: Nửa đời phồn hoa nửa đời nồng ()
Editor: Mòi học tra
Beta: Blue, Nửa đêm dậy viết pỏn
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
"Ngươi nói bậy!" Tiểu sư muội trừng đôi mắt hạnh, tay lại đặt trên chuôi kiếm.
"Tiểu cô nương cả ngày múa dao múa kiếm như vậy không sợ sau này không ai thèm lấy sao?" Gã ta nhướng mắt tỏ vẻ xem thường.
"Tiểu cô nương kiến thức nông cạn, tại hạ không tranh luận với ngươi." Gã bước tới bên Lãnh Văn Uyên, dùng quạt gõ nhẹ bả vai, "Vị huynh đài này, ngươi có biết một vị Tiên Tôn cũng nổi danh không kém gì Vô Nhất Tiên Tôn không?"
Lãnh Văn Uyên dửng dưng đáp, "Đao hồn kiếm phách đoạn tình ti.
Kiếm phách sở vô nhất quân tử.
Người ngươi nói chính là chi chủ Đao Hồn, Vũ Sùng Hải, tự Kính Chu sao."
"Ồ!" Gã đàn ông bất ngờ, "Vị huynh đài này biết không ít nhỉ!"
"Điều các hạ muốn nói là chuyện chủ nhân của Đao phách thân vẫn trong Bất Dạ Chiến có điều mờ ám." Lãnh Văn Uyên mặt không đổi sắc, "Các hạ tiên linh vạn tuế hơn cả sư tôn, nếu đã có bản lĩnh ở đây khua môi múa mép, tại sao Bất Dạ Chiến ngàn năm trước không thấy bóng dáng các hạ?"
(Thân vẫn: chết.
Thiên linh vạn tuế: tuổi thọ tiên giả rất dài)
Động tác phe phẩy quạt của gã chợt ngừng, cầm quạt nhẹ quạt hai cái che giấu đi sự lúng túng vừa rồi.
"Vị huynh đệ này quả là nhân tài của môn đạo.
Miệng lưỡi không xương thật khiến tại hạ xấu hổ." Gã ta giễu cợt lui về phía sau, "Tại hạ có mắt không tròng, nhìn trân châu lại tưởng mắt cá.
Núi cao còn đó, có duyên gặp lại."
"Chờ một chút." Lãnh Văn Uyên chậm rãi ngồi về chỗ, thản nhiên rót một li trà, "Các hạ chế nhạo ta lâu như vậy, chi bằng cũng để tại hạ nói vài câu?"
Gã đàn ông dùng quạt che mặt, chỉ lộ ra con mắt đào hoa nhìn không rõ tâm tình.
"Mà thôi, giai nhân khuynh tâm tương hữu nhưng lại gửi gắm sai người.
Vừa rồi các hạ bóc mẽ tính xấu của đàn ông như vậy có lẽ là đang mỉa mai chính mình nhỉ, ta cần gì phải nhiều lời." Lãnh Văn Uyên gõ tay nhịp nhịp trên mặt bàn, "Nếu các hạ thật lòng muốn đền bù, chi bằng ngồi xuống đây ôn chuyện xưa chút."
(Người đẹp một lòng quý mến.)
"Các ngươi đang nói gì vậy?" Tiểu sư muội mù tịt, hoàn toàn không hiểu hai người đang nói gì.
"Bắc Mang mồ mả cheo leo trải dài, trong đó vong hồn tiên giả nhiều vô kể, oán khí ngất trời.
Chỉ có quân tử ngàn năm một lần sẽ tới dâng hương ở Bắc Mang làm yên lòng vong hồn, không phải chịu sát khí vạn quỷ cắn nuốt." Lãnh Văn Uyên khẽ đẩy li trà, "Giai nhân hồn phách lưu lạc trong Bắc Mang không vào luân hồi, đau khổ đợi chờ một người, không biết chuyện này có thể giúp tại hạ chút chuyện, để tại hạ khuyên sư tôn."
Gã ta hạ quạt xuống, trên mặt trút mất vẻ vui đùa.
Gã vững bước ngồi xuống, uống một hơi cạn sạch li trà Lãnh Văn Uyên đưa hắn.
Tiểu sư muội buồn bực về chỗ ngồi, chỉ thấy ngón tay gã gõ trên mặt bàn như theo nhịp điệu cùng đôi mắt đào hoa hơi nhíu lại.
Tiểu sư muội đột nhiên cảm thấy rất buồn ngủ, ngáp một cái, đầu chống lên cánh tay nhoáng một cái đã ngủ gật.
"Ngươi dựa vào cái gì để ta tin ngươi?" Gã ta có hơi chút kinh sợ.
"Chi bằng ngươi ở đây chờ ta." Lãnh Văn Uyên khẽ mỉm cười, "Ta hiện là đệ tử được sư tôn yêu quý nhất.
Người vào Bắc Mang dâng hương sẽ mang theo ta chứ không phải là Quân Dật Nhiên.
Nếu ngươi muốn đi theo cũng được thôi, chỉ là ta muốn chút thù lao."
Gã ta chần chừ, khó mà đưa ra quyết định.
"Hay là ngươi tạm lấy thân phận người hầu đi theo ta." Lãnh Văn Uyên nâng một li trà lên, khẽ nhấp một ngụm, "Xem thử những điều ta nói là thật hay giả."
~~~
Lâm Dung Vi nhìn hơi nước trước mặt, trong lòng mừng thầm.
Mình vất vả chạy quanh Tiên Vực tìm tòi cả tháng, cuối cùng cũng lấy đủ nguyên liệu rồi.
Bây giờ chỉ cần chờ Lãnh Văn Uyên tới, giúp hắn nắn lại thực thể là được.
Nhưng tại sao Lãnh Văn Uyên lại nhận mấy cái nhiệm vụ vớ vẩn thế, đi xa như vậy, chẳng lẽ hắn không biết cần ngưng thần thật ổn định trước khi tạo thực thể sao?
Lâm Dung Vi suy tư một hồi, trong nguyên tác là Lãnh Văn Uyên tự thân vận động nắn thực thể, Vi Sinh Huyền Dương không giúp đỡ tí gì.
Phần tình tiết này khác với hiện giờ rất nhiều, Lâm Dung Vi cũng không có chút manh mối nào.
"Tiên Tôn, Lãnh Văn Uyên đến." Giọng tiểu đồng truyền đến.
Lâm Dung Vi khẽ phất tay, cửa lớn Tùng Đường mở rộng, Lãnh Văn Uyên cười rạng rỡ bước nhanh tới hành lễ.
"Sư tôn, đã lâu không gặp, đồ nhi rất nhớ người."
Lâm Dung Vi cười thầm nhưng bên ngoài vẫn là bộ dáng lạnh lùng vô tình, "Vi sư nắn thực thể cho ngươi, ngươi có biết không?"
"Đồ nhi biết." Lãnh Văn Uyên vô tội ngẩng đầu, hơi chớp mắt.
Lâm Dung Vi bị một cái chớp mắt này của nam chính mà tim phổi đều loạn, có chút không chịu được đành phải âm thầm xin hệ thống mau cho mình thêm chút biểu tình lạnh lùng.
"Nếu đã biết tại sao còn đi ra ngoài? Thực thể mà có bất trắc gì ngươi là người chịu thiệt!" Lâm Dung Vi nghiêm nghị.
"Đồ nhi biết lỗi rồi." Lãnh Văn Uyên hơi cúi đầu, có hơi tủi thân, áy náy vạn phần, "Đồ nhi khiến sư tôn lo lắng, thỉnh sư tôn trách phạt."
Lâm Dung Vi nhìn bộ dạng đáng thương của Lãnh Văn Uyên, chợt mềm lòng nương tay, một câu trách cứ cũng không nói được.
"Thôi." Lâm Dung Vi hơi nghiêng người, "Đi cùng vi sư tới dược tuyền trước đã, có mấy loại linh dược phải dùng đúng lúc, ngươi chuẩn bị mau lên."
"Tạ ơn sư tôn nhiều." Lãnh Văn Uyên nhìn về người phía sau ra lệnh, "Ngươi ra ngoài điện canh gác đi."
Lâm Dung Vi lúc này mới để ý tới người hầu ngoan ngoãn đi sau Lãnh Văn Uyên, cảm giác tồn tại cực thấp.
"Đây là ai?" Lâm Dung Vi đột nhiên cảm thấy bất an.
"Hồi bẩm sư tôn, đây là sách nhân đồ nhi bắt gặp khi ở bên ngoài, đồ nhi thấy hắn miệng lưỡi lộng ngôn, cố ý thu gã theo hầu để giáo huấn hắn thật tốt." Lãnh Văn Uyên cúi người hành lễ.
(书人: sách nhân: người kể chuyện trong những quán trà quán rượu.)
Lâm Dung Vi bước tới trước mặt gã hầu, giọng lạnh như băng, "Ngẩng đầu."
Gã hầu rụt rè ngẩng đầu lên, đôi mắt đào hoa, mặt mũi ngăm đen, bên khóe miệng còn có một nốt ruồi.
Lâm Dung Vi cảm thấy có chút quen thuộc.
Mắt đào hoa, nốt ruồi khóe miệng, lại còn dịch dung.
Lâm Dung Vi lục tìm trong nguyên tác một lúc liền biết ngay đây là ai.
Tề Bạch Nguyệt, nổi danh là bách khoa toàn thư của Tiên Vực, cũng kiêm luôn vai tiểu đệ của nam chính, dùng yêu ngôn mê hoặc người khác, còn biết chút thuật thôi miên và dịch dung, mánh khóe xảo quyệt, sống thọ ngang với rùa ngàn tuổi nhưng khi gặp chuyện là người chạy nhanh nhất, láu cá cực kì.
(vương bát: con rùa: còn có nghĩa là câu chửi.)
Một tên bản tính phong lưu khó đổi như vậy, làm hại vô số các thiếu nữ trinh trắng, nghe nói còn có một cô gái bị Tề Bạch Nguyệt hại chết, hồn phách lưu lạc tới Bắc Mang không vào luân hồi.
Sau được nam chính thu về liền trở nên hoàn lương.
Người này trong công cuộc thúc đẩy cái chết của Vi Sinh Huyền Dương cũng đẩy không ít công lao vào.
Chính hắn hô hào tuyên truyền lịch sử đen tối của Vi Sinh Huyền Dương khắp nơi, lật tẩy chuyện cũ, xé rách mặt nạ ngụy quân tử của y.
Cho nên lúc nam chính chiến với Vi Sinh Huyền Dương, tấn công Ngũ Tông Sơn không một ai tới ứng cứu.
Lúc đọc thì sướng đấy, nhưng giờ thấy người này Lâm Dung Vi bày tỏ trong lòng lạnh quá.
Đại ca à, có gì từ từ nói, đừng có lật lịch sử đen tối của ta lên có được không? Áp lực dư luận khiến người ta nhảy vực đó!
Lâm Dung Vi suy tính một chút, Tề Bạch Nguyệt hiện ở bên cạnh Lãnh Văn Uyên hẳn là nói xấu mình không ít.
Nhưng hiện tại mình đối xử với Lãnh Văn Uyên tốt như vậy.
So với nguyên tác thì khác một trời một vực, Lãnh Văn Uyên liệu có đứng về phía mình không?
Lâm Dung Vi trong lòng ngập ngừng suy tính một lúc, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Tề Bạch Nguyệt, hận không thể đào một cái hố sâu hoắm ở Bắc Mang rồi chôn hắn dưới ba tấc đất.
"Sư tôn." Lãnh Văn Uyên đi tới giải trừ thuật dịch dung của Tề Bạch Nguyệt khiến hiện ra nguyên bản của hắn.
Lâm Dung Vi sửng sốt, chỉ thấy Lãnh Văn Uyên sốt sắng nhìn về phía mình, "Kẻ này ở tửu lâu nói xấu sư tôn, đệ tử không yên tâm, sợ hắn vấy bẩn uy nghiêm của sư tôn nên cho hắn dịch dung rồi mang theo bên người để tiện trông coi."
Ánh mắt Lãnh Văn Uyên đầy sự chân thành, chỉ thiếu mỗi cái đuôi vẫy vẫy, dúi đầu vào tay Lâm Dung Vi xin xoa đầu khen giỏi.
Ta vẫn được nam chính đại nhân thiên vị!
Lâm Dung Vi đột nhiên cảm thấy nước mắt lưng tròng, ăn khổ nhiều ngày như vậy thật không phí mà!
"Ngươi cứ tạm giữ lại người này, đừng để hắn gây chuyện." Lâm Dung Vi yên lòng dẫn Lãnh Văn Uyên đi vào sâu trong Tùng Đường vào một nơi bí mật.
Đây là ôn tuyền (suối nước nóng) mà Vi Sinh Huyền Dương thường hay ngâm mình, lúc này đã bị y đổi thành dược tuyền, các loại tiên dược linh hoa bên trong hòa quyện vào nhau tạo ra màu ngà sữa rất đậm đặc.
"Cởi y phục bước vào đi." Lâm Dung Vi ngắn gọn ra lệnh.
Lãnh Văn Uyên không chút do dự cởi áo bào xuống xếp gọn để một bên, Lâm Dung Vi thoáng nhìn qua liền thấy hắn đang kéo quần trong xuống, lộ ra chỗ không nên lộ, còn không có tí ngượng ngùng nào.
"Được rồi." Lâm Dung Vi vội vàng ngăn hắn lại.
Lãnh Văn Uyên chớp mắt, ngoan ngoãn kéo quần lên lại, từ từ chìm vào dược tuyền.
Hắn đến bên cạnh Lâm Dung Vi, chỉ lộ nửa cái đầu lên.
Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Lâm Dung Vi, thổi ra một ít bong bóng nước.
Dược tuyền càng sôi ùng ục thêm, tính hoa trắng ngà tụ vào cơ thể Lãnh Văn Uyên, dần dần thành hình.
"Sư tôn, nóng quá." Lãnh Văn Uyên ngẩng đầu lên, đôi mắt ươn ướt.
"Chịu khó một chút." Lâm Dung Vi vận nhiều tiên lực hơn thúc đẩy tinh hoa ngưng tụ nhanh hơn.
Không biết vì sao Lâm Dung Vi bôn ba ngang dọc hai tháng nay luôn cảm thấy tiên lực vận hành hơi trì trệ, như thể có gì đó không ổn trong thân thể.
Có lẽ do công pháp của Vi Sinh Huyền Dương xảy ra vấn đề? Y không rõ ràng lắm chỉ có thể gác chuyện này qua một bên.
Nhiệt độ nước dần hạ xuống, Lãnh Văn Uyên nằm bên một thân thể trắng bệch không có ngũ quan chỉ có đường nét đại khái.
Lâm Dung Vi tỉnh táo lại, không tiến vào trong suối mà đi tới thân thể kia trước, dùng thần thức tạo lại thân thể.
Lãnh Văn Uyên nằm ngay ngắn ở bên, Lâm Dung Vi vừa nhìn hắn vừa tái tạo lại ngũ quan.
Nam chính đang nhìn mình, phải biểu hiện tốt một chút.
Các đường nét tinh tế của ngũ quan ở thân thể mới giống Lãnh Văn Uyên tới %, yết hầu nơi cổ, vòm ngực rộng lớn, cơ bụng săn chắc, một đường thuận lợi rốt cuộc lại bí ở bộ phận quan trọng.
Lãnh Văn Uyên nhìn Lâm Dung Vi một chút, chuẩn bị cởi quần ra thì Lâm Dung Vi mặt không biến sắc bắt đầu tạo lại vị trí chính kia.
Vẫn là đàn ông hiểu đàn ông nhất.
Mặc dù chưa từng thấy cái chỗ kia của Lãnh Văn Uyên trông như thế nào, nhưng dựa vào bốn phương châm hàng đầu "càng thô, càng dài, càng cứng, càng dai" chắc chắn không lệch đi đâu được.
Dù hai cái sau không có cách nào giúp hắn nhưng hai cái trước thì vô tư đi.
Lãnh Văn Uyên nhìn Lâm Dung Vi cả người ướt sũng, gò má hơi ửng đỏ, đến cả tai y cũng đỏ bừng nhưng vẫn cố gắng không nhìn tới hắn, chỉ tập trung vào việc của mình.
Chân thon dài, ngón chân, thậm chí cả móng chân.
Trên thân thể này mỗi một bộ phận đều do Lâm Dung Vi dùng thần thức tạo thành từng chút một, không ngừng hoàn thiện, càng trở nên hoàn mĩ.
Sau khi tạo thành thân thể mới, Lâm Dung Vi cầm một bình ngọc trong suốt tới, dùng kim ngọc châm lên huyệt vị trên thân thể, dùng kim châm dẫn chất lỏng màu đỏ tựa máu chảy vào huyệt vị.
Sau khi kinh mạch được tiếp nối, chỉ thấy thân thể kia tỏa ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, Lãnh Văn Uyên rùng mình một cái, cả người hoàn toàn dung hợp với thân thể.
Cơ thể do tinh hoa tạo nên dần dần có màu sắc, tóc đen trên da đầu mọc ra xõa tung không ngừng dài.
Lâm Dung Vi nhìn thân thể càng lúc càng giống Lãnh Văn Uyên, cuối cùng hắn đứng lên từ suối, mái tóc đen dài dính nước dán chặt vào thân thể săn chắc.
Thân thể do chính y tạo ra bước về phía trước tạo ra từng gợn sóng nước.
====================
Pỏn: Có quá nhiều sự phi lễ chớ nhìn ở đây!!
Mòi: Anh ta chỉ chờ cơ hội để tụt quần //////w//////.