Chuyến bay đã đáp xuống sân bay ở thành phố New York sau tiếng đồng hồ.
Nó hiện tại rất mệt mỏi, không chỉ riêng nó mà hầu như ai cũng vậy.
Ba mẹ nó điện xe của nhà tới đón về biệt thự. Mọi người đều về hết chỉ còn nhỏ là không về kêu là phải sang Úc với ba mẹ có chuyện đột xuất rồi đi luôn.
Về tới biệt thự Trần gia…
-Chắc đứa cũng mệt rồi, lên phòng nghĩ đi.- Ông Hoàng.
-Vâng, con xin phép.- Cậu đứng dậy.
-Ba mẹ cũng nghĩ sớm đi ạ.- Nó đứng dậy, cậu đỡ lấy nó.
…
Lên lầu , nó rẽ trái, cậu rẽ phải theo hai hướng khác nhau.
Về phòng nó…
Căn phòng rất rộng, toàn bộ đều là màu hồng tự grap giường, rèm cửa, bàn học, tủ quần áo.
Nó mệt mõi ngã lưng xuống giường, giờ nó không quan tâm tới điều gì nữa, chỉ muốn ngủ giấc thật dài.
Nó cứ thế ngủ luôn, không ăn tối.
…
Nữa đêm…
Cậu mò qua phòng nó, thấy nó nằm ngang trên giường bộ đồ trên người chưa kịp thay, vali quần áo chưa kịp xếp đã ngủ rồi, trên khóe mắt còn vươn lại mấy giọt nước.
Cậu vuốt tóc nó, lau nhẹ mấy giọt nước mắt còn vướn trên mi. Cậu cuối đầu hôn nhẹ lên trán nó, kéo chăn lên đắp lại cho nó rồi đi ra ngoài.
…
Sáng hôm sau…
Nó thức dậy, trời vẫn còn tối, xem lại đồng hồ trên tường thì mới có giờ sáng thôi.
“Chắc ở đó đang là buổi tối nhỉ?”
Nó cốc đầu mình, lại nghĩ tới nơi đó rồi.
Nó bước xuống giường, xỏ đôi dép bông đen vào chân rồi đi lấy đồ vào nhà vs.
Bước ra trong bộ váy trắng nhìn nó bây giờ rất mong mang, trong sáng.
Đi nhẹ ra hướng ban công.
…
Mọi cô gái ai lại không muốn được làm công chúa.
Ai mà không muốn được sống trong biệt thự sang trọng.
Ai mà không muốn được chàng hoàng tử ngôn tình nào đó yêu thương.
Tôi là trong số những cô gái may mắn ấy.
Tôi là công chúa.
Tôi được sống trong biệt thự sang trọng.
Tôi được cậu ấy chàng hoàng tử ngôn tình yêu thương.
Thế mà sao tôi lại không vui.
Có lẽ là vì chưa đủ hay là tôi đã bỏ quên ai đó ở lại phía sau?
….
Nó cảm thấy cái lạnh buốt của từng cơn gió thổi vào người nó. Nó vẫn cứ đứng đó, hướng mắt ra xa.
-Sao không ngủ thêm chút nữa?- Cậu nghiên người tựa vào ban công, nó hướng ra ngoài, cậu đứng theo hướng ngược lại.
-Ngủ nhiều rồi.- nó cười nhẹ.
-Ở đây, mày có thấy khác gì so với…
-Có, rất khác. Ở đây không có Huy, không có tình yêu.- Nó ngắt lời cậu.
-Cứ nhất thiết phải là cậu ta à?- giọng cậu nhẹ tênh.
-Không.- Nó nhanh chóng trả lời không suy nghĩ.
-Vậy tao có cơ hội chứ?- cậu rất hy vọng.
-Có thể, nhưng mà tao không quên được.
-Không sao tao có thể làm cho mày quên, chỉ cần mày nhớ vẫn luôn có tao bên mày là được rồi.- cậu vì nó có thể bỏ qua hạnh phúc của mình, bỏ qua người nào đó đang trú ngụ trong tim nó.
Gật đầu nhẹ…cả hai chìm vào im lặng.
-Mời tiểu thư, và Nguyễn thiếu gia xuống dùng bữa sáng ạ.- cô hầu cuối đầu.
Cậu gật đầu, phẩy tay ý bảo cô hầu lui đi, chỉ còn người ở đó.
-Xuống ăn sáng rồi bắt đầu ngày mới với tất cả mọi thứ khác xa hoàn toàn với trước kia nào.- cậu cầm vai nó đẩy đi.
Nó không nói gì mặc cậu làm gì.
-Con chào ba mẹ.- nó thấy ông Hoàng và bà Tuyết đang ngồi đó, cho dù chỉ mới gặp thôi nhưng mà dù gì đó cũng là ba mẹ của nó.
-Con chào bác.- cậu.
-Ừ, con ngủ có ngon không, có quen với ở đây không, có cần mẹ thay rèm màng gì không con.- bà Tuyết chạy lại cầm tay nó.
-Bà bình tĩnh đi, sau này con bé còn ở với chúng ta mà.- Ông Hoàng cười vui.
-Ừ, tại tôi vui quá, con ngồi xuống đi.- bà đẩy nó ngồi xuống ghế, rồi về lại chỗ mình.
Cậu nhẹ kéo ghế ngồi xuống cạnh nó. Ông Hoàng với bà Tuyết nhìn nhau cười nguy hiểm.
-Con mời ba mẹ ăn cơm, mời mày ăn cơm.- nó như con nít cầm muỗng lên mời mọi người.
-Con mời hai bác, tao mời mày ăn cơm.- Cậu nhại lại nó.
-Ừ hai con ăn đi.- Ông Hoàng cười, đứa này thật trẻ con quá.
Bữa ăn diễn ra sôi nỗi…
-Con gái này.- Ông Hoàng.
-Vâng sao ạ?- nó tay đang cầm đùi gà.
-Con là con gái Trần gia nên không thể mang tên Kiều gia được, con hiểu ý ta chứ?
-Con hiểu.- nó nghiêm túc lạ thường, bỏ đùi gà trên tay xuống dĩa, lấy khăn trên bàn kĩ càng lau sạch tay.
-Thật ra trước đây tên con là Trần Ngọc Kiều Na, nhưng mà nếu con muốn ta có thể…
-Ba đổi lại tên cho con đi.- nó hiểu ông muốn nói gì, vì nó muốn mới mẻ, muốn thay đổi hoàn toàn, không dính líu gì tới quá khứ nữa.
-Ừ ta hiểu rồi, ngày hôm nay để Ân nó đưa con đi mua quần áo, ngày mai con sẽ nhập học nha con.- Ông từ tốn, ông rất yêu quý người con gái này của ông.
-Vâng.
…
Em sẽ bắt đầu lại và…
Tập bước đi mình trên con đường không có anh…
Anh ở nơi đó nhất định…Hạnh phúc anh nhé.
Sau này, khi chúng ta gặp lại.
Sẽ không còn đau thương gì nữa.
Vì em và anh chỉ là đường thẳng song song không có điểm nối.
Thế nên mình hãy cứ bước song song nhau thôi.