Điên rồi điên rồi điên rồi.
Người này rốt cuộc như thế nào mà có thể mặt không đổi sắc nói ra những lời như vậy!
Trần Điệp thực sự không phải là đối thủ của anh.
Mặc dù trước đây dựa vào gương mặt này từ nhỏ đến lớn, cô đều được không ít bạn nam tỏ tình, nhận thư tình đã quen tay rồi, ứng phó cũng vô cùng tự nhiên.
Nhưng khi đối mặt với Văn Lương thì không được.
Hiện tại Trần Điệp cảm thấy, từ đùi đến thắt lưng đều bắt đầu nhũn ra.
Có chút không chịu nổi nữa.
Trần Điệp đẩy anh: “Anh nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Anh nhíu mày: “Hửm?”
“Em không có… cái kia?” Trần Điệp nói mấy chữ cuối cùng như muỗi kêu, nói xong thì cúi đầu.
Văn Lương trầm mặc hơn mười giây, sau đó mới tựa trên vai cô bắt đầu cười, một lúc lâu sau mới “Ồ” một tiếng, nghiêng đầu chân thành tò mò hỏi: “Thì ra em đang nghĩ cái này?”
“…”
Tiếng cười kia thật sự chói tai, Trần Điệp máu nóng dồn lên não, thành công bị chọc giận, trừng anh: “Văn Lương!”
Cuối cùng anh cũng không cười, vỗ vỗ đầu cô, trấn an nói: “Chờ anh xử lý xong những chuyện kia đã.”
Trần Điệp: “?”
Nói như thể cô rất mong chờ vậy.
Người này có phải là có vấn đề không!!!
Trần Điệp không muốn nói chuyện với anh nữa, cũng không muốn chen chúc với anh ở trong không gian chật hẹp này.
Những bông hoa tình yêu mong manh của họ nhanh chóng khô héo tàn lụi chỉ sau một đêm.
Trần Điệp nhanh chóng kẻ lông mày rồi đẩy Văn Lương đi ra khỏi phòng tắm.
“Em còn bàn chải đánh răng không?” Văn Lương ở bên trong hỏi.
Trần Điệp không chịu nổi: “Ngay trong ngăn kéo bên dưới, anh tự tìm đi.”
Chỉ chốc lát sau, Văn Lương cũng rửa mặt xong, cầm lấy áo vest ra ngoài.
Loại vest này vốn không thể giặt bằng máy giặt, lúc này hơi nhăn nheo, Trần Điệp nhìn theo, hỏi: “Có cần em ủi lại không?”
Văn Lương vốn đã quen với việc không câu nệ tiểu tiết, không quá để ý mặc vào: “Không sao đâu.”
Không thể không nói, khi mặc lên người Văn Lương thì quần áo hoàn toàn xứng với câu người đẹp vì lụa, bộ vest đầy nếp nhăn kia mặc lên người Văn Lương đã tạo nên một loại cảm giác khác.
Văn Lương cài cúc, ngước mắt nhìn Trần Điệp từ gương: “Hôm nay không có việc bận sao?”
“Không có.”
“Gần đây anh sẽ rất bận.” Văn Lương xoay người, giữ chặt tay cô, “Em có thể sắp xếp lại hành lý trước, đến lúc đó anh sẽ đón em về?”
Trần Điệp dừng lại: “Hả?”
Cô nói muốn quay về lúc nào.
“Làm sao vậy?”
“Em không có ý định chuyển về ở với anh.”
Văn Lương nhíu mày: “Vì sao?”
“Hiện tại chúng ta đang yêu đương, yêu đương đấy ngài hiểu không, không phải vừa mới đó đã ngủ cùng nhau.”
Bộ dạng của Văn Lương hiển nhiên không hiểu lắm, cũng thật sự khó có thể lý giải mạch não của Trần Điệp lúc này: “Không phải tối hôm qua chúng ta đã ngủ cùng nhau rồi sao?”
“…”
Trần Điệp đẩy anh, cất giọng đuổi người: “Được rồi được rồi, anh đi làm việc của anh trước đi.”
Tiễn Văn Lương đi xong, căn hộ trở về trạng thái yên tĩnh.
Lúc này Trần Điệp mới đi qua kéo rèm cửa phòng khách ra, ánh mặt trời bị nghiền nát thành bột phấn màu vàng, rọi vào phòng.
Cô ngồi một mình trên ghế, nhìn lại từ đầu đến cuối những chuyện xảy ra ngày hôm qua, vẫn cảm thấy có chút đột ngột, cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng thì mọi chuyện đã liên tiếp xảy ra.
Hồi tưởng xong, Trần Điệp lại nhớ tới trước kia Trần Thiệu từng châm chọc cô, “Nếu em yêu Văn Lương thì tôi sẽ không đồng ý đâu.”
Cùng với hợp đồng ban đầu cô ký, mặc dù không ghi rõ không cho phép yêu đương, nhưng cũng cho thấy trước khi xác định và công khai tình cảm đều cần phải được công ty đồng ý trước.
Suy nghĩ một lát, Trần Điệp gọi điện thoại cho Trần Thiệu.
Trần Thiệu chỉ chốc lát sau đã nghe máy, vẫn cà lơ phất phơ: “Em gái, hôm qua dạo chơi ở bệnh viện một ngày thế nào?”
“Anh có thể đứng đắn một chút hay không?” Trần Điệp nhíu mày, đứng dậy rót cho mình một ly nước, tựa vào bếp lạnh nhạt nói, “Em và Văn Lương ở bên nhau rồi.”
Đầu bên kia sửng sốt một lát mới cười nói: “Ồ, được đó nha, còn biết báo cáo tình yêu với anh trai.”
“…” Trần Điệp trợn trắng mắt, “Đó không phải vì hợp đồng muốn em báo cáo à.”
Trần Thiệu cũng không để ý: “Hiệu suất của hai người thật lợi hại, anh còn tưởng rằng phải thủ hiếu ba năm.”
Trần Điệp nghe thấy phản ứng này của anh thì biết không có gì đứng đắn, tùy tiện tán gẫu vài câu rồi cúp điện thoại, lại nói chuyện này với Phương Nguyễn.
Từ rất lâu Phương Nguyễn đã sớm chú ý đến chuyện này của hai người, khi nhận được tin nhắn của Trần Điệp cũng không quá giật mình.
[Phương Nguyễn: Hai người tạm thời nên giấu kín một chút tin tức yêu đương đi, gần đây em có quá nhiều tin tức về phương diện này, nếu tiếp tục xuất hiện có thể sẽ bị người ta mượn cơ hội làm đề tài.]
Trần Điệp hiểu được ý này, hơn nữa cô vốn không có ý định đưa cuộc sống của mình vào tầm mắt công chúng, rất nhanh đã trả lời.
[Trần Điệp: Đã biết.]
Cái chết của Văn Hoài Viễn là một sự kiện lớn trong giới thương mại.
Tập đoàn Ôn Viễn từ trong tay ông ta mà trở nên giàu có, rồi đến tay Văn Lương phát triển đến địa vị số một số hai như bây giờ, thậm chí vượt qua không ít doanh nghiệp tập đoàn gia tộc truyền lại từ mấy đời trước.
Mấy ngày nay khách đến phúng viếng không ít.
Di chúc của Văn Hoài Viễn cũng chính thức được công bố.
Mấy năm trước ông ta bị bệnh nặng một lần, lúc ấy lần đầu tiên Văn Lương tiếp nhận tập đoàn Ôn Viễn, Văn Hoài Viễn chia cổ phần trong tay cho anh một phần, về sau Văn Lương lại dùng chút thủ đoạn lấy được một phần cổ phần từ các cổ đông khác, từ đó có được hơn phân nửa cổ phần của Ôn Viễn, tuyệt đối là cổ đông lớn.
Di chúc của Văn Hoài Viễn cũng giống như di chúc trước đó ông ta nói với Văn Lương.
Số cổ phần còn lại trong tay ông ta chia đôi cho Phó Vãn Mai và Văn Kiền, mà một số bất động sản khác thì ba người chia đều, nhưng xác định rõ không thể can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của Văn Lương đối với Ôn Viễn.
Tính toán một chút, Phó Vãn Mai với Văn Kiền vẫn kiếm được không ít chỗ tốt, dù sao những cổ phần của Ôn Viễn cũng đủ cho bà ta mấy đời cơm áo không lo.
Nhưng vẫn khiến Phó Vãn Mai vô cùng bất mãn, lòng tham không đáy không đủ rắn nuốt voi, tuy rằng lấy được cổ phần nhưng lại bị tước đoạt tất cả quyền quyết định.
Chỉ là hôm nay Văn Hoài Viễn vừa đi, đồng nghĩa với việc bà ta và Văn Kiền không có chỗ dựa vững chắc.
Văn Lương là người làm việc dứt khoát, thậm chí là quá đáng, kỳ thật đáy lòng Phó Vãn Mai cũng kiêng kỵ anh, không dám thật sự khiêu chiến giới hạn của anh.
Đến ngày thứ ba, tang lễ của Văn Hoài Viễn.
“Trần tiểu thư.” Chu Kỳ Thông gật đầu, “Hôm nay Văn tổng không có thời gian tự mình tới đón cô, đây là Văn tổng bảo tôi mang bữa sáng của Vận Thục Trai tới cho cô.”
Anh ta nói vừa nói vừa đưa chiếc hộp kia cho Trần Điệp.
Chiếc hộp này thật sự quá quen mắt, lúc cô quay《 Trâm Hoa 》hầu như ngày nào cũng ăn cái này.
Trần Điệp nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn rồi ngồi vào xe.
Cô vốn còn lo lắng cô đi tham gia tang lễ sẽ không thích hợp, cũng may vừa xuống xe đã gặp Diệp Sơ Khanh.
“Ây ây ây, Trần Điệp!” Diệp Sơ Khanh vừa thấy cô thì dùng sức vẫy vẫy tay với cô.
Ở nơi bày đầy lẵng hoa thật sự không thể coi là lịch sự, vừa gọi xong đã bị ba Diệp bên cạnh nhíu mày kéo cô một cái: “Vị này là ai?”
“Bạn của con.” Diệp Sơ Khanh cũng ý thức được không ổn, hạ thấp giọng.
Cô nói xong thì chạy về phía Trần Điệp, suýt đụng phải Chu Kỳ Thông cũng từ trên xe xuống.
Cô còn ghi hận với Văn Lương lần đầu gặp bị nhục nhã một trận, chính là Chu Kỳ Thông hỏi có cần tiễn cô đi hay không, trực tiếp dùng tội liên đới, trợn trắng mắt về phía Chu Kỳ Thông, hất tóc, kéo cánh tay Trần Điệp.
Chu Kỳ Thông: “…”
Vừa bước vào chính là di ảnh của Văn Hoài Viễn.
Ảnh chụp mặc dù đã lớn tuổi, nhưng vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt vô cùng tuấn lãng trước kia, nhưng Văn Lương không giống ông ấy, Trần Điệp đoán có lẽ Văn Lương lớn lên giống mẹ anh hơn.
Phó Vãn Mai đứng ở một bên tiếp đón khách khứa, vẫn như cũ vô cùng khéo léo và sang trọng.
Trần Điệp nhớ tới câu chuyện mà dì Trương kể cho cô nghe, Văn Hoài Viễn đối với Thẩm Vân Thư là một người hoàn toàn phụ tình, cho tới bây giờ khi gặp Phó Vãn Mai cũng khiến Trần Điệp cảm thấy nửa đời sau của ông ta với Phó Vãn Mai đại khái cũng không cảm nhận được tình yêu quá rõ ràng.
“Trần Điệp?”
Diệp Sơ Khanh chú ý tới sự thất thần của cô, khuỷu tay nhẹ nhàng đụng vào cô.
Trần Điệp hoàn hồn, khom lưng đặt bó hoa trong tay trước linh đường.
Cô và Diệp Sơ Khanh cùng ngồi xuống.
Diệp Sơ Khanh mới về nước không lâu, người tham dự phần lớn là doanh nhân cùng thế hệ với cha cô, cô quen biết cũng không nhiều.
Mọi người chú ý tới Trần Điệp còn thỉnh thoảng nhìn về phía cô, tuy rằng trong đó không ít người không chú ý đến tin tức trong giới giải trí, nhưng cũng biết Văn Lương cao giọng phát văn bản tuyên bố như vậy, tự nhiên cũng có thêm vài phần coi trọng cô.
Thậm chí còn có người cố ý tới nói chuyện với cô.
Trần Điệp nói vài câu đuổi người đi, Diệp Sơ Khanh ở một bên cười: “Những người này nếu biết cô còn là thiên kim của Trần gia, có khi còn nịnh bợ hăng hái hơn.”
Cô vừa nói, vừa nhìn quanh một vòng xung quanh, tiến đến bên tai Trần Điệp, “Này, cô nói, đám ngu xuẩn Trần Thư Viện kia có tới không?”
“Không đâu, hơn nữa chắc là Trần gia cũng sẽ không đến.” Trần Điệp đáp.
Diệp Sơ Khanh ngạc nhiên: “Vì sao?”
Tuy rằng những người có mặt đều lạnh lùng, mặc dù đến tham gia tang lễ nhưng cũng không thấy bọn họ biểu hiện ra chút thương tâm khổ sở nào.
Tựa như mấy người vừa rồi tới tìm Trần Điệp bắt chuyện, mặc dù loại trường hợp này ở trong mắt bọn họ cũng chỉ là cơ hội có lợi để mở rộng nhân mạch mà thôi.
Nhưng tốt xấu gì Trần gia cũng là doanh nghiệp lớn, dù sao cũng phải cho chút mặt mũi này.
“Quan hệ giữa hai nhà Trần Văn không tốt, trong trường hợp này Phó Vãn Mai hẳn là cũng không mời người Trần gia.”
Diệp Sơ Khanh nghe đại khái, nâng má nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: “Vậy cô thì sao?”
“Tôi không cần bà ta mời.” Trần Điệp dừng một chút, cong mắt về phía Diệp Sơ Khanh, “Tôi và anh ấy ở bên nhau rồi.”
Diệp Sơ Khanh sửng sốt, khó có thể tin nhìn cô, lập tức giơ tay véo mu bàn tay Trần Điệp, phê phán: “Người chị em, cô xảy ra chuyện gì vậy?! Gì mà đầu hàng nhanh thế, cô đây là phản bội tôi!”
“…”
“Hai người ở bên nhau từ khi nào?”
“Tối hôm qua.”
“Hiệu suất của hai người, Văn Hoài Viễn mà biết chắc tức đến mức đội nắp quan tài sống lại mất.”
“…” Công lực này của Diệp Sơ Khanh quả thực y chang Trần Thiệu, Trần Điệp liếc cô một cái, “Tôi cảm thấy cô và Trần Thiệu còn rất xứng đôi.”
“Tôi sao!” Diệp Sơ Khanh lập tức nói.
Hai người bên này đang nói chuyện, bỗng nhiên một giọng nói từ phía sau xen vào, trong ngữ điệu còn lộ ra chút kinh hỉ: “Trần Điệp, là em đúng không? ”
Trần Điệp nghe tiếng quay đầu lại.
Trước mắt là một người đàn ông, tuổi tác nhìn qua không lớn hơn cô là bao, trên người mặc áo sơ mi trắng quy củ cùng âu phục tơ đen, còn đeo một cặp kính gọng vàng nhìn qua rất nhã nhặn, bộ dáng rất anh tuấn.
… Trông hơi quen thuộc.
Người đàn ông trước mặt nhìn cô, nghiêng đầu: “Em không nhớ anh sao?”
“Xin lỗi, anh là…” Trần Điệp nói đến một nửa bỗng nhiên có chút ấn tượng, khuôn mặt trước mắt này cùng trí nhớ một lần nữa nối liền, Trần Điệp rất nhanh đã đứng lên, kinh ngạc nói, “Khương Hiện ca ca!?”
Người đàn ông cười rộ lên: “Trí nhớ không tệ nha, Tiểu Điệp.”
“Sao anh lại ở đây?”
Trần Trập hỏi xong thì cảm thấy không đúng, xuất hiện ở đây còn có thể vì cái gì, vội vàng thay đổi câu hỏi, “Hiện tại anh đang làm cái gì vậy?”
Khương Hiện đưa cho cô một tấm danh thiếp từ trong túi.
Trên đó ghi công ty, bên cạnh chức vị viết là tổng giám đốc.
“Anh tự mình gây dựng sự nghiệp à?”
Khương Hiện gật đầu, giọng nói ôn nhuận: “Ừ.”
Trần Điệp: “Thật lợi hại.”
“Không phải em càng lợi hại hơn sao, hiện tại đã là đại minh tinh rồi.” Khương Hiện nói, “Anh cũng là một trong những fan của em.”
Diệp Sơ Khanh ngồi một bên nhìn qua nhìn lại hai người, thật sự không phân biệt được tình huống trước mắt là cái gì, như thế nào mà Trần Điệp lại có thêm một anh trai?
Diệp Sơ Khanh nhíu nhíu mày, bỗng nhiên nhìn thấy Văn Lương cách đó không xa đang nói chuyện với khách khứa, tầm mắt nhìn về phía bọn họ.
Sau khi Văn Lương nói “Xin lỗi” với mấy người khách xong thì đi thẳng về phía các cô.
Trần Điệp đang nói chuyện với Khương Hiện, trên thắt lưng bỗng nhiên bị người ôm, Văn Lương dựa vào từ phía sau, hơi hơi hướng về phía trước, vươn tay với Khương Hiện: “Khương tổng.”
Khương Hiện cùng anh bắt tay, ánh mắt nhàn nhạt dừng trên tay Văn Lương đang đặt bên hông Trần Điệp, rất nhanh đã rời đi: “Văn tổng.”
“Hai người quen biết à?” Trần Điệp nghiêng đầu hỏi Văn Lương.
Bọn họ dựa vào nhau rất sát, Trần Điệp quay đầu chóp mũi gần như đụng phải sườn mặt anh.
Cô còn chưa quen tiếp xúc với Văn Lương ở cự ly gần trước mặt nhiều người, không khỏi muốn lùi về phía sau, nhưng vừa mới di chuyển một bước nhỏ đã bị Văn Lương nâng thắt lưng kéo trở về, ngược lại càng sát hơn.
Văn Lương lạnh nhạt nói: “Đối tác.”
“Vừa rồi không nhìn thấy Văn tổng, chuyện của cha anh xin nén bi thương.” Khương Hiện nói, “Tôi và Tiểu Điệp quen biết từ khi còn bé, không ngờ có thể gặp được ở đây.”
Văn Lương nhẹ nhàng híp mắt lại, vẻ mặt nhàn nhạt.
Trần Điệp nhìn anh một cái, nhẹ giọng giải thích bên tai anh: “Là một người anh trai quen biết trước khi em đến Yển Thành.”
Văn Lương nhướng mày, bàn tay đặt trên thắt lưng Trần Điệp khẽ siết, sau đó không thêm cảm xúc “Ừ” một tiếng, nghiêng đầu đặt một nụ hôn trên trán cô.
Động tác này của anh làm vừa thân mật vừa tự nhiên.
Không ít người xung quanh đã sớm chú ý đến bọn họ, quả thực có thể gọi là trước mặt bao người.
Anh vừa uống rượu, nhiệt độ cơ thể cũng không biết thế nào mà nóng hơn bình thường một chút, ở bên tai cô dùng âm lượng vừa phải nói: “Em ngồi đây một lát, kết thúc rồi anh đưa em về nhà.”
Mùi rượu trộn lẫn với hơi nóng.
Lỗ tai Trần Điệp hơi tê dại.