Người Đẹp Trong Tay

chương 92: âm mưu gây rối

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôn lễ kết thúc vào tối muộn, Diệp Sơ Khanh đang mang thai nên không thể uống rượu, đi được nửa đường thì lén trốn về phòng khách sạn nghỉ ngơi.

Lúc này, hội chị em plastic hoạt động rất sôi nổi.

[Sơ Khanh đâu? Bình thường không thấy mặt thì thôi, sao trong lễ cưới của bản thân cũng không lộ mặt thế??]

[Đừng lười biếng mà trốn mất chứ, tôi thấy chồng cô sắp bị chuốc cho say khướt rồi @Diệp Sơ Khanh @Diệp Sơ Khanh @Diệp Sơ Khanh]

[Có điều mấy người thật sự nhanh quá rồi đó, tôi còn nhớ lần trước cũng chỉ đính ước với đại thiếu gia của nhà họ Trần thôi, thế mà lại có thể kết hôn thật]

[Nói vậy thì bây giờ cậu idol nhỏ mà Sơ Khanh xem trọng kia phải làm sao?]

[Bây giờ còn làm được gì nữa, không phải là cấp dưới của Trần Thiệu à, lúc này còn muốn tiếp tục thì cũng căng phết nhỉ?]

Diệp Sơ Khanh trợn trắng mắt, ném điện thoại sang một bên, vào phòng tắm rửa mặt.

Chờ cô xong xuôi đã qua hơn nửa giờ, phòng cô đang ở nằm ngay dưới tầng cao nhất, có thể nghe được âm thanh sôi nổi ở trên lầu, chắc chuẩn bị tiễn khách về rồi.

Cô ngồi bên giường đợi thêm một chút, âm thanh trên lầu dần lặng xuống, một lát sau, tiếng chuông cửa vang lên.

“Đến đây.” Diệp Sơ Khanh đáp lại tiếng chuông, tiến về phía trước mở cửa: “Chúng ta ở lại đây hay quay về…”

Lời còn chưa dứt, cô mới chú ý đến, hình như Trần Thiệu uống quá chén thật.

Hội chị em plastic này thật sự không lừa cô.

Trần Thiệu tựa vào cạnh cửa, cụp mắt nhìn cô, sau đó mới lờ đờ đứng thẳng dậy, đi vào phòng ngủ, vươn tay đóng thẳng cửa lại.

Trước đây Diệp Sơ Khanh từng nói rằng từ sau hai lần uống rượu hỏng việc, cô bắt đầu có chút sợ hãi đối với thứ đồ uống này.

Nhưng trước đây là bản thân cô uống nhiều, hai mắt nhắm lại cũng không yêu ai, hối hận hay sợ hãi đều là chuyện của ngày hôm sau. Còn hiện tại, người uống nhiều là Trần Thiệu.

Lần đầu Diệp Sơ Khanh cảm nhận được cảm giác bị áp bức.

Cũng không biết người này khi say rượu sẽ thế nào…

Nhưng cô sẽ không để người khác thấy được điểm yếu của mình, từ trước đến nay đều như vậy, bình tĩnh nhìn Trần Thiệu một lát: “Anh uống khá nhiều rồi.”

“Ừ.” Giọng anh hơi khàn.

“Mọi người về hết rồi à?”

Anh lại “ừ” một tiếng, lông mày khẽ nhíu, xem ra uống nhiều rượu cũng không dễ chịu.

Diệp Sơ Khanh cũng không đạo đức giả nữa, giấy hôn thú đã nhận, lễ cưới đã làm, con cũng đã có rồi, ngủ cùng một chiếc giường cũng chẳng có gì phải ngại: “Vậy ngủ ở đây một đêm đi, tôi lười đi qua đi lại.”

Cô nói xong không thèm nhìn Trần Thiệu, đi thẳng đến bên giường. Cô đã tắm rửa và tẩy trang xong, có thể trực tiếp lên giường ngủ.

Chỉ là vừa bỏ dép lê ra, chân trần vừa đặt lên ga giường, trong tầm mắt bỗng xuất hiện một đôi chân dài, sau đó là mùi rượu vang nhàn nhạt tiến lại gần.

Diệp Sơ Khanh vừa ngẩng đầu thì bất ngờ bị hôn, còn chưa kịp phòng vệ.

Cô trợn to mắt, trong phút chốc đầu óc trống rỗng, một mảng trắng bệch, trốn cũng quên trốn. Qua hơn mười giây sau, cuối cùng trong đầu cô hiện ra hai chữ – mẹ kiếp.

Hóa ra bị làm chuyện không bằng cầm thú chính là cảm giác này.

Diệp Sơ Khanh cũng đáp trả một chút, đặt tay trước ngực anh, lại bị Trần Thiệu đè gáy, nụ hôn ban nãy càng thêm sâu.

Mùi rượu vang lờ mờ lan tỏa trong hơi thở, cũng không biết có phải là kiêng dè cô đang mang thai không, Trần Thiệu hôn rất cẩn thận, không dùng lưỡi, chỉ ngậm chặt cánh môi cô.

Hồi lâu sau anh mới chịu buông ra, tay vuốt ve gáy cô, mặt kề mặt, ngón trỏ chạm vào vành tai cô, im lặng rồi cười nhẹ, hơi thở nóng rực phả lên mặt cô, sau đó mới thấp giọng nói: “Anh uống say nên rất dễ làm mấy loại chuyện khốn nạn này.”

Diệp Sơ Khanh: “…”

Đây là những gì cô nói với anh khi hai người ăn mì.

Con mẹ nó, rốt cuộc anh có uống rượu không thế!!

Tôi thấy anh ăn nói vẫn logic đấy! Đâu phải chẳng nhớ chữ nào?!

Hai người kề sát nhau, Diệp Sơ Khanh vẫn vì kinh ngạc mà nhìn anh không chớp mắt, kinh ngạc đến mức nói không nên lời, Trần Thiệu cụp mắt, lưng hơi cong.

Qua ba giây, anh mới nhìn lên.

Bởi vì uống quá nhiều, đáy mắt anh phiếm hồng, nhưng sắc mặt vẫn như trước.

Diệp Sơ Khanh dừng một chút, cổ họng khô khốc, liếm môi dưới theo bản năng.

Trần Thiệu nhìn cô ấy cười: “Em đừng liếm.”

“?”

Anh trai à, anh như này thật sự hơi lạ thì phải.

Anh nói tiếp: “Đang mang thai, em không thể uống rượu.”

Lúc này Diệp Sơ Khanh mới nghe hiểu lời anh nói, mặt nóng lên, nóng lên tận đầu, không nhịn được mà mắng thành tiếng: “Mẹ nó, anh say thật à?”

Anh thành thật “Ừ” một tiếng.

Mặt đối mặt hồi lâu, Diệp Sơ Khanh đầu hàng, cũng không quan tâm anh rốt cuộc có say rượu không, lẩm nhẩm ba lần “Chúng ta đã kết hôn”, sau đó xoay người lại, nhanh chóng chui vào ổ chăn: “Anh mau đi tắm đi, tắm xong còn ngủ, tôi buồn ngủ sắp chết rồi.”

Anh lại ừ một tiếng, sau đó nhắm hờ mắt rồi tiến đến gần.

Lúc này Diệp Sơ Khanh đã nằm trên giường, muốn lùi cũng không thể, mở mắt trừng trừng nhìn Trần Thiệu hôn môi cô thêm lần nữa, cổ họng căng thẳng, “ưm” một tiếng.

Kích thích của đêm tân hôn này cũng lớn quá rồi.

Một hồi lâu sau, Diệp Sơ Khanh nhận ra anh thay đổi động tác, không nói nên lời, vừa xấu hổ vừa giận dữ, có chút nghiến răng nghiến lợi: “Anh có phải con người không, tôi đang mang thai đấy.”

Trần Thiệu ngừng lại một lát, yết hầu trượt lên trượt xuống rất mạnh, sau đó mới dừng hẳn, khàn giọng nói: “Khó lắm mới được uống rượu một lần.”

Giọng điệu còn có vẻ rất tiếc nuối.

“…”

Hóa ra có người uống rượu rồi mà ý nghĩ vẫn rõ ràng như vậy?

Cuối cùng Trần Thiệu cũng chịu đi tắm, Diệp Sơ Khanh nằm trên giường một mình.

Một lát sau, cô tức giận ngồi dậy, dùng mu bàn tay lau hai cánh môi thật mạnh, thở dài một hơi.

Nhưng cô lại không thể lên mạng mắng nhiếc Trần Thiệu, dù sao đây cũng chỉ là môi chạm môi, nghiêm túc mà nói thì kiểu của bản thân cô lúc trước mới là cợt nhả anh.

Nhưng ngày hôm sau thức dậy, phản ứng của Trần Thiệu lại là “không sao”, “tôi có thể chịu trách nhiệm”.

… Thế này cũng quá lấy oán báo ơn rồi?

Không đúng.

Diệp Sơ Khanh dừng lại một chút, bỗng nhiên nhớ đến một vấn đề mà từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ đến.

Vào lần đầu tiên, cô thật sự đã uống rượu, nhưng hình như Trần Thiệu lái xe đến đưa cô về, chắc hẳn là không uống.

Làm thế nào mà mọi chuyện phát triển thành thế này…?

Giống như hôm nay, cô đang tỉnh táo, chắc cũng không đến nỗi làm hỏng việc.

Cô còn đang nghĩ nghĩ, cửa phòng tắm phía sau được mở, Trần Thiệu bước ra, Diệp Sơ Khanh sợ con sâu rượu này lại nổi điên, trực tiếp nhắm mắt lại giả vờ ngủ, giường lún xuống một chút, anh đã ngủ rồi.

Hô hấp của cô cũng thuận theo đó mà nhẹ nhàng trở lại.

Cô ngủ cùng Trần Thiệu trên một chiếc giường với đầu óc tỉnh táo.

Ban đêm rất yên tĩnh, âm thanh ồn ào huyên náo lúc nãy đã không còn, trở về sự vắng vẻ thường ngày.

Rất lâu sau, Diệp Sơ Khanh mới chống khuỷu tay lên, quay đầu nhìn Trần Thiệu một cái.

Anh đang ngủ, hô hấp đều đều.

Diệp Sơ Khanh khẽ đến gần, nhẹ nhàng duỗi ngón tay chọc chọc trên mặt anh.

Cô nâng má tiếp tục nghĩ, nếu như Trần Thiệu vẫn tỉnh táo, nói không chừng chuyện tối đó chính là kiểu “tình trong như đã mặt ngoài còn e” mà phát sinh, chẳng trách lại nói sẵn lòng chịu trách nhiệm ngay ngày hôm sau, ngược lại còn hại cô tự trách rất lâu vì chuyện này.

Diệp Sơ Khanh mím môi, khẽ mắng: “Tra nam.”

(Câu nói thể hiện sự cảm mến giữa người dành cho nhau, bên trong thâm tâm họ đã thích nhau nhưng ở bên ngoài do ngại thể hiện nên họ còn ngại ngùng e thẹn.)

Ngày hôm sau, hai người ngủ đến tận trưa, mãi đến khi bị điện thoại của Trần Thiệu đánh thức.

Hai người nằm trên chiếc giường lớn, Diệp Sơ Khanh nhắm mắt, mái tóc dài trên chiếc gối trắng rối tung, tiếng chuông điện thoại vừa vang lên, cô liền theo phản xạ có điều kiện đạp Trần Thiệu một cái qua lớp chăn mềm.

Trần Thiệu đứng dậy lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, nhìn một cái, trực tiếp tắt chuông.

“Ai đấy?” Diệp Sơ Khanh hỏi.

“Cuộc gọi rác.” Trần Thiệu quay về giường tiếp tục nằm ngủ.

Diệp Sơ Khanh vừa tỉnh dậy đã thấy vô cùng khát, híp mắt lim dim đứng dậy định đi lấy nước, vừa bước hai bước, ký ức về hai nụ hôn đêm qua liền ùa về trong đầu.

Diệp Sơ Khanh dừng bước trong nháy mắt, quay đầu nhìn Trần Thiệu vẫn đang nằm.

Nhìn từ góc độ của cô, chỉ có thể thấy cái đầu đầy tóc đen của Trần Thiệu, anh ngủ với vẻ mặt đầy bình thản.

Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của cô, Trần Thiệu cũng tỉnh, nhìn thẳng vào mắt cô.

“…”

“…”

Diệp Sơ Khanh ho một tiếng, giấu đầu hở đuôi: “Anh còn say không?”

“Không.”

“…”

Trần Thiệu từ trên giường ngồi dậy, tựa vào đầu giường, đột nhiên nói: “Sơ Khanh.”

“… Hả?”

“Kết hôn rồi, sau này về nhà đừng chia phòng ngủ của chủ hay của khách gì nữa.”

Trái tim Diệp Sơ Khanh rạo rực đập thình thịch, khẽ nheo mắt: “Để làm gì, anh vẫn muốn tiếp tục âm mưu gây rối à?”

Anh bật cười, ánh mắt di chuyển từ mặt xuống đùi cô, vô cùng thản nhiên nói: “Bây giờ em như thế, sao anh có thể có âm mưu gây rối được.”

Không biết tại sao, cô cảm thấy con người này kết hôn xong dường như cũng phá phong ấn luôn rồi.

Có điều Diệp Sơ Khanh cũng không phải người lập dị, đã kết hôn rồi, còn xin được quẻ xăm thượng thượng phù hộ hôn nhân suôn sẻ, kiên trì đòi chia phòng ngủ thì hơi quá đáng.

Thế là sau hôn lễ, Trần Thiệu liền mang đồ đạc vào phòng ngủ của Diệp Sơ Khanh, đồ của anh cũng không nhiều lắm, trông phòng ngủ cũng không khác biệt gì nhiều.

Quả nhiên, giấc này cô ngủ rất say, cũng có thể là do thói quen.

Không chỉ như thế, về sau Diệp Sơ Khanh lại có chút hưởng thụ khoảng thời gian ngủ chung phòng này.

Trần Thiệu biến thành công cụ người của cô, muốn đòi gì muốn ăn gì anh đều có thể thu xếp, Diệp Sơ Khanh càng ngày càng lười biếng.

Một tuần sau hôn lễ, cuối cùng cơ thể vốn ổn định lúc trước bỗng bắt đầu nôn nghén, còn nghén đến mức càng ngày càng nghiêm trọng, ăn cũng không vào, cực kỳ khó chịu.

Hết lần này đến lần khác đi khám thai đều không có vấn đề, bác sĩ chỉ nói qua khoảng thời gian này là ổn rồi.

Diệp Sơ Khanh tựa vào bức tường của hành lang bệnh viện, hốc mắt biến thành màu đỏ, tức nhưng không có sức: “Trần Thiệu, tôi thật sự rất muốn giết anh.”

Anh đi tới sờ sờ cái bụng đang hơi phập phồng của cô: “Là anh không tốt.”

Diệp Sơ Khanh hoàn toàn là người ăn mềm không ăn cứng, nghe anh nói như vậy thì sửa lời: “Thôi bỏ đi, cũng không trách anh được, cái thai này vốn dĩ đã mơ hồ rồi.”

Diệp Sơ Khanh không có sức chuẩn bị cho những hoạt động tiếp theo của liên hoan phim, cũng may Trần Thiệu vốn hiểu rõ phương diện này, không ngờ lần này kết hôn còn tương đương có được một trợ lý max năng lực.

Chờ các hoạt động của liên hoan phim kết thúc viên mãn, cơn nôn nghén của cô cuối cùng cũng tạm ngừng.

Từ khi hai người vào ở cùng một phòng cũng không kiêng nể gì nữa, họ mời một dì đến lo việc quét dọn và ăn uống.

Hôm nay, Diệp Sơ Khanh và Trần Thiệu về cùng nhau, vừa vào nhà đã thấy dì chỉ vào hai tấm thiệp mời trên bàn nói: “Mới đưa tới vào trưa hôm nay thôi, phía trên viết tên của Trần tổng và bà chủ.”

Trên thiệp mời in mấy chữ thư pháp mạ vàng— Trường Đại học Kỳ Xuyên.

Khoa chính quy của Diệp Sơ Khanh ở trường Đại học Kỳ Xuyên, nhưng sao lại có hai phong bì, chiếc bên cạnh còn viết “Dear Trần Thiệu” rất rõ ràng.

Hội học sinh bây giờ đã chu đáo đến mức người nhà cũng nhận được thiệp mời riêng???

Diệp Sơ Khanh trực tiếp mở phong bì của Trần Thiệu ra—

Trường Đại học Kỳ Xuyên trân trọng kính mời bạn học khối XX, ngài Trần Thiệu tham dự lễ kỷ niệm năm thành lập của trường chúng tôi.

“?”

Diệp Sơ Khanh ngây ngẩn cả người: “Anh cũng học trường Đại học Kỳ Xuyên à?”

“Ừ.”

“…”

Đáng sợ quá rồi, cô và Trần Thiệu lại là bạn cùng trường.

Cô tính toán trong lòng, cô nhỏ hơn Trần Thiệu hai khóa, người như Trần Thiệu hẳn là rất nổi tiếng trong trường, chắc cô đã từng gặp mặt anh.

“Anh học ngành nào vậy?”

“Ngành Thương mại.”

Diệp Sơ Khanh suy nghĩ tiếp: “Khi đó ngành Thương mại đến năm ba phải qua khu khác học hả?”

“Ừ, đúng.”

“Thảo nào tôi chưa từng nhìn thấy anh.” – Cô vẫn cảm thấy khó tin: “Rõ ràng chưa từng nghĩ sẽ gả cho bạn cùng trường, vậy cũng quá khéo rồi.”

Trần Thiệu cười thành tiếng.

Lễ kỷ niệm năm thành lập của trường Đại học Kỳ Xuyên diễn ra vào cuối tuần sau, vừa đúng lúc Trần Thiệu phải sang thành phố bên cạnh công tác, không có cách nào đi được.

Mà Diệp Sơ Khanh cũng không kìm lòng được khi nghĩ về khoảng thời gian học đại học, mấy ngày thai nghén này làm cô khó chịu gần chết, đương nhiên phải về xem thử ngày lễ kỷ niệm thành lập trường rồi.

Sáng sớm, Diệp Sơ Khanh trang điểm xong xuất phát đến trường đại học Kỳ Xuyên.

Đã nhiều năm trôi qua, cô ra nước ngoài học thạc sĩ mất sáu tháng vào năm tư của đại học, ngay cả ảnh tốt nghiệp cũng chưa chụp đàng hoàng, lại nói, cô cũng chưa từng nói lời tạm biệt tử tế với ngôi trường chính quy này.

Lúc đó cô rất ham chơi, làm quen rất nhiều người, hôm nay người đến đây cũng không ít, phải chào hỏi người khác suốt dọc đường.

Trò chuyện cùng mấy người bạn đã lâu không gặp rồi bước vào đại sảnh nghệ thuật, hiệu trưởng và các giáo sư đã chuẩn bị ở trước bục.

Những người bạn của cô định cư ở nước ngoài và tỉnh ngoài rất nhiều, vì vậy trước hôn lễ cô cũng không gọi cho bọn họ, bây giờ họ đang gặng hỏi chuyện về đối tượng kết hôn của cô rất sôi nổi.

“Cậu có ảnh không, để tớ xem chồng cậu trông ra sao?”

“Tớ thật sự không có.”

Bạn bè thể hiện rõ sự không tin tưởng: “Sao có thể, các cậu kết hôn rồi mà vẫn không có ảnh chụp chung hả?”

“…” Diệp Sơ Khanh không biết nên giải thích như thế nào, “Đúng rồi, anh ấy cũng là cựu sinh viên của Kỳ Xuyên, lớn hơn chúng ta hai khóa.”

“Tên gì?”

“Trần Thiệu.”

“Trần Thiệu!?”

Diệp Sơ Khanh liếc nhìn cô ấy: “… Cậu giật mình như vậy làm gì.”

“Ngành Thương mại đó hả?”

“Đúng vậy.”

“Thà cậu nói thẳng tên anh ấy ra, mấy khóa như chúng ta ở trường Kỳ Xuyên này chắc hẳn đều từng nghe tên anh ấy.”

Diệp Sơ Khanh: “…”

Rõ ràng nổi tiếng như thế, vậy cô thật sự thất lễ rồi.

“Thế mà chồng cậu lại là Trần Thiệu!” Bạn bè càng nghĩ càng không thể tin nổi, trực tiếp hét lên.

Diệp Sơ Khanh vội vàng che miệng cô ấy, thấp giọng: “Cậu làm gì thế!”

“Ầy, cậu xấu hổ cái gì.” Bạn bè nhìn cô nháy mắt cười đùa mấy cái, “Trước đây cậu cũng đâu có như này, cậu là bà hoàng hộp đêm, tớ chưa từng nghĩ cậu sẽ kết hôn sớm như vậy.”

“Cút, ai là bà hoàng hộp đêm cơ.”

“Nhưng cậu kết hôn với Trần Thiệu trong cảnh hoan hỉ nở mày nở mặt, trái ngược với Ngụy Viễn Hạc thảm hại hơn nhiều.”

Diệp Sơ Khanh: “Anh ta làm sao?”

“Chia tay bạn gái lúc đang bàn chuyện cưới xin.”

“Chuyện xảy ra lúc nào, lần trước tớ đi sinh nhật của một người bạn còn gặp anh ta, sau đó bạn gái anh ta cũng đến.”

Lại nói, cô và Trần Thiệu trở thành như bây giờ là nhờ ơn anh ta ban tặng.

Ngụy Viễn Hạc và cô đều là sinh viên của đại học Kỳ Xuyên, trong lúc học khoa chính quy không liên lạc, về sau cùng nhau nhận học bổng du học nước ngoài mới từ từ làm quen, tiếp đó phải nói đến khoảng thời gian yêu đương trong ba tháng.

Chỉ là con người Ngụy Viễn Hạc thật sự rất cặn bã, oanh oanh yến yến mập mờ không rõ vây quanh không ít, Diệp Sơ Khanh không chịu nổi điểm này, rất nhanh đã chia tay.

(Oanh oanh yến yến-莺莺燕燕: ẩn dụ cho mùa xuân và việc năm thê bảy thiếp, được nhiều gái vây quanh.)

Nói ra thì cũng không có tình cảm gì sâu nặng, chỉ là quá mức buồn nôn, ấn tượng mới khắc sâu như vậy.

Bạn bè trả lời: “Mới đây thôi, tớ cũng chỉ nghe người khác nói, nghe giống như anh ta cưa đổ cô gái kia.”

Diệp Sơ Khanh cắt lời: “Không phải bị cưa đổ đến thê thảm thì là gì nữa.”

“Đẹp trai mà, không chừng cậu cũng đổ anh ta rồi đấy.”

“Vậy hôm nay anh ta có đến không?”

“Không biết, không thấy đâu hết.”

Cho đến khi lễ kỷ niệm trong trường kết thúc, Diệp Sơ Khanh cũng không thấy Ngụy Viễn Hạc đâu, về sau cũng không để tâm nữa.

Hoạt động trong trường kết thúc, mọi người cùng khóa cùng lớp tự nhiên đi KTV.

Hoạt động của KTV lúc nào cũng vậy, đơn giản là chiếm mic hát ca, không thì mấy người đã lâu không gặp chém gió chuyện trên trời dưới đất với nhau.

Về sau cũng không biết là tên đần nào ở trong phòng bắt đầu hút thuốc, mùi khói vừa nặng vừa kém chất lượng, Diệp Sơ Khanh suýt nôn ra đất, cùng bạn bè nói chuyện rồi ra ngoài đi vệ sinh.

Cuối cùng cũng thoát khỏi cái mùi hương đó.

Diệp Sơ Khanh cũng không định quay về, dựa vào tường ở bên ngoài nhà vệ sinh một lát, buồn chán lấy điện thoại ra lại nhìn thấy tin nhắn của Trần Thiệu gửi cho cô.

[Em ở KTV đối diện với trường học à?]

Nhiều cựu sinh viên khác sau khi kết thúc hoạt động cũng đến nơi này, Diệp Sơ Khanh không nghĩ nhiều, trả lời một chữ “ừ”.

Vừa gửi xong, bên cạnh xuất hiện tiếng nói: “Sơ Khanh.”

Cô xoay người, là Ngụy Viễn Hạc.

Diệp Sơ Khanh nhướng mày, hiện tại vô cùng tự tin, dù sao bản thân cũng đã kết hôn, ở bên ngoài cũng xem là hạnh phúc mỹ mãn, còn Ngụy Viễn Hạc thì vừa chia tay.

“Tìm tôi?”

“Nghe nói em kết hôn được một thời gian rồi.”

Cô gật đầu, giả vờ hoảng hốt: “Tôi không đưa thiệp cưới cho anh nhỉ, chắc là bỏ sót.”

Ngụy Viễn Hạc nhíu mày: “Lúc chúng ta gặp mặt ở tiệc sinh nhật lần trước không phải em vẫn còn độc thân sao?”

“Có gì đâu, lúc đó anh còn có bạn gái, bây giờ không phải cũng độc thân à?”

Ngụy Viễn Hạc: “Sơ Khanh, anh chia tay cô ấy là vì anh nhận ra anh không quên được em.”

Diệp Sơ Khanh bị những lời anh ta nói làm cho sợ đến mức ho sặc sụa, ho đến mặt đỏ bừng, thiếu chút nữa là thở không nổi.

Nhiều năm không liên lạc, người cặn bã vẫn cặn bã như trước.

Chờ ho khan xong, cô mới vỗ vỗ ngực cho dễ thở, vừa định nói chuyện, phía sau có một bàn tay đặt lên bả vai cô, cô ngửi thấy mùi sữa tắm cùng loại với mùi trên người cô – sau khi ở chung thì mùi hương trên người cô và Trần Thiệu càng ngày càng giống nhau.

“Đang mang thai, sao em lại đến mấy chỗ này.” Giọng Trần Thiệu không nặng không nhẹ vang lên.

______

Tác giả có lời muốn nói:

A Khanh ngang ngược mang giày cao gót giấu việc mang thai của chúng ta đã bị vạch trần như thế đấy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio