Uống thuốc xong, tác dụng của thuốc lần nữa quét sạch cơn mệt mỏi.
Trần Điệp nằm xuống tiếp tục ngủ, nghe tiếng Văn Lương cầm đồ ngủ đi đến phòng ngủ phụ tắm rửa quay về phòng.
Cô nửa tỉnh nửa mơ, mơ hồ cảm giác được eo mình bị ôm ôm kéo kéo vào lòng người nọ, trên người Văn Lương vẫn còn vương mùi thuốc lá sau khi tắm.
Cơ thể được làm ấm, trở nên quyến luyến, phảng phất chút dịu dàng.
Sau đó, một đôi tay khô và ấm áp sờ lên trán, rồi sờ mặt cô, vén sợi tóc qua phía sau tai.
Sáng hôm sau, Trần Điệp tỉnh lại thì đã cảm thấy thoải mái hơn.
Tối hôm qua đổ nhiều mồ hôi nên cô vào phòng tắm tắm rửa, xong xuôi liền khoác áo ngủ đi xuống tầng.
Văn Lương ngồi trước bàn ăn, trên bàn bày đầy tài liệu, sống mũi còn đeo cặp kính.
Kính mắt mang đến cho người ta cảm giác hình ảnh của một học sinh xuất sắc, chẳng qua ở trên mặt Văn Lương, chỉ có thể đem vẻ độc ác của anh giấu đi một hai phần, cả người trở thành lưu manh giả danh tri thức đang viết chữ in hoa.
Giờ này mà vẫn còn ở nhà.
Trần Điệp nhướng mày có phần kinh ngạc, đi xuống lầu.
Văn Lương nghe thấy tiếng động ngước mắt ra hiệu cho dì Chu mang nhiệt kế sang đây.
Trần Điệp nhận lấy nhiệt kế, đè lên lưỡi mấy lần, vừa kéo ghế chuẩn bị ngồi xuống thì bị Văn Lương nắm lấy cổ tay kéo sang.
Cô ngã vào lòng anh, cánh tay theo bản năng choàng qua cổ anh.
Văn Lương dễ dàng giữ lấy cô chỉ bằng một tay, tay còn lại sờ trán cô: “Có dễ chịu hơn không?”
“Này, bỏ tôi ra.” Trần Điệp cắn nhiệt kế nói không rõ.
Anh không thèm nói chuyện, chỉ khiến cô yên ổn ngồi trên đùi, cầm lấy ngón tay cô chơi đùa.
Năm phút sau, Trần Điệp lấy nhiệt kế ra, đã hạ sốt rồi.
Văn Lương lấy bát cháo trắng ở bên cạnh, đặt thìa vào trong tay cô: “Hôm nay đừng ăn đồ có nhiều dầu mỡ.”
“Như vậy sao tôi ăn được.”
Cô vừa nhấc eo định từ đùi anh đứng dậy, lần nữa bị đè trở lại, Văn Lương ở phía sau cô cười nhẹ.
Giọng nói của người đàn ông rất trầm, cách lồng ngực truyền tới: “Ôm một tí thôi.”
Trần Điệp quay đầu lại nhìn anh một cái, không thể làm gì khác ngoài việc ngồi trên đùi anh ăn cháo.
Dì Chu một bên từ phòng bếp cầm hai đĩa đồ ăn sáng đi ra đặt trên bàn ăn, thấy tâm trạng của Văn Lương hôm nay không tồi, cười nói: “Nếu cháo nhạt quá thì tiểu thư trộn với cái này ăn đi.”
Vốn dĩ dì Chu theo Văn Lương từ biệt thự của anh đến đây. Dì chăm sóc Văn Lương từ lúc còn bé đến giờ, đã quen nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Văn Lương, bây giờ lại thấy đại thiếu gia ôm Trần tiểu thư ăn sáng vô cùng thân mật như này thì làm sao không thể xúc động.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Từ trước đến nay dì chưa từng thấy vẻ mặt vui vẻ của thiếu gia.
Trần Điệp lên tiếng cảm ơn, múc lấy một thìa cháo, đồng thời hỏi: “Hôm nay anh không đến công ty sao?”
“Tí nữa sẽ đi.” Anh nhàn nhạt lên tiếng: “Cùng tôi tới công ty không?”
Trần Điệp liếc anh: “Anh bị điên à?”, cự tuyệt từ chối: “Không đi.”
Để tránh tình huống xấu hổ khi gặp phải người nhà họ Trần, Trần Điệp rất ít khi cùng anh đến nơi công cộng, mà Văn Lương cũng hoàn toàn không thích người khác nhìn cô chằm chằm, vả lại cuộc chiến danh lợi còn có vài thủ đoạn hèn hạ.
Vì vậy, hầu như không ai biết về hai người họ.
Văn Lương tùy theo ý cô, vỗ mông cô: “Đứng dậy.”
Trần Điệp đứng dậy.
Anh đi lên tầng, mặc âu phục, thắt cà vạt lần nữa rồi đi xuống: “Tôi đi đây.”
Khi ăn Trần Điệp rất chăm chú, không ngẩng đầu lên, chỉ lên tiếng đáp lại.
Không biết Văn Lương có nghe thấy hay không, anh đi đến bên cạnh, Trần Điệp ngẩng đầu, chớp chớp mắt hỏi: “Sao thế?”
Cô đúng là mỹ nhân có khí chất, hơn nữa với dây áo của chiếc váy ngủ màu trắng bạc, làn da trắng nõn càng trở nên nổi bật, bên phải xương quai xanh còn có một dấu răng của anh, đã nhạt đi rất nhiều.
Văn Lương nhìn cô, yết hầu dâng lên rồi hạ xuống.
Đầu lưỡi liếm qua khóe môi cô.
Trần Điệp sửng sốt, kề sát mặt nhìn anh, trợn to mắt, lông mi gần như chạm vào má anh.
Văn Lương lần nữa đứng thẳng dậy: “Đã lớn rồi mà ăn cháo vẫn còn để dính miệng.”
Trần Điệp: “…”
…Vậy anh có thể ăn sao?
Cô kinh ngạc, cô và Văn Lương ở chung một chỗ đã lâu, ngoại trừ một vài lần, chỉ hôn môi lúc phát sinh thân mật, khỏi phải nói bây giờ còn có dì Chu đang đứng bên cạnh.
Trần Điệp liếc nhìn dì Chu, dì ấy cúi đầu rũ mắt, nhưng không giấu được ý cười ở khóe môi.
Văn Lương lấy giấy ăn lau miệng rồi rời đi.
Trần Điệp ăn sạch bát cháo, dì Chu rất nhanh thu dọn xong, đem bát vào phòng bếp. Trần Điệp quét mắt, cầm lấy chén thuốc còn sót lại, đưa cho dì ấy đem vào trong.
“Ôi, để tôi để tôi.” Dì Chu vội vàng nhận lấy, cười hỏi: “Buổi trưa tiểu thư có muốn ăn cơm ở nhà không? Muốn ăn gì?”
Trần Điệp: “Không ạ, buổi trưa con phải ra ngoài một chuyến. Dì thu dọn phòng bếp một chút rồi nghỉ đi nhé.”
“Đi tìm thiếu gia sao? Tôi biết thiếu gia thích ăn gì, để tôi làm chút gì đó cho tiểu thư mang đi.” Dì Chu cười híp mắt, nhiệt tình nói: “Thiếu gia thấy tiểu thư mang đến nhất định sẽ rất vui.”
“……”
Trần Điệp vẫn không biết vì sao, dì Chu từ nãy đến giờ giống như là fan CP của hai người.
Nhưng nói về cô và Văn Lương, bất quá cũng chỉ là cảnh đẹp ý vui, với tính cách của anh thì phụ nữ chỉ như sở thích mà thôi.
“Không phải.” Trần Điệp lúng túng nói: “Con đến trường một chuyến.”
“Ồ, năm tư rồi mà vẫn còn bận nhiều việc à?”
“Cũng không có gì.” Trần Điệp cong môi: “Con đi tìm giáo viên hướng dẫn.”
Giáo viên hướng dẫn của Trần Điệp là một trong những giáo viên giỏi nhất trong Học viện Điện ảnh Đại Ngưu. Đã có không ít diễn viên nổi tiếng ở tuyến một, tuyến hai hiện nay đều được bà ấy dạy bảo, kể cả rất nhiều biên kịch, đạo diễn cũng đều gọi bà một tiếng lão sư.
Ứng Thư xem Trần Điệp là một học sinh vừa yêu vừa ghét, về mặt diễn xuất cực kỳ có tài năng và phong cách, nhưng hết lần này tới lần khác quá mức kiêu ngạo, trước kia có web drama tìm cô nhưng đều bị từ chối.
Yêu thích tài năng của cô, nhưng cũng đau lòng khi cô không biết trân trọng tài năng của chính mình.
“Đến đây.” Ứng Thư ngồi trong phòng làm việc, ngẩng đầu nhìn cô.
Bà ấy hiện giờ đã sáu mươi mấy tuổi, nhưng phong độ nghệ thuật vẫn như xưa.
“Vâng, lão sư.”
“Nghe nói hôm qua em đi gặp đạo diễn Phùng của bộ phim kia?” Ứng Thư hỏi.
Trần Điệp hơi dừng lại: “Cô đã biết rồi.”
“Tôi và Phùng Trí quen biết đã lâu. Tối qua còn tìm tôi hỏi thăm em, tôi đưa mấy video biểu diễn lúc thi cuối kì lần trước của em cho ông ấy xem.” Ứng Thư nhấp một ngụm trà: “Xem ra Phùng Trí cũng rất thích em, nét mặt đó khả năng là rất lớn.”
Trần Điệp nhịn không được bật cười: “Thật vậy sao?”
“Lừa em làm gì.”
Ứng Thư nhìn cô, trong mắt tràn đầy ý cười không có chút nào là giả, bà rất thích biểu diễn của cô, nhưng dù sao cũng cảm thấy có chút mơ hồ không chắc: “Hình như tôi chưa từng hỏi em chuyện này.”
“Sao ạ?”
“Tại sao trước đây lại chọn ngành biểu diễn?”
Trần Điệp im lặng, không một tiếng động cũng không có tiếng thở.
Tại sao trước kia chọn ngành biểu diễn chứ?
Bởi vì Văn Lương.
Khi cô còn học trung học, Văn Lương trong mắt cô cao cao tại thượng, hào quang sáng ngời, không thể nào với tới, nhưng lại nhịn không được muốn vươn tay ra, muốn thử xem có cách nào gần anh thêm chút.
Cô cũng muốn tỏa sáng, muốn được anh nhìn thấy.
Nhưng bây giờ không phải rồi.
Hiện tại cô chỉ muốn chứng minh, tự mình có thể tỏa sáng.
Hoặc còn có chút tâm tư, muốn anh nhìn mình với cặp mắt khác xưa.
“Bởi vì muốn đứng trước màn ảnh.” Trần Điệp nói: “Muốn nghe người ta khen ngợi, được người ta yêu mến.”
Ứng Thư cười gật đầu: “Có ý nghĩ này trong đầu thì không thành vấn đề.”
Bà kéo ngăn kéo ra, lấy bản sao luận văn tốt nghiệp trước kia đưa cho cô: “Tôi đã gửi bản thảo cho em, việc thông báo không thành vấn đề.”
Trần Điệp: “Cảm ơn lão sư ạ.”
Từ phòng làm việc của Ứng Thư đi ra, Trần Điệp gọi Hạ Anh cùng nhau đi đến nhà ăn ăn trưa, vừa đến đã nhận được tin nhắn của Văn Lương.
Văn Lương: [Không ở nhà ăn cơm?]
Trần Điệp: [Ăn ở trường.]
Văn Lương: [Đang ốm đừng chạy loạn. Khi nào về nhà?]
Trần Điệp: [Chuẩn bị về.]
Trần Điệp nhét điện thoại vào túi.
Hạ Anh đang gọi điện thoại cho bạn trai.
Bạn trai của cô ấy đã nộp đơn vào một trường cao đẳng ở Mỹ, tháng mười năm nay sẽ đi nước ngoài. Mấy ngày gần đây còn về quê ở phía Nam, hai người nóng lòng nắm bắt hết thảy mọi cơ hội để nói chuyện điện thoại.
Trần Điệp ngẫm lại một chút về quan hệ của mình và Văn Lương sau này sẽ thay đổi, dường như cũng không còn giai đoạn mặn nồng yêu đương nữa.
Ra khỏi cửa nhà ăn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng huýt sáo xa xa ở trạm gác, sau đó một giọng nam vang lên: “Hồ Điệp!”
Biệt danh này chỉ có vài người bạn thân gọi, Trần Điệp vừa nghe tiếng liền biết là ai, cô ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh: “Cậu về nước khi nào thế?”
Cuối cùng Hạ Anh cũng tắt điện thoại, cười tủm tỉm nhìn về phía Phương Gia Mậu giơ một ngón tay cái, cảm xúc mãnh liệt dâng lên: “Con trai.”
Phương Gia Mậu là bạn trung học của Trần Điệp, thi Đại học Kinh tế Tài chính đối diện trường bọn cô, sau này tình cờ Hạ Anh và anh quen biết nhau.
Chẳng qua là năm ba đại học anh trở thành sinh viên trao đổi nước ngoài.
Phương Gia Mậu từ cửa sổ xe nhớ lại: “Vừa mới về hôm qua. Đi chơi không?”
“Tôi không đi được.” Hạ Anh lắc lắc di động: “Bạn trai tôi sắp đến rồi, tôi đi đón anh ấy đây.”
Cô ấy nói xong, vừa hỏi han vài câu vừa đánh xe đi ra trạm xe.
Phương Gia Mậu nhìn về phía Trần Điệp: “Cậu thì sao?”
“Anh Anh không đi, tôi đi làm gì.”
“Cái đệt.” Phương Gia Mậu mắng: “Tôi cảm thấy cậu thật sự không có lương tâm. Trần Điệp, tiểu gia đặc biệt tới đón cậu.”
“Đón tôi?”
“Thực ra có buổi tụ họp lớp trung học, cậu không tham gia nhóm sao? Mập bọn họ bảo tôi đến đón cậu.”
“Họp lớp trung học tôi đi làm gì?”
Trần Điệp không tham gia nhóm trung học là món quà của Trần Thư Viện ban tặng. Cô ta là chủ nhóm, nên người khác mời Trần Điệp vào nhóm một lần thì sẽ bị kick ra một lần.
“Mấy người có quan hệ tốt với nhau tụ họp, không ít ‘công chúa’ và ‘hoàng tử’, tiểu gia không có hứng cung phụng bọn họ.” Phương Gia Mậu nói.
Hồi trung học, mặc dù Văn Lương đã cảnh cáo Trần Thư Viện sau này không được làm gì Trần Điệp, nhưng mối quan hệ của bạn bè trong lớp với Trần Điệp vẫn là kết nhóm xa lánh cô.
Mà khi đó Phương Gia Mậu thấy cô rất khó kết bạn.
Anh lượn một vòng, không ít bạn học đi qua đều yên lặng nhìn bọn họ: “Nhanh lên, hoa khôi, nếu cậu còn không lên xe thì tôi cũng bị nhìn chằm chằm.”
Trần Điệp: “Tôi đang chuẩn bị về nhà.”
Phương Gia Mậu ra vẻ không sao: “Vậy để tôi đưa cậu đi, bây giờ sống ở đâu hả?”
“……” Trần Điệp chần chừ hai giây, không muốn nói ra nơi ở, trong chớp mắt xoay người lên xe.
“Cậu có chắc Trần Thư Viện kia không ngốc chứ?”
Phương Gia Mậu dựng thẳng bốn ngón tay: “Tôi lấy cái đầu đẹp trai của mình ra đảm bảo.”
“Được.”
Phương Gia Mậu nghiêng đầu: “Đi chứ?”
“Ừ.”
Phương Gia Mậu khởi động xe, mở cổng trường, lúc sau thấy Trần Điệp nở nụ cười: “Cậu vẫn không thay đổi chút nào so với lúc ấy.”
Trước đây, thời điểm Trần Điệp vừa mới chuyển đến, Phương Gia Mậu có hai ấn tượng về cô: xinh đẹp, yếu đuối, ngay cả khi bị những cô công chúa hư hỏng khác bắt nạt cũng không phản kháng.
Chỉ là không biết từ khi nào, gương mặt xinh đẹp nhưng không thú vị gì dần dần trở nên kiêu ngạo, vì vậy lúc giận hay lúc cười đều bắt đầu trở thành dư vị còn mãi.
Giống như bây giờ.
Cuộc hẹn của Phương Gia Mậu và bạn học được tổ chức ở một biệt thự mới mở.
Anh lấy chìa khóa phòng ở bàn lễ tân, cùng Trần Điệp lên thang máy.
“Ngày hôm qua tôi gặp Trương Bàn, trước đây từng theo đuổi cậu, là cái tên mập chết tiệt đó. Nghe nói cậu từ hôm đó đã trở nên thoải mái hơn, vừa là hoa khôi, lại còn nổi tiếng trên mạng?”, Phương Gia Mậu cười: “Tôi cũng không rõ việc này lắm.”
“Không còn nhiệt huyết từ lâu rồi.” Trần Điệp chớp mắt: “Đó là hai ba năm trước.”
Thang máy đinh một tiếng, cửa mở ra.
Trần Điệp uể oải rũ mắt xuống, mơ màng đi theo Phương Gia Mậu ra ngoài, nhưng anh lại đứng ở trước cửa thang máy không nhúc nhích.
Trần Điệp vẫn cúi đầu, không biết đang nghĩ những gì, mãi cho đến khi Phương Gia Mậu không nhịn được cau mày: “Xuống trước, lên sau đều không hiểu sao?”
Cô ngước mắt thấy Văn Lương liền giật mình.
Mà Văn Lương đã chuyển ánh mắt từ người cô sang Phương Gia Mậu, ánh mắt có chút khinh thường và giễu cợt, hút một hơi thuốc lá, nở nụ cười: “Đến lượt anh dạy tôi?”