Editor: Lạc Tâm Vũ
Chử Diễm cũng không để ở trong lòng về việc Diệp Chuẩn trêu chọc mình, chỉ xem cậu là suy nghĩ nông nổi mà trêu chọc mình thôi, tuy không vui, nhưng cũng không đến nỗi tính toán quá mức với một học sinh, chỉ không ngờ ngày hôm sau trên lớp, Diệp Chuẩn lại tới.
Chử Diễm vừa bỏ giáo án xuống, ngẩng đầu thì thấy người kia đang hăng hái vẫy tay với mình__Diệp Chuẩn mặc áo T-shirt màu đen, ngồi ở gần cửa sổ, một tay chống cằm, đang nghiêng đầu cười với mình.
Ánh nắng sớm từ cửa sổ chiếu vào, một màu ánh sáng ấm áp nhu hòa rơi trên mặt Diệp Chuẩn, khiến bộ dáng xinh đẹp mang theo cái loại lẳng lơ kia nhạt đi mấy phần, không còn vẻ bức bách lòng người như trước.
__Buổi sáng tốt lành, giáo sư.
Chử Diễm đọc ra ý tứ của cậu từ trong đôi môi im lặng của cậu, sau đó thu hồi ánh mắt bắt đầu vào học.
Tiết này của Chử Diễm là hai lớp cùng ghép lại, vì học sinh rất nhiều, cơ hội để năm người trả lời câu hỏi đề tài ít đến đáng thương, mỗi lần Diệp Chuẩn giơ tay đều có thể bị Chử Diễm dễ dàng bỏ qua.
Một nam sinh ngồi bên cạnh cậu thấy cậu liên tiếp gặp trở ngại, đúng lúc Chử Diễm lại chỉ định đến mình, trong lòng suy nghĩ về việc giúp dieendaanleequuydonn đỡ người đẹp một phen, liền tự cho mình là thông minh nói với Chử Diễm: “Giáo sư, suy nghĩ của em còn không phải rất rõ ràng, có thể để vị bạn học này trả lời thay em không?”
Cậu ta chỉ bạn học là Diệp Chuẩn.
Ánh mắt Chử Diễm rơi vào trên người Diệp Chuẩn, thấy bộ dáng cậu rất háo hức, liền nghĩ đến hành động quấy rối trật tự lớp học của cậu hôm qua, đương nhiên sẽ không cho cậu cơ hội lần thứ hai, chỉ thản nhiên nhìn người học sinh kia, nói: “Môn học nghe không hay, bảng đen mọc ở trên cửa sổ sao?”
Trong giờ học nam sinh vẫn nhìn lén Diệp Chuẩn có chút xấu hổ, cúi đầu nhận sai, Chử Diễm để cậu ta ngồi xuống, tiếp tục giảng bài.
Sau một lát, nam sinh thừa lúc Chử Diễm xoay người khẽ nói với Diệp Chuẩn: “Bạn học, có phải hôm qua cậu muốn WeChat của giáo sư Chử không?”
Diệp Chuẩn đang nghĩ hết giờ học làm thế nào để tìm Chử Diễm tâm sự, nghe được lời nói của cậu ta, quay đầu nhìn sang: “Cậu có?”
“Có có có!” Thấy người đẹp để ý tới mình, nam sinh chỉ thấy cả người mình cũng vui vẻ, kích động gật đầu: “Mình viết cho cậu!”
Nói xong cũng cầm bút lên, mở bài ghi chép định viết cho Diệp Chuẩn, mới vừa viết một chữ cái, một ngón tay thon dài trắng nõn đã đặt ở trên ngòi bút của cậu ta.
“Cảm ơn, mình có rồi.” Diệp Chuẩn lễ phép mà cười cười, thu tay.
“…” Nam sinh sững sờ nhìn cậu, đang bị rơi vào nụ cười nhạt của cậu, sau một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, đỏ mặt.
Diệp Chuẩn quả thật có WeChat của Chử Diễm, không chỉ vậy, cậu còn lấy được số điện thoại của Chử Diễm từ chỗ Tưởng Nguyên.
Sở dĩ cậu không thêm WeChat của Chử Diễm, vì có một số việc một người chỉ chủ động là vô ích, dù có câu nói là rèn sắt khi còn nóng, nhưng cũng có câu gọi là một vừa hai phải.
Đến lớp bôi mặt còn chưa tính, dù sao Chử Diễm là thầy giáo, không có cách cưỡng chế đuổi mình đi, nhưng nếu quấy rầy nhiều phương diện, chỉ sợ sẽ gây rắc rối cho đối phương.
Hơn nữa, dù sao quán bar có người quản lí, cậu một người “Không có việc làm” còn nhiều thời gian hơn Chử Diễm, không hề để ý việc chậm rãi đến với giáo sư Chử.
Nghĩ tới đây, bút trong tay Diệp Chuẩn chuyển động nhanh hơn, khóe môi từ từ nâng lên độ cong chứng tỏ tâm tình cậu rất tốt, loại tươi cười không để ý mà lại có lực sát thương rất mạnh khiến mọi người bên cạnh cậu đều mất hồn.
Trên lớp học buổi sáng, tuy Diệp Chuẩn tích cực giành trả lời, nhưng Chử Diễm giống như là đối địch với cậu, cho dù người giành trả lời không nhiều lắm, cũng vẫn không có cơ hội.
Điều này những người cuồng cái đẹp ở đây thấy cực kì đáng tiếc vì người đẹp, cảm thấy giáo sư Chử đúng là tâm địa sắt đá, nếu đổi lại mình, đừng nói chỉ đích danh trả lời đề tài, tim cũng có thể lấy ra cho cậu.
Chử Diễm không biết mình đã thành hình tượng vô tình trong lòng học sinh, sau khi tuyên bố tan lớp liền thu dọn đồ đạc đi xuống lầu.
“Giáo sư, chờ một chút.”
Chử Diễm nghe được âm thanh, quay đầu thì thấy Diệp Chuẩn đuổi theo.
Diệp Chuẩn vừa ngồi ở trên ghế, Chử Diễm không thấy rõ trang phục của cậu, lúc này mới thấy phía die,n; da.nlze.qu;ydo/nn dưới áo T-shirt màu đen kết hợp với quần jean rách gối màu sáng, theo động tác bước đi của cậu, chỗ rách ở quần làm lộ ra đầu gối trắng nõn.
Chử Diễm nhớ tới cháu ngoại mình lên trung học cũng từng mua một cái quần jean rách tung tóe về mặc, nói là mốt thời thượng bây giờ, chỉ là mặc chưa đến nửa ngày đã bị cả nhà ép thay đi.
Quần jean vừa vặn bao bọc đôi chân hoàn mỹ của Diệp Chuẩn đến cực kì thẳng tắp thon dài, cho dù ai nhìn cũng không khỏi muốn nói một câu chân thật dài, nhưng Chử Diễm nhìn chằm chằm chỗ đầu gối bị rách kia vài giây, chỉ cảm thấy màu da trắng kia có chút chướng mắt, liền nhàn nhạt mà thu hồi ánh mắt.
“Thầy đang muốn đi đâu?” Diệp Chuẩn đi tới trước mặt anh hỏi.
“Phòng làm việc.”
“Ờ.” Diệp Chuẩn gật gật đầu, cười nói, “Em cùng đi với thầy, hôm qua còn chưa viết xong bản kiểm điểm.”
Lời của cậu khiến Chử Diễm nhớ tới quyển vở viết vài trang “Chử Diễm” kia, thêm nữa Diệp Chuẩn trêu chọc người khác thì có loại cảm giác ngựa quen đường cũ, không thể nói ghét, nhưng cũng không thể nói là vui vẻ, chỉ nói: “Trở về luyện chữ tốt rồi quay lại.”
Đây là vòng vèo nói chữ Diệp Chuẩn khó xem, nếu đổi là người khác, có lẽ sẽ cảm thấy xấu hổ, đến Diệp Chuẩn đây, ngược lại hoàn toàn không để ý, vô cùng thẳng thắn nói: “Được, lần sau viết cho thầy vài tờ thật đẹp.” Nói xong lại hỏi: “Thầy ăn sáng chưa? Em mời thầy ăn sáng đi, Trà Vị Cư như thế nào?”
Trà Vị Cư, cũng là chỗ lần trước hai người gặp nhau lần đầu tiên, hôm nay tiết học của Chử Diễm là tiết đầu, tiết hai, lúc này hết giờ học cũng mới hơn giờ, ăn sáng cũng coi như thích hợp.
“Cảm ơn, lát nữa tôi còn có việc.” Chử Diễm lễ phép từ chối, anh cũng không vội, nhưng lát nữa hẹn người khác đi xem đồ nội thất.
“Như vậy sao.” Diệp Chuẩn có chút tiếc nuối, nhưng cũng hiểu tiến lùi, “Em đây sẽ không quấy rầy thầy, ngày mai gặp.”
Sau giờ trưa mai có tiết của Chử Diễm.
Chử Diễm vừa nghe cũng biết cậu đã tìm lịch dạy học của mình rồi. Trước mắt hai người mới chỉ gặp qua ba lần, Chử Diễm có hơi bất ngờ với điều này, nhưng nghĩ đến cậu và Tưởng Nguyên có quan hệ thân thiết, cũng chẳng có gì lạ.
Vì vậy gật đầu với Diệp Chuẩn, nói câu “Tạm biệt” liền đi về phía nơi làm việc.
Sau khi anh đi, Diệp Chuẩn gọi điện thoại cho Tưởng Nguyên, hẹn cậu ta giữa trưa đi ăn chực cơm nhà Từ Độ.
Từ Độ là bạn nối khố của cậu và Tưởng Nguyên, ba người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, tình cảm sâu đậm, nói là bạn chí cốt cũng không đủ.
Tưởng Nguyên còn có lớp ở tiết thứ ba thứ tư, Diệp Chuẩn tìm quán nước gần trường chờ cậu ta, chờ sau khi cậu ta tan học hai người cùng đến siêu thị lân cận mua thức ăn.
Nói là đi ăn chực nhà Từ Độ, thực ra Từ Độ và Diệp Chuẩn cùng là một loại người, có thể ra tay cũng chỉ có mỳ ăn liền, mỗi lần ba người liên hoan ở nhà đều là Tưởng Nguyên xuống bếp.
Lúc mua đồ, Tưởng Nguyên không khỏi lại nhắc đến Chử Diễm, lo lắng hỏi Diệp Chuẩn hôm nay đi học có gây chuyện không, buổi sáng cậu không học cùng lớp với Diệp Chuẩn, khi đi học cực kì lo lắng.
“Mình đi học chứ không phải đi bới móc, có thể gây ra chuyện gì.” Diệp Chuẩn đứng ở trước khu hàng tạp hóa chọn tương ớt, cũng không ngẩng đầu lên nói.
“Nếu cậu đi bới móc mình còn không lo lắng như vậy đâu.” Tưởng Nguyên cầm chai xì dầu để vào trong xe đẩy, hơi lộ vẻ ý vị sâu xa nói, “Tiểu Chuẩn, mình thấy cậu và giáo sư Chử không hợp, nếu không hay là thôi đi?”
“Không thích hợp chỗ nào?” Diệp Chuẩn dừng động tác chọn lựa, nẩng đầu hỏi cậu, “Bộ dáng mình không đẹp, không tương xứng với anh ấy?”
Cái này rõ ràng không thể, Diệp Chuẩn có tiếng là xinh đẹp, trong đám đông mười người có chín người để ánh mắt trên người cậu. Tính cách Tưởng Nguyên thành thật, không làm được die nd da nl e q uu ydo n chuyện che giấu lương tâm nói: “Vậy cũng không phải, ngoại hình hai người coi như vẫn rất hợp, chỉ là cảm thấy tính tình không hợp lắm.”
Tưởng Nguyên cũng không phải thấy Diệp Chuẩn không tốt, trong lòng cậu coi Diệp Chuẩn là em trai mà đối xử, tuy vô cùng kính trọng Chử Diễm, nhưng thật sự để hai người trên một cái cân, nhất định bên Diệp Chuẩn sẽ nặng hơn nhiều, cậu chỉ thấy Diệp Chuẩn và Chử Diễm có hai tính cách và đời sống sinh hoạt khác biệt, làm thế nào cũng thấy hai người đều không giống đối tượng có thể đến được với nhau.
“Tính cách?” Diệp Chuẩn nghe vậy cười cười, ôm cổ Tưởng Nguyên, “Mẹ à, việc cậu hiểu mình mình không phản đối, nhưng cậu lại hiểu biết Chử Diễm bao nhiêu? Dựa vào điều gì mà đi đến kết luận hai người chúng mình không thích hợp?”
Chử Diễm được mời tới đại học S không lâu, quả thật Tưởng Nguyên không hiểu biết anh, nhưng dựa vào ấn tượng chủ quan, cảm thấy hai người không thích hợp.
Cậu ta im lặng một chút, nói: “Chính là cảm giác.”
“Cậu còn có giác quan thứ sáu à? Có câu gì ấy nhỉ, tri nhân tri diện bất tri tâm đó mẹ, đừng thấy bộ dáng giáo sư Chử lạnh lùng không nhiễm khói lửa nhân gian, có lẽ nói không chừng là mặt người dạ thú!”
Tri nhân tri diện bất tri tâm: biết người biết mặt nhưng không biết lòng.
Tưởng Nguyên: “…” Có cách hình dung người mình thích vậy sao? Ngay cả mặt người dạ thú cũng dùng tới, Diệp Tiểu Chuẩn, cậu có khả năng.
Diệp Chuẩn vỗ vỗ bờ vai của cậu, tiếp tục nói: “Chuyện này cậu cũng đừng quản, mình cũng không phải trẻ con ba tuổi, Chử Diễm lại càng không, có thích hợp hay không do hai chúng mình định đoạt, mình bảo đảm với cậu, nếu anh ta từ chối mình, vậy mình nhất định không dây dưa, yên tâm chứ?”
“Vậy nếu thầy ấy đồng ý?” Tưởng Nguyên không hề yên tâm chút nào, cậu cũng không phải bà Vương buôn dưa, Diệp Tiểu Chuẩn nhà bọn họ đáng yêu như vậy, chuyện này thật khó nói.
“Đồng ý sao?” Diệp Chuẩn cầm một chai tương ớt bỏ vào trong xe đẩy, có điều ngụ ý nói, “Vậy anh ấy chính là chai tương ớt này, nên ăn thì tuyệt đối không còn dư lại.”
“…”
Diệp Chuẩn thấy dáng vẻ cậu ta đã bị hoảng sợ, cười ha ha hai tiếng: “Được rồi, cậu bận tâm nhiều như vậy còn không bằng chiên thêm hai quả trứng cho mình, sáu phần chín, loại có thể chảy lòng đỏ trứng đó.”
Tưởng Nguyên thua trận, chỉ có thể đẩy xe đi ra kia mua trứng gà, Diệp Chuẩn đi sau lưng cậu vẫn còn líu ríu thảo luận muốn ăn gì.
Hai người không biết ở đằng sau kệ hàng bọn họ đứng lúc nãy, chính là tương ớt Chử Diễm mà miệng họ bàn tán.
Chử Diễm đi xem đồ nội thất xong đi về, tiện đường đi ngang qua siêu thị bên này mua chút vật dụng, không ngờ gặp phải Diệp Chuẩn với Tưởng Nguyên, càng không nghĩ tới mình ở trong miệng Diệp Chuẩn lại thành mặt người dạ thú.
Diệp Chuẩn đúng không, thật là không để bậc thầy trong mắt.
Ánh mắt rơi trên bóng dáng Diệp Chuẩn ôm lấy vai Tưởng Nguyên, Chử Diễm thở ra một tiếng, quay người đi đến bàn phía trước tính tiền rồi rời đi.
Cùng lúc đó, Diệp Chuẩn đã hắt xì hai cái, không hiểu sao cảm thấy hơi lạnh sống lưng.
“Bị cảm?” Tưởng Nguyên hỏi.
“Không có.” Diệp Chuẩn sờ sờ mũi, “Có lẽ người khác nghĩ tới mình, có khi nói không chừng là giáo sư Chử.”
“…”
Hai người mua thức ăn đến nhà Từ Độ, vừa vào cửa liền thấy một đứa bé quỳ ở trong sân, hai tay bưng chậu nước đội trên đỉnh đầu, và một con vẹt xanh đang phun nước bên giàn nho.
Vẹt, cũng là Gà Chiên. Thấy hai người đi vào, từ giàn nho bay xuống, nhào vào lòng Diệp Chuẩn, trên đường còn đạp lên đứa trẻ đang quỳ một phát.
Gà Chiên: trong truyện thì đây là tên của con Vẹt, còn nguyên văn nó là gà mễ hoa (鸡米花), tra cách làm trên Baidu thì nó khá giống cách làm gà tẩm bột bên mình.
Đứa nhỏ đội chậu nước không di chuyển được, quay đầu muốn mắng, thấy người tới thì sửng sốt một chút, lên tiếng kêu: “Chú Tưởng, chú Diệp.”
“Sao lại quỳ rồi? Có mệt không?” Tưởng Nguyên đi tới, đưa tay muốn bưng chậu nước trên đỉnh đầu nó xuống.
Đứa nhỏ cũng không dám để cậu bưng, tay hơi tránh đi, quỳ dịch về phía bên cạnh, không chút để ý nói: “Ba cháu để cháu quỳ, không mệt.”
“Lại náo loạn chuyện gì?” Diệp Chuẩn ôm Gà Chiên đi tới, có hăng hái hỏi.
Đứa trẻ tên là Từ Nghiêu, là một đứa trẻ lang thang mà Từ Độ nhặt về, năm nay mới mười một tuổi, Diệp Chuẩn và Tưởng Nguyên qua đây ba lần thì có hai lần thấy nó bị phạt đứng hoặc phạt quỳ trong sân, lần trước là đánh nhau với Gà Chiên, đập vỡ chén sứ số lượng có hạn của Từ Độ, bây giờ không biết lại náo loạn gì với con thiêu thân này.
“Khụ, cũng không có gì.” Từ Nghiêu một tay đỡ chậu, một tay sờ mũi, rõ ràng không muốn nói đến đề tài này, “Các chú muốn tìm ba cháu sao? Ba ở bên trong.”
“Vậy cháu quỳ cho tốt.” Diệp Chuẩn cười tủm tỉm mà nhéo mặt nó, vào phòng với Tưởng Nguyên.
Tử Nghiêu ở đằng sau nhỏ giọng nói một câu: “Yêu nghiệt!”
Hai người vừa vào thì nhìn thấy Từ Độ đang nửa nằm trên cái giường nhỏ chơi điện thoại, Diệp Chuẩn thả Gà Chiên vào lòng Tưởng Nguyên, cởi giày liền lăn tới, tìm một tư thế thoải mái dựa vào Từ Độ, thuận tay dieenndkdanleeequhydonnn nâng chén trà của cậu ta uống một ngụm, cảm thán nói: “Vẫn là chỗ này của cậu thoải mái.”
“Vậy cậu dọn qua đây ở thôi, chỗ cậu lộn xộn giống như cái ổ chó rồi.” Từ Độ cười nói, đưa tay lấy thêm hai chén trà cho bọn họ.
“Thôi, Gà Chiên rất ồn ào.” Diệp Chuẩn lắc đầu.
Gà Chiên nghe được lời nói của cậu, bay ra từ trong lòng của Tưởng Nguyên, oán hận một câu: “Đồ khốn kiếp.”
“Đồ khốn kiếp.” Diệp Chuẩn đưa tay cầm nó qua, dùng ngón tay búng nhẹ vào trán của nó, “Lại dám dùng lời ta dạy cho mi mà mắng ta, muốn biến thành chim sáo kho tàu sao?”
Lời editor: Bên trên rõ ràng tác giả nói vẹt, dưới lại là chim sáo. Ta cũng chưa hiểu rõ ý lắm, nhưng trong nguyên tác là vậy, có thể tác giả nhầm lẫn gì chăng?
“Đã bảo cậu đừng dạy nó nói bậy, trẻ nhỏ học nhanh.” Tưởng Nguyên cứu lấy Gà Chiên đang vùng vẫy trong tay cậu, thả ra từ cửa sổ.
“Trẻ nhỏ?” Từ Độ nghe xong cười ha ha, “Mẹ nó đang đùa tao sao, Gà Chiên thành tinh rồi.”
“Phải.” Diệp Chuẩn nhìn về phía cửa sổ, thấy Từ Nghiêu vẫn quỳ trong sân, “Đúng rồi, Từ Nghiêu lại làm sai điều gì?”
“Mấy thằng quỷ tổ chức thành nhóm xuống sông bơi lội, kĩ thuật của Tiểu Bàn nhà bên cạnh không giỏi, suýt chìm trên sông.”
“Sao trẻ nhỏ có thể tùy tiện xuống sông bơi lội? Rất nguy hiểm!” Tưởng Nguyên lắng nghe, tính tình bà mẹ lại tái phát, “May là người không sao, nếu không biết làm sao bây giờ…”
Nói chưa xong bỗng bị tiếng chuông điện thoại ngắt lời, Diệp Chuẩn nhận điện thoại, chỉ nói vài câu liền cúp máy, mang theo nụ cười trên mặt, xem ra tâm tình rất tốt.
“Có chuyện gì mà vui mừng thế?” Từ Độ liếc mắt nhìn cậu.
“Mình nhờ người lấy được thời khóa biểu của Chử Diễm.” Tay trái Diệp Chuẩn nghịch điện thoại, hôm nay đi học cậu nới với bạn học ngồi cạnh là muốn tất cả thời khóa biểu của Chử Diễm, không ngờ đối phương giúp cậu thu thập nhanh như vậy.
“Thời khóa biểu?” Tưởng Nguyên vừa bị ngắt lời giảng đạo đang chuẩn bị xuống phòng bếp nấu cơm thì nghe được, “Không phải hôm qua mình cho cậu rồi sao?”
“Đó là lớp các cậu, tớ muốn chính là tất cả tiết dạy.” Diệp Chuẩn thuận miệng trả lời, mở tin WeChat mà đối phương gửi đến ra xem, bạn học kia rất cẩn thận mà thống nhất từng lịch dạy học của Chử Diễm thành một cái bảng.
“Chử Diểm là ai?” Từ Độ nghi ngờ hỏi.
“Là bạn trai tiếp theo của mình.”
“Thầy giáo của mình.”
“…” Từ Độ không nói gì mà nhìn hai người bọn họ một cái, “Giải thích một chút.”
“Thầy giáo của mình, Tiểu Chuẩn…” Tưởng Nguyên ho một tiếng, “Muốn theo đuổi người ta.”
“Ồ” Từ Độ gật đầu, khó hiểu nhìn Tưởng Nguyên, “Cũng không phải đối tượng của cậu, cậu bày ra cái dáng vẻ sống không thể yêu làm gì?”
“Nhưng đó là thầy của mình, cảm thấy thật kì quái!” Tưởng Nguyên đỡ trán, “Nếu như vậy, không phải mình sẽ gọi Tiểu Chuẩn là sư mẫu hả!”
“Gọi mình là sư công cũng được.” Diệp Chuẩn cười tủm tỉm cho thêm một câu.
Sư công: Ở đây là chồng của thầy đó.
“Cậu im miệng.” Tưởng Nguyên có chút rối rắm, “Tiểu Chuẩn là em mình, Chử Diễm là thầy mình, vai vế đều trở nên lộn xộn.”
“Vậy cậu gọi Chử Diễm là em dâu thôi.” Từ Độ trêu ghẹo một câu.
“Mình không để ý.” Diệp Chuẩn buông tay, tỏ vẻ rất vui lòng.
“…” Tưởng Nguyên không thể phản bác, chỉ có thể oán hận mà trừng mắt nhìn hai người cùng ý tưởng đen tối một cái, lựa chọn đến phòng bếp nấu cơm.
Ăn cơm tối xong, Tưởng Nguyên phải về trường học lớp tự học buổi tối, Diệp Chuẩn cũng về quán bar.
Ngày mai không có tiết của Chử Diễm, Diệp Chuẩn ở quán bar đến nửa đêm mới về, trước khi đi vẫn không quên nhờ người in thời khóa biểu của Chử Diễm ra giúp cậu, về dán trên lịch ở tủ đầu giường trong phòng, sau đó lại đặt mấy cái báo thức nhắc nhở trên điện thoại, lúc này mới đi tắm.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cảm ơn mọi người đã thích truyện này, cúi đầu.