tú và khiến người khác vô cùng ngưỡng mộ, đối xử với Vệ Tử cực kỳ dịu dàng.

Vệ Tử được Hội sinh viên mời tham gia vào Ban tuyên truyền, với vai trò là chủ tịch hội, Trác Bằng Phi hằng ngày cùng cô làm áp phích, đồng thời liên tục đứng bên khen ngợi:

“Ý kiến đó rất hay, chắc chắn rất bắt mắt.”

“Cảm giác của em về màu sắc rất tốt, Ban tuyền truyền của chúng tôi mời được em tham gia đúng là may mắn.”

“Áp phích tuyên truyền của Hội sinh viên năm nay đã có em làm chủ lực rồi…”

“A Tử, ở cửa phía tây của trường có một bức tường cần vẽ tuyên truyền theo chủ đề, chúng ta cùng nhau vẽ, được không?”.

Trước mặt anh ta, Vệ Tử cảm thấy một sự tự tin chưa từng có, vì cô nhỏ tuổi nhất, hơn nữa những chuyện khó xử liên tiếp xảy ra, các bạn trong phòng rất quan tâm, chăm sóc cô, nhưng mọi người càng quan tâm chăm sóc, Vệ Tử lại càng cảm thấy mình chẳng có điểm nào tốt, chỉ còn cách cố gắng hết sức làm việc giúp người khác để bù lại.

Bây giờ gặp Trác Bằng Phi, cô mới biết mình cũng có giá, anh xuất sắc, giỏi giang như vậy, thế mà để mình ở vị trí ngang hàng, thậm chí là thấp hơn với cô, không biết có phải muốn nói rằng thực ra cô không đến nỗi tệ như vậy?

Sự khuyến khích của anh, lời khen ngợi của anh, nghe cực kỳ chân thành, giọng nói cũng rất dịu dàng, dễ nghe. Dần dần Vệ Tử bắt đầu mong chờ mỗi lần hoạt động của Hội sinh viên, để được nhìn vẻ hăng hái của anh và cảm thấy bản thân cũng vinh dự lây.

Buổi tối trước đêm Noel, Trác Bằng Phi gọi cô ra ngoài, nói là bức tường văn hóa ở cửa phía tây phải hoàn thành trước dịp tết Nguyên Đán, e rằng phải làm thêm giờ.

Làm thêm là chuyện không thể từ chối! Mặc quần áo xong, Vệ Tử rời khỏi căn phòng ấm áp, đội gió bắc giá lạnh chạy tới cửa phía tây.

Bình thường người qua lại ở cửa phía tây không nhiều, đêm Noel lại càng vắng vẻ, cả một khoảng đất rộng chỉ có hai người họ với mấy chiếc bút lớn trong tay.

Hết cười rồi đùa, hai người cứ mỗi người một bút miệt mài biến bức tường trơ trụi thành bức tường đầy hình vẽ với đủ màu sắc. Đến lúc kết thúc công việc, Trác Bằng Phi đột nhiên ngẩng đầu lên cười với cô, nụ cười khác thường ấy khiến cho trái tim của con nai con Vệ Tử đập loạn xạ.

Còn Trác Bằng Phi sau nụ cười đó lại cúi xuống cầm chiếc bút viết lên tường mấy chữ lớn: “Tử, Phi vẽ vào trước đêm Noel”. Nét chữ rất rắn rỏi nhưng khí chất phi phàm, chứng tỏ trình độ thư pháp rất tốt.

“Ôi!” Vệ Tử bịt miệng kêu lên, “Viết rồi khó xóa lắm, ngày mai mọi người nhìn thấy thì làm thế nào?”, sao một người vốn rất điềm đạm như Trác Bằng Phi lại có những lúc như trẻ con thế.

Ném chiếc bút trong tay xuống, Trác Bằng Phi giữ lấy vai Vệ Tử, rồi mỉm cười nhìn vào mắt cô: “A Tử, em không biết mình đáng yêu đến thế nào đâu. Anh muốn để cho cả trường biết rằng anh thích em, anh muốn được ở bên em!”.

Khi nụ hôn của Trác Bằng Phi rơi xuống, toàn thân Vệ Tử run lên, cảm giác như điện giật, sau đó là những bàng hoàng, ngây ngất, một hồi lâu sau đó cô mới ý thức được chuyện gì xảy ra.

“Có thể cho em biết bố mẹ anh làm gì được không?” Trong thời khắc ấy mà lại đưa ra câu hỏi như vậy, Vệ Tử cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng không thể không hỏi, nên cô chỉ còn biết vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của Trác Bằng Phi như con đà điểu.

Đầu tiên Vệ Tử cảm thấy tiếng động trong lồng ngực anh sát ngay bên má cô, sau đó là tiếng cười không nén được. Kìm lại tiếng cười, Trác Bằng Phi trả lời cô bằng một giọng cố giữ cho thật bình thường: “Bố mẹ anh là giáo viên, không phải là quan lớn, cũng không phải người giàu có”. Một giáo sư có tiếng ở trường đại học thì cũng là giáo viên, coi như anh đã không nói dối.

Cuối cùng cũng có thể yên tâm, Vệ Tử hoàn toàn chìm đắm trong tình yêu.

Sau khi xác định quan hệ xong, Vệ Tử đỏ bừng mặt, rồi câu được câu chăng kể với Trác Bằng Phi về quy định trong phòng của mình, sau cùng nói rõ với vẻ trịnh trọng: “Chỉ là hình thức thôi. Bọn Dương Sương đều đã mời cả rồi, nhưng em vẫn chưa được lĩnh học bổng bao giờ, nên chưa có cơ hội mời lại mọi người, chi phí mời mọi người lần này để em trả!”.

Trác Bằng Phi mỉm cười ôm Vệ Tử vào lòng, gí vào mũi cô, đùa: “Mời bạn mà phải để em bỏ tiền ra thì có bạn trai như anh để làm gì? Bảo các bạn trong phòng em chuẩn bị đi, sáu giờ tối mai ở nhà hàng hải sản Bán Kim Huy”.

Vệ Tử mở to mắt: “Ở đó đắt lắm”. Cụ thể đắt như thế nào thì cô không biết, nhưng mỗi lần đòi ai đó khao, Dương Sương đều kêu lên rằng phải tới đó.

“Ha ha, mấy khi mời mọi người một lần, đắt một chút cũng không sao. Em yên tâm đi, đó là tiền anh làm ra mà.” Trác Bằng Phi nhìn điệu bộ cuống lên của cô, cũng cảm thấy rất đáng yêu, không nén được lại cúi xuống hôn trộm một cái.

Vừa xấu hổ tránh cái hôn, Vệ Tử vừa nhớ đến những lời đồn về Trác Bằng Phi lan truyền trên mạng, trong lòng dâng đầy cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc lại có thể đến nhanh chóng và dễ dàng như vậy.

Không nhớ một nhà văn nào đấy đã nói, nếu có một vật gì đó tốt đẹp tới mức không giống thật, thì phần nhiều nó đều không có thật, sau đó Vệ Tử nhớ lại tình cảm ấy của mình, không thể không thốt lên rằng nhà văn ấy đã đưa ra một kết luận hết sức chính xác.

Ngày hôm sau, thời gian hẹn mọi người đi ăn cơm đã sắp đến mà mãi chẳng thấy Trác Bằng Phi liên lạc với cô, Vệ Tử đành phải gọi điện đến hỏi, thì các bạn cùng phòng với Trác Bằng Phi nói rằng anh đã ra ngoài, cô lại gọi vào di động nhưng chẳng thấy ai nghe máy.

Có thể anh ấy đang ở trong nhà vệ sinh quên mang điện thoại, nên các bạn trong phòng tưởng lầm rằng anh ấy đã ra ngoài, Vệ Tử nghĩ ra những lý do hợp lý nhất cho Trác Bằng Phi, rồi quyết định xuất phát trước, tới chờ dưới chân cầu thang ký túc xá của anh ta.

Dặn dò các bạn cứ chờ ở trong phòng, Vệ Tử trong lòng tràn trề niềm vui tới khu ký túc xá của nam sinh viên. Đồng thời thấy hối hận rằng từ trước tới nay chưa bao giờ mình lại có một quyết định ngu xuẩn như vậy.

Hoàng hôn đã tắt, trời tối dần, nhưng ánh sáng còn sót lại đủ để cho Vệ Tử nhận ra, một đôi trai gái đang ôm hôn nhau thắm thiết trong góc cầu thang của ký túc xá nam, và cậu thanh niên kia chính là người bạn trai mới của cô - Trác Bằng Phi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio