Bình thường nếu như người ta hỏi đồ thị hình sin là thứ quái quỷ gì, chắc chắn Tịnh Nhi sẽ nói là không biết. Thế nhưng lúc này thì khác, cô đã hiểu rõ sự lên xuống theo định luật của cái loại đồ thị này rồi.. Ông giời thả cho Tịnh Nhi chút thính, đẩy cô lên đến đỉnh cao sung sướng rồi ném bộp một phát cho cô xuống tận đáy luôn!
Thế này là sao?
Chẳng lẽ từ bây giờ trở đi Tịnh Nhi sẽ chính thức biến hình thành người vô gia cư hay sao???
Người vừa mở cửa là một thanh niên còn khá trẻ, khuôn mặt bình thường không điểm nhấn và một mái tóc được cắt nhuộm những màu thời thượng. Nếu như đặt người này ở cạnh Đại Thần sama, đảm bảo chẳng ai nhớ nổi nửa khuôn mặt anh ta thế nào!
Ây.. Sao tự dưng lại vô thức so sánh người ta với nam chính vậy nhỉ? Không nên, không nên..
“Hi! Cô em tìm ai?” Người thanh niên vừa mở cửa thấy mỹ nhân thì tâm tình tốt hơn nhiều lắm. Anh ta đứng tựa cửa, cố gắng tạo ra tư thế chuẩn soái. Có điều cánh cửa này quá mục nát, anh ta vừa tựa toàn bộ người lên đó một phát, lập tức mối mọt bay tung tóe “Chỗ này chỉ có anh thôi, muốn vào chơi không?”
“Đây.. Đây là nhà tôi mà?” Tịnh Nhi lui lại hai bước nhìn toàn bộ khu này.
Chẳng lẽ cô lại bước nhầm?
Không thể nào!
Từ trước đến nay có chuyện gì nhầm thì nhầm, chứ việc đường đi nước bước này Tịnh Nhi có thể vỗ ngực khẳng định: mình đé bao giờ nhầm! Đây chính xác % là căn hộ hôm cô xuyên qua đã ở trọn vẹn đêm. Xem, cái trần nhà đầy mạng nhện kia còn lẫn đi đâu được cơ chứ?
“Nhà cô em?” Người thanh niên nheo mắt nhìn cô, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới. Sau đó như không thể tin nổi lắp bắp, nghi ngờ hỏi một câu “Vi Ái Nhi? Cô em là Vi Ái Nhi?”
“Vâng..” Tịnh Nhi ngẩn ra một chút rồi nhanh chóng gật đầu xác nhận. Là người quen của Vi Ái Nhi trước đây sao? Nếu vậy phải cẩn thận một chút mới được, nhỡ đâu tiếp xúc bị phát hiện khác biệt thì rắc rối lắm!
Mà rắc rối cái gì ta?
Vi Ái Nhi này thân là cô nhi không nơi nương tựa, không ai quan tâm.. Thế thì lo gì có người nhận ra linh hồn cô đã thay đổi cho Ái Nhi chứ?
“Cô em xác thực mình là Vi Ái Nhi kia?” Anh ta nửa ngạc nhiên nửa hoảng sợ hỏi lại “Không phải chứ? Vi Ái Nhi từ khi nào lại biến thành mỹ nhân thế này??”
“Haha, đây là nhà tôi..” Tịnh Nhi thừa cơ xen vào, dù sao đây cũng là nơi trú chân duy nhất của cô ở thế giới này, cô còn không muốn mất nó đâu! “Sao anh lại ở nhà tôi hả?”
“Cô em phẫu thuật thẩm mỹ đúng không?” Anh ta không thèm để câu nói của Tịnh Nhi vào tai, cứ vênh mặt hỏi thắc mắc của mình. Sau đó còn ác ý đưa tay tới trêu trọc Tịnh Nhi “Bám được đại gia giàu có nào sao mà lâu vậy mới trở lại? Mà này, đại gia dùng được thì anh cũng dùng được, anh có tiền mà.. Muốn không Ái Nhi?”
“Nói cái gì vậy hả?” Cô hốt hoảng quát lớn, cũng cố gắng vừa lui lại vừa hất tay tên đó ra. Người này dường như phát hiện càng trêu đùa càng vui vẻ nên lấn tới muốn bám víu vào một số bộ phận nhạy cảm của cô.
Cmn! Thằng này nhân cách nhất định có vấn đề rồi! Thanh thiên bạch nhật mà cũng dám trêu đùa con nhà người ta? Quái quỷ, chỗ này là chốn không người hay sao? Cô kêu gào nãy giỡ cũng không có ai tới là thế nào?
Tịnh Nhi tự dưng có cảm giác thật giống trước đây, khi cô vẫn còn là đại tiểu thư của Vi gia. Lúc ấy nhà cô thật giàu, cuộc sống thật sung sướng.. Có điều khi đứa con gái của bà mẹ kế tới, mọi thứ đã thay đổi. Cô ta mua chuộc toàn bộ người làm, không có việc cũng không cho bọn họ tới gần cô, vừa cách li Tịnh Nhi lại vừa tiện bề bắt nạt cô. Tịnh Nhi lúc đó bị người ta hành thật thảm.. Vậy mà cũng không có ai nguyện ý giúp đỡ.Cô bỗng dưng cảm thấy sự yếu đuối của mình thật đáng chết! Trước đây nhịn vì gia sản của gia đình, còn bây giờ cô đâu có lí do gì chứ? Chỉ có mỗi thân thể này là quan trọng nhất đối với cô, cô phải bảo vệ nó!
Thế này thực hiện đúng theo quan điểm: đừng có đùa với nghời nghèo. Tịnh Nhi cho bạn thanh niên xấu số diễm phúc làm chuột bạch thí nghiệm, cô giả bộ ngã sau đó nhanh tay vớ lấy cành cây dưới đất khua lên. Người thanh niên vốn đang chiếm thế thượng phong, chủ quan nghĩ mình mới là kẻ mạnh nên không phòng vệ. Nay bất ngờ bị cành cây của Tịnh Nhi đánh tới ăn đau không ít, phải nhượng bộ lui lại mấy bước.
Cô thấy vậy càng hung hăng cầm gậy đánh chó của mình vung vẩy, chỉ một chút đã khiến anh ta đầu hàng.
Haha, thì ra làm kẻ mạnh thú vị đến thế!
Nếu sớm biết bắt nạt người khác vui thế này thì còn lâu Tịnh Nhi mới nhịn mười mấy năm như vậy!
“Nói, sao vào nhà tôi?” Tịnh Nhi giơ cao gậy, lạnh giọng tra khảo “Đồ đạc của tôi anh đụng vào bao nhiêu thứ rồi?”
“Ái Nhi, cô cũng không nên trách tôi..” Anh ta ngồi bệt dưới đất, cánh tay và mặt đã có vài vết xước. Mẹ nó, đúng là không thể đùa với con bé này, nó vẫn mạnh y hệt ngày xưa.. “Nhà này cũng không phải nhà cô, cô đã đi lâu như vậy, tiền thuê không đóng nên tất nhiên họ phải để cho chúng tôi vào rồi!”
“Đây..Đây là nhà thuê?” Trong lòng Tịnh Nhi có cái gì đó vụn cmn vỡ! Ối giời ơi! Sao cô lại ngây thơ nghĩ bạn Ái Nhi có tiền mua nhà chứ hả?
Cô nhi mấy chục năm, sống chỉ bằng đi làm thuê cho người khác mà lại có tiền mua nhà?!
Không! Thể! Tin! Nổi!
Thế là hết!
Tịnh Nhi chính thức được ở ngoài đường!
Nếu là trước kia béo hoặc xấu thì không cần lo lắng, thế nhưng bây giờ xinh gái thế này rồi.. Kìa, lơ mơ tí đã có mấy lão dê già nhăm nhe rồi. Tịnh Nhi này không muốn trở thành mồi cho sói đâu!
“Thế cô em nghĩ là gì?” Anh ta cười khẩy, đôi mắt vẫn hừng hực lửa. Tự dưng Tịnh Nhi cảm ứng được nguy hiểm, cô không nên ở lại đây nữa! Một người yếu đuối như Tịnh Nhi muốn đối phó với đàn ông cũng không phải chuyện dễ dàng.
Ai go~ Đó là bạn Tịnh nghĩ vậy thôi, chứ thân thể này của bạn Ái vốn đã được rèn luyện đến mức sức khỏe hơn người rồi.. Nhìn anh thanh niên hừng hực khí thế ngồi bên kia, thật ra có cho thêm tiền cũng không dám xông lên nữa. Hơn ai hết, anh ta chính là kẻ trước đây hay bị Ái Nhi cho ăn đòn nhất!
“Sửa mặt xong sửa luôn cả não đấy à?”
“...” Xong rồi! Giờ cô nên đi đâu mới tốt đây?
Ra khách sạn? Hay lại xin ở trọ đại một căn phòng nào đó ở khu này? Không được, trong người cô hiện tại không có tiền mặt, còn số tích lũy ngày xưa của Ái Nhi.. Tịnh Nhi lén đưa mắt liếc vào phòng, ngoài cái trần nhà đầy mạng nhện giống hệt trước kia thì nội thất đã hoàn toàn thay đổi. Coi như số tiền Ái Nhi này tích trữ đã bị kẻ khác lấy mất rồi..
Lẽ nào quay trở lại xin ăn bám Đại Thần?
Dù sao nhà anh ta vẫn còn thừa một phòng cho khách, hẳn là cô đến ở ké tí cũng không sao hết. Nhưng cô là gì mà đòi hỏi Đại Thần cho mình ở lại? Cô là gì mà dám yêu cầu anh cho phép chuyện ấy?? Không, Tịnh Nhi chẳng là gì của anh ta cả.. Và cô tuy ngu nhưng không mặt dày, cô vẫn hiểu được chuyện đó là không nên.
“Đi biệt tích mấy tháng liền xong quay lại còn đòi người ta giữ phòng cho mình?” Anh ta nhếch môi nhổ nước bọt đánh phì một tiếng, sau đó lén quay người đi trở vào phòng. Không ăn được nho liền nói nho còn xanh, thầm nghĩ: dù sao mặt nó chỗ nào cũng chỉ toàn mùi thẩm mỹ, chẳng có gì hay ho! “Đây là khu ổ chuột, không phải điểm làm từ thiện đâu! Muốn thắc mắc đến nhà chủ mà thắc mắc!”
Vậy là Tịnh Nhi đáng thương của chúng ta đành thẫn thờ đứng giữa khu ổ chuột, gió đông nhè nhẹ thổi qua mái tóc ngắn ngủn càng làm lòng cô trở nên nguội lạnh..
Vĩnh biệt nhà