Diệp Văn Hiên vội vàng lấy điện thoại ra mở đèn pin chụp thiết bị trước mắt, sau đó gửi cho đồng nghiệp tổ hành động.
Không tới một phút, bên kia đã gửi tin tới.
[Là IED, trang bị nổ đơn sơ. Có thể kích nổ bằng hộp điều khiển từ xa, bất quá khoảng cách có hạn chế, ánh sáng quá tối, tôi xem không rõ lắm.]
Diệp Văn Hiên vội vàng gửi tấm khác: [Này đã lắp xong chưa?]
Di động chấn động một cái, bên kia trả lời: [Bán thành phẩm, cậu tùy ý tháo, sẽ không phát nổ.]
Trái tim treo cao lúc này mới chậm rãi trở về chỗ cũ.
Diệp Văn Hiên lau mồ hôi, lúc này mới một lần nữa đứng dậy. Nhìn thùng dụng cụ linh kiện cùng "bán thành phẩm" cực kỳ nguy hiểm kia, dứt khoát dùng chân đá mấy thứ đồ chơi này vào gầm giường, chính mình thì ẩn núp ở vị trí đầu giường.
Mặc dù sẽ không nổ nhưng nhìn vẫn sợ hết vía, vẫn nên đá tới nơi mắt không nhìn thấy cho đỡ loạn.
Làm xong những chuyện này, Diệp Văn Hiên quay đầu lại nhìn người cao to ngất xỉu bên cạnh, giơ đèn pin, dùng di động chụp hình kẻ xâm nhập đang sùi bọt mép gửi cho Trịnh Hưng Quốc.
Thế nhưng ngạc nhiên tối nay hiển nhiên vẫn chưa kết thúc.
Còn chưa kịp thở phào, màn hình di động vẫn là giao diện nói chuyện với đồng nghiệp, một tiếng "tít" nhỏ truyền vào tai cậu.
"Một hồi kiểm tra phòng xong thì Chernow lưu lại trực đêm, những người khác có thể trở về nghỉ ngơi."
"Vâng, ông chủ."
Diệp Văn Hiên: "..."
Da đầu Diệp Văn Hiên muốn nổ tung!
Teo, Hình Uyên trở lại!
Cậu dùng tốc độ nhanh nhất tắt di động, ném đèn pin tới bên chân nam cao lớn, di động nhét vào ngực.
Lúc này muốn ẩn núp đã không còn kịp, Diệp Văn Hiên dứt khoát nhắm mắt lại nằm xuống bên chân giường, sau đó thừa dịp đoàn người dừng lại ở huyền quan đưa tay vào ngực, lấy thẻ nhớ máy chụp hình để ở vị trí túi dễ bị lục soát nhất.
Cạch, ngoài phòng mơ hồ truyền tới tiếng đóng cửa, thỉnh thoảng còn có tiếng nói chuyện của Hình Uyên cùng vệ sĩ.
Không biết lúc nào, trên hành lang, thậm chí là chỗ xa hơn đột nhiên có không ít khách trọ lớn tiếng nói chuyện, cả khách sạn tựa hồ trở nên huyên náo.
"Thế nào?" Âm thanh của Hình Uyên rất thấp, Diệp Văn Hiên phải cực kỳ tập trung mới có thể nghe được. Lúc này cậu thực vui mừng vì vừa nãy vào nhà mình không đóng cửa phòng ngủ, bằng không bây giờ đã không thể nghe được chút động tĩnh gì.
Bên ngoài phòng một lần nữa vang lên tiếng mở cửa, Diệp Văn Hiên suy đoán có thể là có người ra ngoài kiểm tra tình huống, quả nhiên không tới một phút sau, có người gõ nhẹ cửa.
Diệp Văn Hiên nghe thấy cửa mở ra, Hình Uyên hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Ông chủ, toàn bộ tầng lầu bị cúp điện." Một vị vệ sĩ nói: "Vừa nãy Hạo Anh tới hỏi nhân viên an ninh, nói là nửa tiếng trước thiết bị giám sát xuất hiện trở ngại, khách sạn phái an ninh lên kiểm tra thì không phát hiện dị thường. Tôi bảo Hạo Anh đi tìm đội trưởng an ninh, hỏi tình huống cụ thể là gì."
"Là gì?"
"Vẫn... vẫn chưa rõ."
Diệp Văn Hiên giật mình, bắt đầu cân nhắc xem mình có nên thừa dịp cúp điện mà chạy ra ngoài hay không.
Ngay lúc cậu cẩn thận suy nghĩ khả năng này, bên tai đột nhiên vang lên một âm thanh khô khốc, dùng tiếng anh nói: "Ngài đứng ở đây đừng động. Phó, tiến vào phòng, kiểm tra." [phó = bầy tôi, người hầu]
Còn chưa dứt lời thì có âm thanh khác chen vào: "Ông chủ, tôi đi cùng anh ta."
"Ông chủ, còn có tôi nữa..."
Hình Uyên ngắt lời: "Chernow đi, những người khác lưu lại nơi này."
Những người kia liền không kiên trì nữa.
Sau đó có ánh sáng xé tan bóng tối trong phòng, có lẽ là thiết bị chiếu sáng từ người vệ sĩ kia.
Chết tiệt, lợi dụng cơ hội trốn chạy gì đó xem ra không thể thực hiện được.
Diệp Văn Hiên thầm mắng trong lòng, một lần nữa nằm xuống đất, một con mắt hơi hé ra quan sát động tĩnh bên ngoài.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau, âm thanh khô khốc kia lại vang lên: "Sạch sẽ."
"Phòng sách, một người, người Ả Rập, hôn mê."
Một lát sau, tiếng bước chân ngày càng gần, có người đứng ở cửa quan sát vài phút, ánh sáng cường độ cao quét tới quét lui, thỉnh thoảng dừng lại trên mặt Diệp Văn Hiên.
Diệp Văn Hiên khắc chế không chuyển động con ngươi, hô hấp giữ nguyên tiết tấu, tay chân cũng thả lỏng, cẩn trọng đóng vai một cái xác.
Người nọ đầu tiên tiến tới lật người nam cao lớn cạnh cửa, kiểm tra xong mới chậm rãi đến gần, chùm sáng chiếu thẳng vào mặt Diệp Văn Hiên, đối phương tựa hồ đang nghiêm túc xác định người nằm dưới đất là ai.
"Phòng ngủ hai người, một người châu Phi, một người châu Á." Hắn nói: "Người này, quen mắt."
"Hử?"
Người kia nói: "Nhiếp ảnh gia, phó từng gặp."
Trực giác mách bảo Diệp Văn Hiên đây chính là người vệ sĩ da trắng ánh mắt tàn bạo mình thấy ban ngày.
Cậu khẩn trương tới suýt chút nữa run lẩy bẩy, hô hấp không thể ức chế có chút rối loạn, trong bóng tối tĩnh mịch này đặc biệt rõ rệt.
Diệp Văn Hiên tự biết bại lộ, tim bắt đầu nảy lên kịch liệt.
Thế nhưng hiện trường bắt gian không phát sinh, sự chú ý của người vệ sĩ này ngay từ lúc ban đầu đã không nằm trên người Diệp Văn Hiên.
Hắn phát hiện quả bom bán thành phẩm giấu dưới giường.
"Chủ nhân, không nên vào." Âm thanh người nọ có chút ngưng trọng: "Có bom."
Tiếp đó hắn không để ý tới tiếng xôn xao của nhóm vệ sĩ bên ngoài, khom người chui vào khe gầm giường chật hẹp, nương theo ánh đèn pin cẩn thận quan sát thiết bị trước mặt.
Cũng may một cước của Diệp Văn Hiên dùng lực không lớn, không đá quả bom bán thành phẩm kia vào quá sâu, bằng không vị vệ sĩ tóc vàng vóc người khôi ngô này có lẽ phải tháo giường ra mới chạm tới được quả bom kia.
Diệp Văn Hiên tập trung lắng nghe đối phương vọc quả bom, hồi lâu sau, âm thanh náo động ngừng lại, vệ sĩ từ gầm giường chui ra, sau đó bắt đầu kiểm tra các nơi trong phòng.
Lúc tiến vào phòng để quần áo, hắn lại mở miệng nói: "Nơi này, quả bom, thứ hai."
Cư nhiên còn có quả thứ hai! Diệp Văn Hiên có chút kinh ngạc.
Một lúc lâu sau, vệ sĩ từ phòng quần áo đi ra, vừa đi vừa nói: "Chủ nhân, bây giờ, an toàn."
Tiếng bước chân đi tới cạnh cửa, âm thanh của Hình Uyên vang lên trên đỉnh đầu cậu: "Còn đèn pin không, lấy thêm vài cây tới."
Không lâu lắm, Diệp Văn Hiên liền cảm giác vài đạo ánh sáng mạnh chiếu lên mặt.
"Diệp Văn Hiên?" Trong âm thanh Hình Uyên mang theo chút ưu tư: "Sao cậu ta lại ở đây?"
Có người đi tới lật người Diệp Văn Hiên lại, sau đó bắt đầu lục soát.
Di động trong túi cùng mấy thứ lẻ tẻ đều bị tìm được.
Diệp Văn Hiên không quá lo lắng, lúc tới cậu đã tắt tính năng mở khóa bằng vân tay, vì thế cậu không sợ bị bọn họ kiểm tra di động.
Quả nhiên.
"Di động không thể mở bằng vân tay, chỉ có thể nhập mật mã."
"Ông chủ, ở đây có thẻ nhớ."
"Là thẻ chuyên dụng cho máy chụp hình."
Hình Uyên tựa hồ nhớ lại một chút: "À, Nguyễn trợ lý có nói, trước tối nay cần đổi mới tin tức weibo."
Một bàn tay thô to đè bên cổ Diệp Văn Hiên, sau đó lật mí mắt, Diệp Văn Hiên liền trợn trắng mắt, người nọ nói với chủ nhân: "Ông chủ, cậu ta chỉ hôn mê thôi, chắc tới đưa hình vừa vặn gặp hai người này đang ở trong phòng ông chủ lén lén lút lút gắn bom."
Hình Uyên từ chối cho ý kiến: "Để cậu ta ở đây, hai người kia để Chernow xử lý, Lý Phi đi tìm Hạo Anh, những người khác trở về đi."
"Nhưng mà, ông chủ.... lỡ như có nguy hiểm...."
Hình Uyên cắt lời: "Vậy các anh ở ngoài cửa canh chừng."
Vệ sĩ kia không có cách nào, chỉ có thể đáp "vâng", sau đó ra ngoài canh chừng.
Diệp Văn Hiên nghe thấy tiếng người dần dần đi xa, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Người rời đi hơn phân nửa, không khí trong phòng nhất thời quạnh quẽ hẳn.
Hình Uyên nói: "Chernow, trói hai tên kia lại, sau đó mang tên nhóc này lên ghế sô pha."
Chernow: "Vâng, chủ nhân."
Diệp Văn Hiên bị Chernow vác trên vai như bao cát, suýt chút nữa đã ọe một tiếng, cậu vội vàng nuốt âm thanh kia lại, sau đó đầu đụng vào lưng Chernow.
Nhất thời bị bắp thịt cứng ngắc đập tới nổ đom đóm mắt.
"Cậu ta thế nào, có đổ máu không?"
Chernow kéo Diệp Văn Hiên, từ trên xuống dưới dùng sức bóp một phen.
Diệp Văn Hiên: "..." Lạy anh trai, nhẹ tay chút, nếu cậu thật sự bị ngoại thương thì nhất định đã bị người này bóp tới trào máu rồi.
Chernow: "Không đau, có thể là bị gõ gáy."
Hình Uyên: "Còn hai người kia?"
Chernow: "Không chết."
"Chernow, đừng để tôi cứ hỏi mãi như vậy." Giọng điệu Hình Uyên có chút không vui: "Anh phải tự phân biệt lúc nào nên nói cái gì chứ không phải chờ tôi hỏi rồi mới mở miệng."
Chernow thấp giọng nói: "Ừm."
Sau đó, hắn rõ ràng có thay đổi, Diệp Văn Hiên bị tùy tiện ném lên ghế sô pha, có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người.
"Hai người, giả trang thành nhân viên vệ sinh, tiến vào gắn IED." Chernow phí sức nói: "Phó tìm được, hai khẩu súng, trong răng có giấu độc. Bắp đùi có xăm, là Phi Lang."
Xăm Phi Lang. Trong lòng Diệp Văn Hiên hơi động một chút, nghe cẩn thận hơn.
"Phi Lang Hội." Hình Uyên thấp giọng nói: "Lá gan ngày càng lớn, chỉ phái hai người đã dám vào phòng tôi gắn bom."
Chernow: "Có, đồng bọn."
Hình Uyên: "Ồ?"
"Cắt nguồn điện, xử lý phục vụ, cướp thân phận." Chernow đứt quãng nói: "Người hỗ trợ, quen thuộc khách sạn. Phó không tìm được, hộp điều khiển bom từ xa, hẳn là, ở trên người người khác."
Hình Uyên trào phúng: "Nếu có người quen thuộc hỗ trợ, bọn họ làm sao không tra được chuyện trong phòng tôi có lắp đặt thiết bị nhiễu sóng?"
Diệp Văn Hiên từng nghe giáo viên của mình nói về thiết bị này, nghe nói nó có thể quấy nhiễu tín hiệu các thiết bị kích nổ từ xa của phần tử khủng bố, chỉ là không ngờ Hình Uyên cẩn thận tới vậy, ngay cả thứ này cũng mang theo.
Chỉ có người thường xuyên bị tập kích khủng bố như vậy mới chuẩn bị thỏa đáng khi xuất hành đi.
Bên kia, Hình Uyên vẫn còn đang thấp giọng nói: "Mấy người vừa nãy, nói cái nhìn của anh nghe thử."
Ồ? Diệp Văn Hiên ngừng thở, cố gắng nghe lén.
Âm thanh của Chernow nhỏ hơn: "Một ngày, không đủ."
Hình Uyên: "Tôi không chờ được quá lâu."
Một lúc sau, Chernow: "Lý Phi cùng Lương Hạo Anh, công phu không tệ, lực chấp hành mạnh nhất. Triệu gì đó, tâm tình không bình tĩnh. Đoạn Nhị, tính khí kém cỏi, tự đại, có ý phản kháng. Tiễn Ngũ, cảm giác tồn tại yếu nhưng phó có khả năng không đánh lại."
"Những thứ khác, còn cần quan sát."
Nói xong, hắn lại hàm hồ nói: "Lương Hạo Anh, có cảm giác, giống như phó."
Hình Uyên không đáp lời, chỉ ừ một tiếng.
Suy nghĩ của Diệp Văn Hiên bị mấy câu này thu hút.
Ý của Hình Uyên chẳng lẽ là đang nghi ngờ đội vệ sĩ mình mang từ quốc nội tới?
Thế nhưng, vì sao chỉ tín nhiệm Chernow chỉ mới tới một ngày như vậy?
Hơn nữa cách gọi của Chernow đối với Hình Uyên cũng rất quỷ dị, người khác đều gọi là "ông chủ", chỉ có Chernow gọi là "chủ nhân", lại còn tự xưng mình là "phó".
Diệp Văn Hiên thầm nhíu mày, chỉ cảm thấy lai lịch người vệ sĩ này không tầm thường.
Đang suy nghĩ thì chợt cảm thấy có một bàn tay từ bên má phải lướt qua, nhẹ nhàng cọ da mặt cậu một cái, sau đó tuột xuống vững vàng nắm lấy cằm cậu.
Âm thanh của Hình Uyên gần trong gang tấc: "Cậu ta vẫn chưa tỉnh sao?"
Chernow không lên tiếng.
[TKT] Vào nhà của ta thì chính là người của ta
Hình Uyên: "Nếu đã vào cửa rồi thì chỉ có thể là người của tôi."
Diệp Văn Hiên: "???"
Hình Uyên: "Đàn em, mau khiêng áp trại phu nhân lên giường của tôi!"
Vệ sĩ ABCDE: "Vâng! Ông chủ!"
Diệp Văn Hiên: "..."
Hình Uyên: "Da non thịt mềm, sờ thật đã tay."
Diệp Văn Hiên không giả vờ nổi nữa, mở mắt ra: "Vào cửa thì chính là áp trại phu nhân của anh?"
Hình Uyên: "Nhất định a."
Diệp Văn Hiên: "Dưới đất bên kia còn hai người kìa, trại chủ, mau khiêng bọn họ lên giường luôn a."
Hình Uyên ghét bỏ: "Khiêng chúng lên làm gì?"
Diệp Văn Hiên sâu xa nói: "Đó là bà lớn với bà hai của anh a, anh mau sờ đi."
Hình Uyên: "..."
Diệp Văn Hiên: "Tắt đèn sờ, cũng đã lắm."
Hình Uyên: "..."
Hình Uyên lập tức phất tay với năm anh vệ sĩ nhà mình, mặt không biểu cảm: "Đàn em, hai tên dưới đất là phần thưởng cho mấy anh."
Vệ sĩ ABCDE: "..."
..