Ăn xong bữa cơm tối, Văn Lương trở về Tây Giao.
Dì Trương có con riêng, ngày thường cũng không ở lại, làm xong bữa tối liền rời đi. Hôm nay Trần Điệp không ở đây Văn Lương cũng không trở về, nên hằng ngày dì ấy chỉ ở trong biệt thự quét dọn từ trên xuống dưới.
Thời điểm Văn Lương trở về thì dì ấy đã sớm không còn ở đây.
Căn nhà lớn như vậy nhưng lại vắng vẻ. Đồ vật bên trong phòng khách đều đã được sắp xếp gọn gàng, yên bình như mọi khi.
Sáu năm qua Trần Điệp đều ở Tây Giao, nhưng khi rời đi thì căn nhà trông cũng chẳng có gì khác biệt, nghĩ vậy, Văn Lương mới khẽ cau mày.
Anh nhớ lại.
Ngày trước Trần Điệp ở ngôi nhà này, trong tủ hình như chỉ có vài bộ quần áo, giày, túi xách, phòng tắm trên bồn rửa tay đầy chai lọ, cùng với những quyển sách giáo khoa.
Bây giờ trong tủ quần áo chỉ còn lại những món hàng hiệu đắt tiền mà Văn Lương tặng cho cô, cô không lấy đi.
Vào những dịp sinh nhật hay Tết Nguyên Đán, Văn Lương đã tặng nó, nói là tặng, nhưng thực ra cũng không tốn nhiều tâm tư. Với người như anh, tặng chút đồ hiệu không tốn nhiều công sức, phần lớn là trợ lý trực tiếp chọn rồi đem tặng.
Anh đột nhiên nhớ lại khung cảnh lần đầu tiên anh tặng quà cho Trần Điệp.
Trần Điệp đi học ở trường trung học mà anh đã sắp xếp khoảng một tháng, trong thời gian này Văn Lương cũng không về.
Thỉnh thoảng trở về một lần, dì Trương và anh tình cờ nhắc đến, Trần tiểu thư tham gia biểu diễn ở trường, bị bạn cùng lớp giục lên sân khấu nhảy múa, có vẻ rất lo lắng, sợ biểu hiện không tốt, mấy ngày nay tan học toàn ở lại trường tập múa, trở về rất muộn.
Văn Lương nghe xong liền vứt ở sau đầu, không để trong lòng.
Ngày thứ hai đi ngang một cửa hàng ở bên đường, ở tủ kính trưng bày nhìn thấy một đôi giày múa.
Giày bệt với dây satin.
Văn Lương xuống mua, lúc lái xe quay về biệt thự ở Tây Giao thì vừa vặn gặp tài xế đưa Trần Điệp về.
Tiểu cô nương thấy anh vẫn có chút rụt rè, vừa mới từ phòng tập ở trường bước ra, trên trán lấm tấm mồ hôi, hai má đỏ bừng.
Văn Lương nhìn lướt qua cô, xoay người đi vào cửa. Trần Điệp đi theo sau.
Số lần cô gặp Văn Lương không vượt quá năm lần, nhưng lắng nghe đánh giá và thái độ những người xung quanh, không nên quấy rầy anh. Dì Trương nhỏ giọng chào hỏi xong liền đi lên tầng.
“Không thấy tôi à?” Văn Lương nói, tầm mắt không ở trên người cô, nhưng mang theo cảm giác sai khiến không được nghi ngờ.
Bước chân của Trần Điệp ngừng lại, xoay người đến bên cạnh anh, đứng kế bên như hình phạt: “Anh Văn Lương.”
Chữ “Anh” kia nhẹ đến mơ hồ nghe không rõ.
Cô xấu hổ khi gọi trùng từ ca ca (anh trai), nên mỗi lần chỉ gọi anh Văn Lương.
Văn Lương ném chiếc túi trên tay xuống bàn.
Chiếc túi màu trắng, có hình cây gậy của nữ diễn viên múa ba lê ở giữa, dây rút được làm bằng lụa có họa tiết giống như dây giày khiêu vũ, đóng gói rất tinh xảo.
Trần Điệp không phản ứng, đứng bên cạnh không nhúc nhích.
Văn Lương nâng cằm: “Mở ra.”
Trần Điệp làm theo lời anh tiến lên phía trước, kéo dây buộc ra, bên trong là một chiếc hộp hình chữ nhật, có hình giày khiêu vũ ở bên trên.
Cô bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, mắt mở to, quay đầu nhìn anh.
Văn Lương vẫn rất bình thản như cũ, bát phong bất động.
(Gió thổi tám hướng cũng không lay chuyển nổi.)
Cô mở ra, bên trong quả nhiên là một đôi giày múa, xinh đẹp khéo léo đến nỗi cô không dám chạm vào.
“Đây là tặng cho tôi ư?”
Văn Lương nhướng mày: “Không thì tôi dùng à?”
Cô cười nhẹ, đem đôi giày múa ra sờ sờ, rất nhanh lại đặt vào chỗ cũ, lần nữa đóng hộp lại, đôi mắt sáng lấp lánh quay đầu nhìn anh.
“Cảm ơn.” Hai má cô hơi ửng đỏ, mím chặt môi, lại gọi: “Anh Văn Lương.”
Dường như trước đây Văn Lương đã tặng cho cô rất quà nhiều như vậy, nhưng chỉ có một lần cô cười vui vẻ.
Về sau, cô chỉ cười rồi nói cảm ơn, không còn nhiều biểu cảm sống động nữa.
Văn Lương lên tầng, đi vào phòng dành cho khách.
Mối quan hệ giữa hai người không còn như trước nữa. Trần Điệp ngủ trong phòng dành cho khách, về sau, sách chuyên ngành đại học của cô cũng được chất đầy ở phòng này.
Vừa bước vào thì thấy tủ giày dép ở kế bên.
Đôi giày múa kia vẫn còn nằm lẻ loi ở bên trên.
Cô không mang nó đi.
Trong nhà này, đồ đạc thuộc về Trần Điệp không nhiều lắm.
Có lẽ cô cũng không xem nơi này là nhà.
Suốt sáu năm qua, Trần Điệp chỉ mang đi một chiếc vali.
Cuối cùng Văn Lương cũng không ngủ ở biệt thự Tây Giao.
Tỉnh dậy từ khu nhà ở trung tâm thành phố.
Nhận được điện thoại của Văn Hoài Viễn, bảo anh về nhà ăn trưa.
Về chuyện đối tác cạnh tranh lần trước, trong lòng Văn Hoài Viễn có chút bất mãn, nhưng không biết làm sao mà thân thể bây giờ càng ngày càng sa sút, muốn quản lí chuyện công ty quả thực không đủ sức lực.
Văn Lương trả lời, buổi trưa lái xe quay về nhà.
Đám người giúp việc thấy anh quay về thì hoảng sợ trong chốc lát, yên lặng vài giây mới gọi một tiếng đại thiếu gia.
“Đến đây.”
Mặc dù Văn Hoài Viễn bị bệnh đã lâu, nhưng giọng nói vẫn đôn hậu và trầm ổn như cũ.
“Vâng.”
Văn Hoài Viễn nghiêng đầu nói với người giúp việc: “Đi gọi phu nhân xuống ăn cơm.”
Văn Lương kéo ghế ngồi xuống bàn ăn.
Văn Hoài Viễn: “Cũng lâu rồi con không về nhà ăn bữa cơm, sau này thường xuyên trở về cùng nhau ăn cơm đi.”
Văn Lương chán ghét khi nghe những lời khách sáo thế này, kể cả nghe qua loa cũng không hào hứng.
Rất nhanh, trên cầu thang tầng hai, Văn Kiền và Phó Vãn Mai đi xuống.
Phó Vãn Mai mặc một bộ váy tinh xảo, nhìn thấy Văn Lương thì vẻ mặt trở nên lạnh lùng trong nháy mắt, Văn Kiền ngược lại, gọi một tiếng anh trai.
Phó Vãn Mai nhìn thẳng đi đến trước bàn ăn, hoàn toàn bỏ qua Văn Lương.
Văn Kiền nhẹ nhàng kéo tay áo Phó Vãn Mai, nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng như vậy.”
Phó Vãn Mai hừ lạnh một tiếng.
Bữa cơm này ăn chưa được bao lâu, rốt cuộc Văn Hoài Viễn cũng vào chủ đề chính: “A Lương, hạng mục ở Đông Thành đã xảy ra chuyện gì? Công ty tài chính có thể vận chuyển trở lại như cũ không?”
“Có thể.” Anh không giải thích gì nhiều.
“Sao bố nghe nói, hạng mục ấy là con đoạt từ trong tay của Trần Khoa?”
Phó Vãn Mai khẽ chế nhạo, giọng nói mỉa mai: “Có dũng khí bắt cóc con gái của Trần Khoa, thì còn cái gì mà cậu ta không làm được nữa.”
Văn Hoài Viễn cau mày. Chuyện này đúng là vết nhơ của ông. Khi con trai của mình cùng đám lưu manh mang một tiểu nha đầu về nhà, khiến hai nhà Văn Trần từ đó không còn hợp tác.
Văn Kiền thay anh nói: “Mẹ, anh trai đã biết là không đúng rồi, mẹ cũng đừng nhắc đến chuyện trước đây.”
“Con thì biết gì.”
“Là thật, anh trai và cô gái đó đã chia tay rồi.”
Văn Hoài Viễn sững sờ, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì đây?”
Văn Kiền: “Con thấy cô gái đó xuất hiện trên bản tin và tham gia chương trình truyền hình, bây giờ vẫn còn rất nhiều người thảo luận về nó.”
Văn Hoài Viễn không để ý đến chuyện này, cau mày nhìn về phía Văn Lương: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Chính là như vậy.” Văn Lương nói nhỏ, không chút cảm xúc.
Văn Kiền ngẩng đầu nhìn nét mặt Văn Hoài Viễn.
Biết được Văn Lương và Trần Điệp đã chia tay nên cơ mặt của ông giãn ra.
Văn Kiền cố tình dựng lên bộ dạng huynh đệ hữu cung ở trước mặt Văn Hoài Viễn, nghĩ một tí liền có ý kiến: “Chẳng phải cô gái đó bây giờ đã vào giới giải trí sao. Mỗi ngày đều ở trước ống kính, chỉ sợ đến lúc đó cô ta nói những điều bất lợi vu khống anh, không bằng dùng tiền bịt miệng trước đi.”
(anh em hòa hòa mục thân ái tôn kính lẫn nhau.)
Văn Lương nghe xong bật cười.
Phó Vãn Mai và Văn Kiền này, người đóng vai tốt người còn lại đóng vai xấu, còn không phải là vì khiến lão nhân càng xem càng thích đứa con này hơn sao, đem toàn bộ cổ phần còn lại trong tay chuyển cho anh ta.
“Văn Kiền.”
Anh dựa lưng vào ghế, chỉ hai chữ thôi đã làm lòng người run lên.
Trên bàn cơm yên tĩnh.
Ánh mắt Văn Lương nhìn anh ta không tệ, mí mắt nhíu lại thành một đường: “Tôi cần phải nghe lời cậu à?”
Văn Hoài Viễn vỗ mạnh lên bàn: “Văn Lương! Thái độ gì với em trai vậy?”
Văn Kiền tái mặt, há miệng thở dốc, vẻ mặt ủy khuất, đang muốn nói gì đó thì Văn Lương đã nói thẳng: “Câm miệng.”
Sắc mặt anh vẫn như cũ, nhưng ánh mắt lại ảm đạm hơn hẳn.
Dù sao Văn Kiền cũng được nuông chiều từ bé. Mặc dù Phó Vãn Mai đã dạy anh ta phải biết am hiểu lòng người, nhưng thực ra nói về quyết đoán và điềm đạm so với Văn Lương thì có thể nói khác xa như trời với đất.
Anh mồ côi mẹ khi còn nhỏ, ở nhà không ai nuông chiều, sớm đã chuyển ra ngoài sống một mình, trưởng thành với bộ dạng sắc bén như ngày nay.
Phó Vãn Mai đưa mắt nhìn về phía Văn Hoài Viễn.
Không đợi ông răn dạy, Văn Lương đã đứng dậy đi thẳng ra cửa.
Đám người giúp việc xung quanh đưa mắt nhìn nhau, không dám nói lời nào.
Trên bàn cơm cả ba người đều bất động như nhau, mãi cho đến khi Văn Lương đóng cửa rầm một cái, Văn Hoài Viễn thở dài, cũng không để ý đến nữa, phất tay nói: “Ăn cơm ăn cơm đi.”
Mấy ngày nay Trần Điệp và Phương Nguyễn ở chung với nhau cũng không tệ.
Ngày mai là thời gian chính thức vào đoàn, địa điểm quay phim là ở phim trường tại Yển Thành.
“Em kiểm tra lại xem còn thiếu cái gì không?” Phương Nguyễn thúc giục cô.
Trần Điệp tự thuê cho mình một căn chung cư nhỏ. Cô từ nhà Hạ Anh đến đây, bây giờ lười biếng ngồi ở sofa: “Thiếu thứ gì thì tới lấy, dù sao cũng gần.”
“Quay phim làm sao có thời gian cho em quay về lấy đồ chứ!”
Lúc này Trần Điệp mới cử động cơ thể của mình, ngồi trên tấm thảm lông bắt đầu kiểm tra hành lý.
Phương Nguyễn ngồi bên cạnh nhìn cô, nhịn không được bát quái trong lòng: “Rốt cuộc em và Trần tổng có quan hệ gì hả?”
Mấy ngày nay ở công ty ai ai cũng bàn luận.
Nghe HR nói rằng Trần Điệp được Trần Thiệu gọi đến phỏng vấn.
(HR: Human Resources: quản trị nhân sự.)
Tuy rằng với tư cách của cô ký hợp đồng cũng không có gì ngoài dự tính, nhưng hai người đều họ Trần, lại kết hợp với những thứ này xem như còn có chút ý vị sâu xa.
“Quan hệ cấp trên cấp dưới.” Trần Điệp trả lời dứt khoát.
Phương Nguyễn đảo mắt xem thường: “Em không phải là em gái của anh ta hả?”
Mặt Trần Điệp không biến sắc: “Nếu em là em gái của anh ta, thì em còn phải ở nơi này sao?”
“……”
Không còn cách nào phản bác lại.
Phương Nguyễn bị thuyết phục.
Cô ngã ngửa, ngẩng mặt tựa trên ghế sofa, bên cạnh tiếng chuông điện thoại vang lên, Phương Nguyễn lấy đưa cho cô.
Trần Điệp thấy thông tin cuộc gọi đến, hàng mi run lên.
“Dì Trương.” Cô đứng dậy.
“Ôi tiểu thư.” Dường như dì Trương không đoán được là cô sẽ nghe máy, ngừng hồi lâu mới nói: “Thiếu gia trở về nhà nhưng bây giờ đang nổi giận, phải có tiểu thư ở đây mới có thể quản được tính tình nóng nảy của thiếu gia.”
Trần Điệp uống nước, suy nghĩ: “Con sẽ không về đâu dì Trương.”
“Tiểu thư, tôi cũng nhìn tiểu thư và thiếu gia nhiều năm như vậy, thật sự có chuyện gì không thể ngồi xuống nói chuyện được ư, đem hiểu lầm giải quyết thì tốt rồi.”
“Con và anh ấy không có hiểu lầm.”
Trần Điệp quay đầu thì thấy ánh mắt bát quái sáng rực tỏa ra của Phương Nguyễn.
“……”
Cô đứng dậy đi vào phòng tắm, khóa cửa, dựa vào cánh cửa, nhỏ giọng hỏi: “Dì Trương, dì cho rằng giữa con và Văn Lương là quan hệ gì?”
Phía bên kia im lặng.
Trần Điệp cười: “Dì xem, ngay cả dì cũng chưa từng nói bọn con là quan hệ yêu đương.”
Dì Trương nhất thời không biết phải nói thế nào, ‘úp úp mở mở’ một hồi: “Cũng không thể nói như vậy…”
“Dì để mặc anh ấy nổi nóng đi. Bây giờ anh ấy cũng không dễ hạ hỏa như trước đây, không có chuyện gì xảy ra đâu, dì yên tâm nhé.”
Trần Điệp ngắt điện thoại, vừa bước ra lại bắt gặp ánh mắt tò mò của Phương Nguyễn.
Mặc dù không nghe rõ tiếng ở phía bên kia điện thoại, nhưng một câu “Con sẽ không về đâu” cũng đã thu hút trí tưởng tượng của người khác.
Phương Nguyễn: “Em không phải là đại tiểu thư thiên kim ngàn vàng bỏ nhà ra đi chứ hả?”
Cũng không trách Phương Nguyễn có nghi ngờ như vậy, Trần Điệp này chỗ nào cũng đều nhìn ra khí chất riêng biệt mà người thường khó có được.
Trần Điệp liếc mắt: “Chị đến hỏi thẳng Trần Thiệu đi.”
Phương Nguyễn: “Gọi thẳng tên sếp thế kia thì chắc chắn là anh em ruột rồi.”
“……”
Ngày hôm sau, Trần Điệp vào đoàn.
Cô sẽ ở Yển Thành, là một trong số diễn viên đến sớm nhất.
“Đến rồi, nữ chính của chúng ta đến rồi.” Đạo diễn Phùng Trí thực sự rất yêu mến cô, vừa thấy cô bước vào liền kéo các nhân viên hướng về phía cô vỗ tay chào đón, khiến cho Trần Điệp có chút ngượng ngùng.
Vào phòng hóa trang thay đổi trang phục, Trần Điệp ngồi trước gương bắt đầu trang điểm.
Rất nhanh Tề Thừa và Vương Vân Hi cũng đều đến.
Bộ phim này nói về sự trưởng thành của nữ chính. Ở giai đoạn đầu tạo hình của Trần Điệp cũng không được xem là xinh đẹp, mà nhân vật của Vương Vân Hi lại càng hút hồn.
Vương Vân Hi hóa trang xong phát sóng trực tiếp, rất nhanh liền ùn ùn tiến vào.
[Aaaa Âu Ni ta đến đây!]
[Đẹp quá đi! Trâm Hoa bắt đầu quay rồi sao?]
[Tề Thần cũng ở bên cạnh ư?]
Vương Vân Hi cười đáp lại: “Đúng rồi, hôm nay chính thức bắt đầu quay.”
Cô ta xoay camera về hướng Tề Thừa, Tề Thừa cũng lên tiếng chào hỏi mọi người.
Trước đó đoàn phim đã tuyên truyền Trần Điệp là nữ chính của bộ phim này.
Mọi người rất nhanh đã nhìn thấy Trần Điệp đang trang điểm trong camera của Vương Vân Hi, tạo hình lúc đầu của cô quả thực rất xấu.
Hơn nữa bây giờ Vương Vân Hi đang mặc quần áo nổi bật.
[Bộ lọc quê mùa của chương trình Trù Thần quá lố rồi, nhìn xem, vẻ đẹp của Vân Hi Âu Ni đúng là hoàn toàn đè bẹp mà.]
[Ôi, hôm nay cũng là một ngày khóc vì vẻ đẹp của Vân Hi.]
[? Dựa vào cái gì lại để Vân Hi phối hợp với người mới hả?]
[Thêm vào đó, còn có Tề Thần nhà tôi, không ngờ lại đồng ý cùng người mới phối hợp làm nam nữ chính.]
Vương Vân Hi đang nhìn mùi thơm của thuốc súng, đột nhiên phòng hóa trang mở ra, đạo diễn đi vào.
“Đến đây, để tôi giới thiệu cho mọi người về nhà giám sát sản xuất của đoàn chúng ta.”
Phùng Trí nghiêng người, một người đàn ông trẻ tuổi từ phía sau ông đi đến, giọng nói trong sáng: “Xin chào mọi người, tôi là Lục Xuyên.”
Trần Điệp: “?”
Vương Vân Hi đứng dậy, vẻ mặt kinh ngạc: “Hóa ra là Lục đạo đến giám sát, tôi vô cùng yêu thích hai bộ hí mà ngài làm đạo diễn, vừa xem vừa khóc.”
Lục Xuyên cười khiêm tốn: “Cảm ơn.”
Sau đó anh liền hướng về phía mọi người gật đầu nói xin lỗi, xoay người đi về phía Trần Điệp.
“Thế nào, em có căng thẳng không?” Lục Xuyên hỏi.
“Vẫn ổn.”
Camera điện thoại của Vương Vân Hi quay lại, phòng phát sóng trực tiếp fans đều nhốn nháo.
[Chuyện gì xảy ra vậy? Trần Điệp này quan hệ cũng quá mạnh rồi, làm thế nào mà quen Lục Xuyên chứ hả?]
[Hai người học cùng trường.]
[Lầu trên lên mạng tìm thử xem, còn có thể nhìn thấy trước kia có bạn học tung tin đồn về Trần Điệp, Lục Xuyên còn bác bỏ tin đồn, quan hệ giữa hai người có vẻ không tồi.]
[Trần Điệp… Ngưỡng mộ quá, có năng lực yêu đương BGM với Tề Thần, còn có được người đàn ông tốt như Lục Xuyên.]
[Bộ dáng xinh đẹp thật sự có lợi ghê gớm, muốn làm gì thì làm nấy.]
[Thực ra mọi người đừng có đánh giá qua màn ảnh, tạo hình của Trần Điệp này cũng ổn, nghèo túng nhưng lại xinh đẹp.]
[Tôi vừa rồi cũng cảm thấy xinh đẹp, nhưng mọi người đều nói xấu, cho nên tôi không dám nói…]
Vương Vân Hi trong lòng bực bội, nói chào tạm biệt mọi người rồi tắt phát sóng trực tiếp.
Có Lục Xuyên ở đây, ngày ngày quay phim đều khiến Trần Điệp nắm chắc không ít.
Anh là một đạo diễn rất giỏi, nói mấy câu có thể làm cho Trần Điệp hiểu rõ tâm trạng của nhân vật.
Còn có kỹ năng biểu diễn thiên phú của cô, ở trường thường xuyên được các lão sư khen, công ty cũng đã đặc biệt huấn luyện vài ngày.
Một ngày quay rất thuận lợi.
Cảnh quay của Trần Điệp đã kết thúc, tiếp theo là cảnh của Tề Thừa và Vương Vân Hi, đạo diễn đích thân bố trí bối cảnh.
Toàn bộ đoàn phim cô chỉ biết có mỗi Lục Xuyên, đương nhiên đi đến bên cạnh anh.
Anh đang xem lại cảnh quay vừa nãy.
Trần Điệp tiến lại gần xem.
“Quay không tồi.” Lục Xuyên khen cô.
Trần Điệp cười: “Nhờ đàn anh hướng dẫn tốt.”
Lục Xuyên cười thành tiếng, đem hình ảnh tạm ngưng, quay đầu nhìn cô: “Em khách sáo với tôi như vậy từ khi nào?”
Trần Điệp nghĩ nghĩ: “Tôi cho rằng tôi đối với đàn anh đều luôn luôn khách sáo.”
Xem phía trước quay xong mấy cảnh, Trần Điệp thuận miệng hỏi: “Đàn anh sao lại theo tôi đến làm giám sát?”
“Vốn không phải quyết định như này. Phùng đạo có nói với tôi mấy lần, vừa đúng lúc có lịch trình bị hủy liền tới đây.” Lục Xuyên ngừng lại, chậm rãi nói: “Hơn nữa không phải em cũng ở đây sao?”
Trần Điệp nghe những lời này có chút khó hiểu.
Ngay sau đó Lục Xuyên hỏi: “Nghe nói em đã chia tay với bạn trai rồi?”
Nếu như này mà còn nghe không hiểu thì Trần Điệp chính là ngốc.
Trước kia Hạ Anh cũng từng trêu chọc khẳng định Lục Xuyên có thiện cảm đối với cô, nhưng Trần Điệp không coi trọng chuyện đó. Quả thực Lục Xuyên đối với cô đúng là như vậy, nhưng anh đều tốt với mọi người, không thể chứng minh điều gì, huống hồ anh vẫn luôn biết cô đã có bạn trai.
Chỉ là bây giờ hỏi về chuyện này như một cú đánh thẳng tới.
“Ừ.” Trần Điệp gật đầu, “Sao đàn anh biết?”
“Nhìn thấy ở trên diễn đàn trường.”
“Đàn anh vẫn còn xem diễn đàn hả?” Trần Điệp có chút bất ngờ, cười thành tiếng.
“Thỉnh thoảng mới xem.” Lục Xuyên cũng cười, “Trên diễn đàn trường em chính là người nổi tiếng, chỉ cần vào trang chủ sẽ có bài về em.”
Khóe môi Trần Điệp cong cong, chưa nói gì.
Lục Xuyên đột nhiên hỏi: “Vậy bây giờ em đang độc thân phải không?”
Trần Điệp không cùng anh chơi trò chiến tranh tâm lý mập mờ nữa, tất cả mọi người trưởng thành rồi, có một số việc đều phải nói ra mới có thể chung sống thoải mái.
“Đàn anh thế này, tôi sẽ bị Trần Thư Viện dày vò đến chết.” Trần Điệp nói.
Lục Xuyên không ngờ cô sẽ phản ứng như vậy, bật cười khanh khách.
“Tôi với cô ấy không có gì đâu.”
“Nhưng cô ta thích đàn anh bốn năm rồi.”
Lục Xuyên thở dài: “À.”
“À?” Trần Điệp nhịn không được nở nụ cười: “Đàn anh phản ứng như này ư.”
“Đừng cười, tôi thực sự phiền muộn về chuyện này.”
“Tại sao vậy?”
Công bằng mà nói, dáng vẻ Trần Thư Viện không tệ, gia đình giàu có, cũng không phải điên cuồng theo đuổi, ý muốn làm lốp dự phòng cũng hết sức bình thường.
“Tôi đã nói rõ rồi, cô ấy không phải là mẫu người tôi thích, nhưng vẫn cứ kè kè ở bên cạnh tôi suốt bốn năm. Nói sao nhỉ, có thể là không có cách nào khác quay lại, vì vậy đôi khi tôi cảm thấy áy náy mà buồn rầu.”
Lục Xuyên quả là một quý ông từ đầu đến chân.
Trần Điệp giật mình nhớ đến mình và Văn Lương, lại còn đòi gắng gượng thay đổi.
Bên cạnh, Phương Nguyễn cầm điện thoại di động mà Trần Điệp đặt ở phòng nghỉ đưa sang đây: “Em có điện thoại.”
Bên trên là một chuỗi các con số, không được ghi chú, nhưng Trần Điệp đối với những con số này đã sớm thuộc lòng, quan trọng là trái tim bỗng hẫng đi một nhịp.
Lục Xuyên nhìn cô chần chừ không nghe máy, hỏi: “Ai vậy?”
“Bạn trai cũ.” Trần Điệp nhẹ giọng nói.