Hợp đồng rất nhanh được kí kết, Tịnh Nhi một khi đã đi không thể quay đầu, cũng ngại ngùng không dám quay đầu lại.
Tiểu Ngọc dùng thế chuyện đã rồi, xây dựng cho cô một cây cầu chỉ có đi chứ không có về. Cô ta in luôn hợp đồng cho Tịnh Nhi, sau khi cô và Lý tổng kí kết thì chính thức trở thành "gà" mới của nhà xuất bản SM- nhà xuất bản lớn nhất cả nước.
Tiếp đến là công việc chuyển nhà, Lý tổng theo yêu cầu của Tiểu Ngọc đã đích thân sắp xếp cho Tịnh Nhi một nơi yên tĩnh vừa để ở vừa để sáng tác. Căn phòng gồm một phòng khách, một phòng ngủ và một phòng bếp trên tầng của một căn chung cư gần nhà xuất bản. Mặc dù nơi này không quá rộng cũng không có tầm nhìn tốt nhưng chính là nhà riêng thật sự do Tịnh Nhi dùng tiền bản quyền của mình mua được.
Nội thất cũng rất đơn giản, phòng khách chỉ gồm một kệ để ti vi, một bộ ghế đơn giản, trong góc nhà là một cây cảnh nho nhỏ. Phòng ngủ liền với nhà vệ sinh, trong đó có một chiếc giường đơn, một tủ quần áo và một bàn để máy tính hoặc vài thứ lặt vặt. Phòng bếp có tủ lạnh lại có thêm một kệ dài kê những đồ làm bếp lung tung gì đó. Được cái ở đây thế mà lại có ban công cực rộng, ngoài này treo đầy những chậu hoa lan và dã yên thảo rực rỡ, lại thêm một nơi để máy giặt và phơi đồ.
Không tệ, ít nhất còn tốt hơn căn phòng ở khu ổ chuột của Vi Ái Nhi này.
Và quan trọng hơn nữa, Tịnh Nhi cũng đã đạt được mục tiêu ban đầu mình đề ra rồi, có lương sẽ mua nhà. Vậy là ở thế giới này, Tịnh Nhi chính thức có một nơi để dừng chân..
Sau khi đưa cô tới và bàn giao toàn bộ đồ đạc, Lý tổng liền lái xe rời khỏi. Cô đóng cửa phòng, tự dưng có chút không quen.
Tịnh Nhi thấy cô đơn sao?
Không thể nào.. Trước đây biệt thự Vi gia còn lớn hơn căn phòng này cả ngàn lần. Cô sống ở đó từ nhỏ, luôn độc lai độc vãng có khi nào cảm thấy buồn rầu đâu chứ?
Chẳng lẽ mấy tháng ở chung nhà với Đại Thần đã làm thói quen của cô thay đổi triệt để rồi? Trước đây mặc dù hai người ít trao đổi, hoặc có nói chuyện cũng chỉ được một vài câu.. Thế nhưng không khi nào ở quá xa nhau, chỉ mất công ngoảnh mặt một cái là có thể thấy đối phương trong tầm mắt rồi.
Cô đi thế này.. Một lời cũng không nói với Đại boss, còn không có số điện thoại để thông báo với anh ta nữa chứ. Không biết Tiểu Ngọc kia có giúp cô nói lại với anh ta lý do cô rời đi không nữa. Mà cô ta ghét cô như vậy, còn mới quyết chiến sinh tử.. Bà cô già ý tha không nói xấu cô chứ ở đó mà thông với chả báo.
Tịnh Nhi tự dưng thấy trống rỗng. Sự im lặng quá đáng này khiến cô cô độc vô cùng. Đại Thần bây giờ về nhà một mình, đêm hôm khuya khoắt ở tít tầng tám mươi mốt ấy làm gì không biết? Sợ ma cũng chẳng kêu được ai đâu..
A a a a ~
Không ổn tí nào!
Cô bây giờ là tác giả của một nhà xuất bản rồi! Hợp đồng cũng đã kí, tiền cũng đã nhận đủ thì nên làm việc mới phải, ngồi đây than vãn rồi nhớ nhung anh ta cũng chẳng được ích lợi gì đâu. Không khéo cô đi rồi anh ta còn vui nữa ấy chứ, trước đến giờ chẳng phải Đại Thần vẫn luôn ở một mình hay sao?
Đúng đấy, làm việc thôi!
Hôm nào rảnh rỗi sẽ tới tìm anh ta.. À, để trả nợ!
Cô vẫn còn nợ lương của Đại boss kìa!
Bên này Tịnh Nhi não tàn nhanh chóng làm quen với cuộc sống tự do tự tại của một tác giả mới nổi. Bên kia Đại Thần vừa về nhà mở cửa đã nhíu mày, lại cái trò gì nữa đây??
Cánh hoa hồng đỏ rực rỡ trải dài từ ngoài cửa đến tận phòng bếp, bình hoa cùng với đèn nhấp nháy trang hoàng toàn bộ không gian. Ánh sáng chói lóa soi rọi mọi nơi làm Đại Thần có chút nhức mắt, anh để cặp tài liệu trên bàn, đưa tay tháo ca vát cho lỏng sau đó đi vào phòng bếp, nơi đang phát ra những tiếng lạch cạch nho nhỏ.
Không gian lãng mạn đến khoa trương này làm anh không nhịn được nhớ đến một ngày nào đó cách đây không lâu. Hôm ấy là sinh nhật hai mươi chín của anh, một cô gái lạ mặt đang ở trong căn hộ của anh và ốm liệt giường.
Trước đó hai người chẳng hề quen biết cũng không có mối quan hệ đặc biệt nào cả. Vậy mà khi thấy căn nhà được trang hoàng lộng lẫy, khung cảnh đẹp như trong phim truyền hình Hàn Quắc anh lại tự động nghĩ rằng người muốn tạo bất ngờ cho mình chính là cô gái ấy.
Mãi đến khi Lưu Ngân Hà ra mặt, Đại Thần mới biết suy đoán của mình nhầm lẫn và không hề đúng lo gíc một tí nào cả. Thật lâu thật lâu sau đó anh mới nhận ra rằng, thì ra khi bạn đã trót yêu quý ai đó, tất cả những việc tốt đẹp trên đời bạn đều vô thức mặc định là do người đó làm ra.Hôm nay là ngày gì?
Sao tự dưng cũng lại trang hoàng thế này?
Lẽ nào Lưu Ngân Hà lại quay trở lại?
Không đâu,theo anh biết thì giờ này cô nàng sớm đã rơi vào tình yêu của Lương Thiện kia rồi, nào có biết được anh là kẻ nào chứ? Ai da, nhớ lại mới ngày nào Ngân Hà đó còn điên đảo vì mình, nay đã vui vẻ sánh bước cạnh kẻ khác rồi. Mặc dù kẻ khác đó chẳng mấy tốt đẹp nhưng anh vẫn phải công nhận hắn ta thật cao tay. Mới có mấy ngày đã làm Ngân Hà đổi chiều, còn anh ở cạnh Ái Nhi kia lâu như vậy, bàn tay cô ấy còn không có can đảm chạm vào..
Trái tim con người thật nhỏ, nếu đã nhận đi đó là chân mệnh thiên tử, sẽ không muốn để người khác chen vào nữa..
Đại Thần bước từng bước thật chậm, anh tự nhiên nghĩ tới ngày hôm đó Ái Nhi vì mình mà dậy thật sớm mua đồ nấu ăn. Bữa ăn đó tuy không được ngon cho lắm, còn bày bừa hết ra căn bếp sạch sẽ, quá đáng hơn nữa còn nhẫn tâm lấy của anh nửa cái mạng.. nhưng lại làm anh vui vẻ không thôi. Hôm đó chưa nhìn thấy Ái Nhi này nấu ăn thế nào, hôm nay anh phải đặc biệt quan sát nhiều một chút mới được. Chắc là vụng về trông buồn cười lắm đây!
Vậy là bạn già Đại Thần đã hoàn toàn quên béng mất trong ngôi nhà nhỏ này vốn không chỉ có bạn ấy và Vi Ái Nhi. Nhón chân khẽ khàng, trong đầu tràn ngập hình ảnh tưởng tượng Ái Nhi sẽ giật mình tới mức thái vào tay chảy máu.. Sau đó anh sẽ nắm lấy tay cô ấy, nhẹ nhàng trách cứ.. Rồi giống như mấy phim tình cảm lãng mạn, dịu dàng dùng đôi mắt câu hồn nhìn Ái Nhi, từ từ đưa ngón tay chảy máu của cô ấy lên miệng, khe khẽ hút lấy..
Êu, mất vệ sinh chết!
Cô ấy còn đang thái thức ăn đấy!
Ngậm vào còn không phải muốn tiêu chảy hay sao?
Tự dưng Đại boss bị chính tưởng tượng của mình dọa sợ, sau đó vào đến phòng, sự sợ hãi đó của anh nhanh chóng chuyển thành lãnh đạm. Vi Ái Nhi đâu? Sao Tiểu Ngọc lại ở chỗ này???
"A Thần, anh về rồi!" Tiểu Ngọc dừng bàn tay đang gõ lạch cạch trên thớt, ngạc nhiên quay ra nhìn anh. Quả nhiên giống những gì Đại boss tưởng tượng, giáo sư trẻ tuổi ấy thế mà bị dao cắt vào tay!
Nhất thời máu đỏ túa ra như suối, khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Ngọc cũng mất đi mấy phần tươi tắn. Vì đã chơi cùng cô lâu năm nên Đại Thần biết rõ Tiểu Ngọc rất sợ máu, từ bé đã vậy và hình như chứng này càng lúc càng nặng hơn thì phải.
Anh nhanh chóng di chuyển, cầm tủ thuốc cá nhân tới cạnh bên cô. Đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tiểu Ngọc,mặc dù hiệu ứng thị giác rất tốt, cầm cũng rất êm tay.. nhưng anh vẫn thấy bàn tay đầy vết chai của Ái Nhi kia tốt hơn nhiều lắm.
"Không sao đâu, em cũng không đau!"
"Được rồi, em ngồi yên đi!" Đại Thần thuần thục sơ cứu, sau đó băng bó vết thương cho cô. Anh đưa mắt đánh giá tổng thể rồi nhanh chóng nhận ra cô đang nấu món gì. Anh đẩy Tiểu Ngọc ra ghế ngồi, tiếp tục giúp cô hoàn thành bữa tối "Dù sao anh cũng không muốn em chưa ăn gì đã trực tiếp bị ngất!"
"Nói ngốc gì vậy chứ?" Tiểu Ngọc bĩu môi cười, cô vui vẻ nhìn ngón tay nhỏ của mình, vừa liếc bản thân quan sự phản chiếu của tấm kính trong suốt. Hình ảnh một cô gái xinh đẹp gần như không đoán được tuổi tác lập tức hiển hiện. Cô gái ấy chỉ tầm đôi mươi, một bộ váy trắng thanh thuần lập tức càng làm gia tăng sức sống và hương vị thanh xuân, làm cho ai nấy nhìn vào cũng thấy có thện cảm.
Tiểu Ngọc hài lòng với chính mình, đưa tay sửa lại mái tóc một chút rồi cắm lại bình hoa hồng giữa bàn. Cô muốn thắp nến nhưng bên kia đồ ăn còn chưa hoàn thành xong nữa kìa.. A, không nên vội vã.. Nhưng nếu đã chờ mười mấy năm như cô mà kiềm chế không vội được mới lạ đấy. Từ nhỏ Tiểu Ngọc đã ao ước có một ngày được cùng Đại Thần dùng bữa tối lãng mạn thế này rồi.
"Ái Nhi đâu?" Đại Thần bày những món cuối cùng lên bàn, anh có chút ngạc nhiên vì Tiểu Ngọc chỉ dọn có hai bộ đồ ăn "Mặt em.. Xước sao?"
"Không có.." Vẫn nhìn ra được? Đây là dấu tích hôm nay cô chiến với con nhóc kia mà có. Vốn Tiểu Ngọc đã khéo léo dùng phấn trang điểm che đi rồi mà, lí do gì anh ấy lại nhận ra được chứ?
"Bị xước.. Móng tay cào.." Đại Thần nâng mặt cô lên đánh giá. Khoảng cách có chút gần, lại là tiếp xúc thân mật làm cô bối rối. Hai gò má thanh lệ không nhịn được đỏ bừng cả lên ".. Đánh nhau? Em với Vi Ái Nhi đánh nhau? Lý do?"
"Em với Vi Ái Nhi không đánh nhau!" Tiểu Ngọc không nhìn anh, quay mặt đi nói nhỏ, giọng nói không cam tâm.
"Lúc nói dối em đều không nhìn anh!" Đại Thần lạnh nhạt chỉ ra "Sau đó cô ấy bỏ đi.. "
"..."
"Hay là em đuổi cô ấy đi?"
"Em đuổi cô ấy?" Tiểu Ngọc trầm mặc một lúc lâu sau mới lên tiếng. Có thể Thần không nhận ra, nhưng thật sự lúc này ánh mắt anh ấy nhìn cô vô cùng khủng bố, thể như muốn lột da cô ra vậy. Chỉ vì một phỏng đoán cô đuổi con nhóc đó đi mà anh ấy nỡ như vậy với thanh mai trúc mã như cô?
Vi Ái Nhi cô ta có gì hay?
Chỉ là con nhóc ngu ngốc ăn bám lại bất tài vô dụng..
Thần.. Lẽ nào anh và cô ta thực sự không phải loại quan hệ ép buộc mà là anh đã thích cô ra rồi?
Không!
Con mén ấy không xứng!
"Anh nghĩ em đủ bản lĩnh làm chuyện đó sao?" Tiểu Ngọc mất bình tĩnh, chăm chú nhìn anh mà nói. Thần, không phải lúc nào nói dối em cũng không nhìn vào mắt anh, con người càng trưởng thành thì càng thay đổi. Em đã khác cô bé ngày xưa anh biết nhiều rồi, anh hãy nhìn lại em một lần đi! "Mọi chuyện đều là do cô ấy tự quyết!"
"Ý em là sao?"
"Ái Nhi là người của Lý tổng, hôm nay cậu ta đã tới đón cô ấy đi rồi!" Tiểu Ngọc nhanh chóng nhỏ giọng, cô tiến đến gần đặt tay lên vai anh "Thần, cô ấy cũng có cuộc sống, có ước mơ hoài bão của cô ấy, thay vì giữ cô ấy vô dụng cạnh anh, hãy để cô ấy tỏa sáng bên cạnh Lý tổng!"
"..."
"Cô ấy nhờ em nói với anh, cảm ơn vì thời gian qua đã giúp cô ấy.." Cô mỉm cười dịu dàng "Đây là số tiền Ái Nhi nợ anh, cô ấy hi vọng sau này cô ấy nổi tiếng trong giới văn sĩ thì anh hãy cứ coi cô ấy như người xa lạ! Đoạn quá khứ tăm tối trước kia, cô ấy không muốn nhớ đến nữa!"