Gần cuối năm, Vinh Quang tràn ngập ánh sáng vui mừng.
Trương Khiêm nửa chết nửa sống nằm trên sô pha, tay ném di động, nằm vật trên sô pha cười to: “Ha ha ha, Quan đại ảnh đế bị nhét bộ phim phải chạy tới sa mạc đóng phim, xứng đáng! Ai bảo hắn ngày nào cũng ở công ty nhàn nhã lúc ẩn lúc hiện!”
Triệu Tri đứng dậy, bắt đầu thu thập đồ vật: “Mẹ vợ tôi năm nay tới thành phố B ăn tết, hôm nay bay, tôi đi đón bà, thuận tiện mang người nhà đi ăn cơm tối, cậu giúp tôi làm nốt mọi việc, cảm ơn, tôi đi trước.”
“…”
Cửa phòng bị đóng lại, môi Trương Khiêm run rẩy nhìn đống tài liệu dầy đặc trên bàn công tác, kêu rên, nhặt di động lên và gọi điện thoại:
“Chu Nhi ơi … Cứu ——”
Tút ——
Điện thoại vô tình bị cắt đứt.
Hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn di động, sau đó giận dữ đấm sô pha: “Cầm thú! Bắt nạt kẻ cô đơn! Không phải người! Một đám cặn bã!”
“Sao vậy anh?” Dư Sơ Lâm nhìn Lương Chu, ánh mắt liếc qua di động của hắn: “Ai gọi vậy, có vẻ tìm anh gấp, điện thoại rung lâu như vậy.”
Lương Chu bình tĩnh treo điện thoại và tắt nguồn di động, nói: “Không có gì, giới thiệu bảo hiểm, bài tập của em còn bao nhiêu?”
“Còn bốn bài thi, hai bài vật lý, hai bài hóa học, một bài văn dài môn ngữ văn… Các bài khác em đều làm xong rồi.” Hắn liếc nhìn một chồng bài tập nghỉ đông, trong lòng tính toán, nói: “Chắc là ngày mai em sẽ làm xong hết.”
“Không vội, có thể chậm rãi làm bài, em cực khổ rồi.” Lương Chu sờ đầu hắn, nói: “Cố thêm nửa năm nữa, chờ thi đại học xong sẽ nhẹ nhàng.”
“Em biết.” Hắn cười híp mắt, vùi đầu tiếp tục làm bài tập.
Không khí đang tốt đẹp, đáng tiếc có một vị khách không mời mà đến.
Lương Chu cau mày lạnh mặt nhìn Diêm Khải Văn đi phía sau bác Hà, mở miệng: “Anh tới làm gì?”
“Là bạn hợp tác, tôi cũng nên tới chúc tết nhà anh chứ nhỉ?” Diêm Khải Văn nhún vai, ánh mắt sáng lên nhìn liếc qua Dư Sơ Lâm đang làm bài tập trên bàn trà, tiến lên hai bước, lắc lắc túi trong tay: “Sơ Lâm, anh nghe nói đồng hồ của em vừa mới bị hỏng mất, lần này về nước, anh có mua một cái mới cho em, thế nào, cái mới này anh trai đây tặng cũng không tệ đúng không?”
“Đừng có vơ loạn thân thích” Lương Chu đen mặt, nghiêng người một bước ngăn trở tầm mắt giữa hắn và Dư Sơ Lâm, lạnh lùng nói: “Chúc tết đã xong, mời trở về đi.”
Diêm Khải Văn nhìn bộ dạng đối phó cự tuyệt người từ ngoài ngàn liền đau cả răng, trong lòng thì thất bại vô hạn, tay buông quà tặng, biểu tình ra oai, nghiêm túc nói: “Lương Chu, yêu cầu của anh tôi đã chuyển cáo bác trai, bác ấy đồng ý.”
“Yêu cầu gì?” Lương Chu cau mày. Bởi vì lễ giáng sinh nên Diêm Khải Văn về nước một thời gian, chuyện hợp tác của hai công ty cũng tạm thời gián đoạn, Lương Chu cũng không nhớ yêu cầu gì trước khi hắn rời đi.
Diêm Khải đặt lễ vật xuống, trịnh trọng nói: “Yêu cầu bác trai dập đầu xin lỗi trước mộ mẹ anh. Giữa trưa hôm nay, bác ấy đã xuống máy bay, hiện giờ đang trên đường tới nghĩa trang đặt mộ mẹ anh, anh nếu muốn nhìn thì liền lên xe đang chờ ngay ngoài cửa.”
“Không cần.” Lương Chu yên lặng lắc đầu, vẫy tay với bác Hà: “Tiễn khách đi.”
Diêm Khải Văn cau mày: “Vì sao? Đây không phải là anh muốn sao?” Hắn về nước nói chuyện rất lâu với bác trai hắn mới có được kết quả này, vì sao Lương Chu lại có phản ứng lạnh nhạt như vậy?
… Không phải là nên đi tới mộ, sau đó hai cha con tiêu trừ hiềm khích hiểu lầm lúc trước sao… Tốt thôi, cái này có thể không có khả năng nhưng cũng nên đi tới mộ cãi nhau một trận cũng là một cách, không phải sao.
“Diêm tiên sinh, mời!” Bác Hà mở cửa lớn, mặt không cảm xúc duỗi tay, trực tiếp tiễn khách.
“Không, chờ đã!” Hắn bước lên hai bước, kéo cánh tay Lương Chu, nhìn vào đôi mắt hắn, hỏi: “Vì sao lại nói không cần? Đi xem đi, anh không phải muốn nhìn một chút thành ý và xin lỗi của chúng tôi sao, vì sao lại không đi?”
“Bởi vì Diêm Duy tiên sinh xin lỗi với Chu Thanh Nhã nữ sĩ, mà thành ý của các vị với anh trai tôi, anh ấy không cần.” Dư Sơ Lâm đột nhiên chen vào nói, đi đến bên người Lương Chu, nhìn Diêm Khải Vân, bình tĩnh nói: “Diêm tiên sinh, nếu hôm nay anh tôi đi vậy cũng chỉ là làm hành động dối trá cho người xem thôi. Lời xin lỗi nên nói với bác gái, anh không nên hy vọng dùng lời xin lỗi đó, cũng nên xem lại các anh đã làm những gì cho anh tôi.”
“Tôi không có…” Diêm Khải Văn trực giác lắc đầu, muốn phủ nhận lời hắn nói.
“Không có thì sao nào?” Dư Sơ Lâm nhướng mày: “Bác anh có là đủ rồi.”
Bác… Nhớ tới thái độ của bác mình khi mình khuyên nhủ, ánh mắt Diêm Khải Văn tối lại, thở dài, bắt đắc dĩ nói: “Là tôi quá làm người khác khó chịu, xin lỗi, tôi đây liền rời đi.”
Lương Chu cau mày.
“Chờ một chút.” Dư Sơ Lâm gọi hắn lại, móc trong túi một thứ nhỏ bé xinh xắn, ném qua cho Diêm Khải Văn: “Cảm ơn quà sinh nhật và lễ chúc tết của anh, cái này cho anh, xem như đáp lễ.”
Diêm Khải Văn nhận món quà trang sức nhỏ bé xinh xắn thì ngẩn người, cười: “Không cần khách khí, anh là anh em mà.”
“Tôi chỉ có một người anh trai là Lương Chu.” Dư Sơ Lâm lắc đầu, khi thấy ánh mắt đối phương lại ảm đảm thì mỉm cười: “Nhưng em hoan nghênh anh dùng thân phận bạn bè tới chơi với em, đương nhiên, anh em cũng sẽ hoan nghênh anh.”
Đôi mắt Diêm Khải Văn sáng lên một chút, nhìn Lương Chu: “Bạn bè? Thật sự có thể?”
Mặt Lương Chu vẫn đen nhưng không phản bác cách nói này, gật đầu: “Cùng hợp tác với nhau thì cũng coi như là một loại bạn bè.”
“Tốt.” Diêm Khải Văn cất món trang sức vào trong túi, mặt liệt nở nụ cười tươi: “Vậy chúng ta lần sau hẹn gặp lại, năm mới vui vẻ, gặp lại.”
Diêm Khải Văn đi rồi, hai người lại lần nữa làm việc mình cần làm.
Dư Sơ Lâm mở quà tặng của Diêm Khải Văn ra, sờ sờ đồng hồ đeo tay xa hoa mà tinh xảo, nhìn Lương Chu, nói: “Anh, ấn tượng của anh với Diêm Khải Văn kia cũng không tệ lắm, phải không?”
“Người thì không xấu.” Lương Chu gật đầu, thưởng thức lễ vật Diêm Khải Văn đưa cho, mày vẫn cứ nhăn: “Đáng tiếc, hắn họ Diêm.”
“Đúng vậy, đáng tiếc anh ta họ Diêm…” Dư Sơ Lâm cản thán, trong lòng đốt một cây nến cho Diêm Khải Văn.
Anh hắn cũng không phải là người ý chí sắt đá, Diêm Khải Văn kia lấy lý do hợp tác mà lì là lì lợm bám riết lâu như vậy, thái độ anh hắn cũng nên giảm cứng mềm hóa mới đúng. Huống chi, người phạm sai lầm năm đó là Diêm Duy và vợ ông ta chứ không có quan hệ với Diêm Khải Văn, vốn dĩ hắn cũng không nên chịu sự lạnh nhạt của Lương Chu. Có trách thì cũng nên trách, hắn là đại biểu cho Diêm Duy mà tới.
Làm thuyết khách cho Diêm Duy, nếu anh hắn có chút yếu dần kia, Diêm Duy có thể được voi đòi tiên, một tấc lại muốn tiến lên một tấc. Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể cảm thán một câu, họ bất đồng bất tương vi mưu…
Lương Chu có thể không nhìn Diêm Duy gật đầu xin lỗi nhưng có hai người lại phải đi nhìn.
Ông bà Chu sau nhận được tin tức của Lương Chu thông tri liền lập tức kích động chạy tới nghĩa trang.
Khi nhìn thấy người đàn ông trung niên mặc quần áo đẹp đẽ, mặt bảo dưỡng tốt đứng ở trước mộ phần con gái mình, bà Chu kích động rơi nước mắt, lạnh giọng quát mắng: “Diêm Duy, cậu trốn ở nước ngoài hơn mười mấy năm, nhiều ngày nhiều đêm như vậy, ban đêm cậu có thể an giấc sao? Có từng gặp con gái tôi báo mộng tìm cậu lấy mạng không?”
Bóng dáng Diêm Duy run rẩy, xoay người nhìn bọn họ, ánh mắt ở phía sau bọn họ băn khoăn, khàn khàn nói: “Chu Chu đâu?”
“Ha, Chu Chu?” Bà Chu hất tay Chu Thanh Hòa đang đỡ bà ra, bước lên hai bước, giơ cao quải trượng đập hắn, cười lạnh: “Sao, không muốn gọi họ cháu ngoại tôi? Tôi nói cho cậu biết, nó họ Lương! Cả đời này cũng đều chỉ họ Lương! Con gái tôi còn đang ở trên mộ nhìn cậu đấy! Cậu còn có cái mặt gọi tên Chu Chu sao? Cậu có còn tâm không?”
Mấy bảo tiêu bên người Diêm Duy thấy bà động thủ, có một người đứng gần nhất tiến lên một bước, nắm quải trưởng bà giơ cao, cau mày dùng tiếng Trung không được thuần thục nói: “Bà cần phải tôn trọng ông chủ tôi!”
“Dừng tay.” Diêm Duy ngăn cản động tác của hắn, nghiêng đầu dùng tiếng Anh nói mấy câu. Mấy hộ vệ kia nghe xong, trố mắt nhìn nhau mấy giây, xoay người lùi ra ngoài hơn mười bước.
Quải trưởng bị buông, bà Chu lảo đảo hai bước mới đứng vững, sau khi đứng vững lại xông lên, túm chặt cánh tay Diêm Duy, kéo hắn đến bên bia mộ, chỉ vào hình Chu Thanh Nhã, dữ tợn nói: “Nhìn con bé đi, nhìn thật kỹ con bé vào, còn nhớ bộ dạng con bé năm đó không? Còn nhớ hình dạng con bé nằm trong quan tài không? Cậu nhìn thật kỹ cho tôi!”
Chu Thanh Nhã vốn xinh đẹp, bộ dáng người nhà Chu gia đều đặt biệt thanh tú. Bức ảnh qua nhiều năm dãi nắng dầm mưa đã bị phai màu không ít, nhưng đôi mắt ôn nhu nụ cười yếu ớt của cô, cho dù là trên bia mộ nhưng vẫn làm lòng người cảm thấy yên bình.
Rõ ràng là một nữ nhân thoát tục như vậy, khi cười lên, ánh mắt khiến lòng người cảm thấy an tâm. Diêm Duy ngơ ngẩn nhìn, không khỏi nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Năm đó, Thanh Nhã cũng cười như vậy, chào hỏi hắn.
Năm tháng trôi qua, giai nhân đã qua đời nhưng trong lòng hắn vẫn không quên được nụ cười năm đó.
Những ký ức cố quên đi lần nữa cuồn cuộn nổi lên, những hình ảnh từng bên nhau đẹp như vậy, hắn không dám nghĩ bởi vì nghĩ đến nữa sẽ không muốn tỉnh lại. Trong đầu đột nhiên thoáng hiện lên hình ảnh cả người Chu Thanh Nhã đầy máu trong tai nạn xe cộ, run lẩy bẩy, trở về thực tế.
Hắn hơi nghiêng đầu, không muốn đối mặt những thứ từng là điều tốt đẹp cũng như sự tàn khốc kia.
Mặt trời dần lặn xuống, tầng mây chồng chất, bầu trời mây rặng đỏ.
Bà Chi nhìn hình con gái, trong mắt phiếm lệ quang: “Diêm Duy, nhiều năm như vậy, trong lòng tôi vẫn nhớ oan tình của con gái, bây giờ nữ nhân kia đã chết, những tội lỗi năm đó, cậu tự trải đi.”
Dưới sắc trời dần ảm đảm, bà run rẩy giơ quải trượng gõ mạnh vào đầu gối Diêm Duy, giọng nói kéo dài mà nặng nề: “Tội nghiệp ngày trước, hôm nay đền đáp, quỳ——”.
Diêm Duy đang nhìn bức ảnh Chu Thanh Nhã xuất thần, không kịp phòng bị nên bị quải trưởng gõ trúng, đầu gối cong quỳ mạnh xuống trước mộ.
Một tiếng “rầm” vang, hai đầu gối hắn đau đớn chạm đất, hai tay chống đất, đầu ngẩng nhìn cô gái mỉm cười trên ảnh bia.
Đây là tội.
Trốn tránh nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng tơi lúc trả lại.
Bà Chu duỗi tay vuốt bức ảnh con gái trên bia mộ, môi run rẩy như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ có thể nghẹn ngào kêu: “Thanh Nhã … Thanh Nhã…”
Ông Chu nhìn bạn già mặt rơi đầy lệ, lặng lẽ nghiêng đầu, tay xoa khóe mắt, sau đó nhìn mộ, dùng ánh mắt lặp lại nhiều lần tên con gái mình.
Con gái à, cha con vô dụng, không thể giúp con lấy lại công đạo, còn tốt, con trai con rất có bản lĩnh, có khẩu khí đã giúp con…
Chu Thanh Hòa và Chu Thanh Nhân đứng sau cha mình, hốc mắt ửng đỏ nhìn tất cả.
Nhiều năm hô mưa gọi gió như vậy, trong tiếng khóc của bà Chu, Diêm Duy rốt cuộc cũng buông xuống tự tôn còn cao hơn cả trời của mình, dập đầu ba cái trước mộ Chu Thanh Nhã.
Bọn bảo tiêu đứng ở cách đó không xa đều có vẻ mặt kinh sợ, ánh mắt nhìn bà Chu giống như muốn ăn thịt người.
Diêm Duy nhìn bà Chu thương tâm đau sót ôm mộ khóc, chống tay lảo đảo đứng lên, sống lưng thẳng tắp, nói một câu xin lỗi muộn màng: “Bác gái, năm đó… Thật xin lỗi.”
“Cậu sẽ đi Cục cảnh sát nhận tội sao?” Ông Chu mặt không cảm xúc nhìn hắn.
Diêm Duy sửa soạn lại quần áo mình một chút, lắc đầu nói: “Xin lỗi, sẽ không.”
Sẽ không nhận tội, vụ tai nạn xe cộ năm đó đã quá xa xăm, bọn họ cũng chỉ có thể lấy được một chữ “xin lỗi” này mà thôi, dù không cam lòng, bất mãn cũng không thể làm gì được hơn.
“Cậu đi đi.” Ông Chu tiến lên nâng bạn già mình dậy, không nhìn hắn: “Tôi biết cậu trở về là vì điều gì, không có khả năng, cậu hết hy vọng đi.”
“Bác trai.” Diêm Duy muốn tiến lên hai bước nhưng đầu gối đau xót khiến khắn cau mày, ngừng ở tại chỗ, nói tiếp: “Chu Chu dù sao cũng là con trai của tôi, tôi lần này trở về chỉ vì muốn gặp mặt nó mà thôi.”
“Chu Chu không muốn gặp cậu.” Chu Thanh Nhân mở miệng, cố ý nhấn mạnh họ Lương Chu: “Nói lại lần cuối cùng, nó họ Lương.”
Diêm Duy tật xấu mình là người trên cao bắt đầu bốc lên, cau mày nói: “Các người lừa bịp không được tôi, Chu Chu giống tôi như vậy, làm sao không phải là con trai tôi? Tôi đã điều tra, ngày sinh tháng đẻ năm đó… So sánh thời gian, cái gì họ Lương, nó là họ Diêm.”
“Bất chấp lý lẽ (không thể nói lý)!” Chu Thanh Hòa cau mày quát, phất tay đánh gãy lời em trai sắp nói, trầm giọng nói: ” Muốn cướp Lương Chu, trước hết dẫm lên từng thi thể người nhà họ Chu trước đã! Nếu đạp không chết… Hừ, vậy tôi khuyên cậu thừ dịp còn sớm cút ngay đi! Cậu cho rằng nhà họ Chu chúng tôi sẽ dễ dàng bị coi thường dẫm nạt như năm đó sao?” Hắn nói xong, cầm điện thoại đi ra ngoài gọi điện thoại, chỉ chốc lát, một đáng người có trang phục bảo vệ từ các mộ trong mộ nghĩa trang vây quanh mấy người.
Thái dương Diêm Duy co giật, xụ mắt nói: “Anh muốn làm gì?”
““Không làm gì?” Chu Thanh Hòa cười lạnh, dáng vẻ cao cao tại thượng còn hơn cả hắn: “Vì nghênh đón vị khách thích khoe khoang là cậu nên Chu gia tôi, tự nhiên cũng phải có sự chuẩn bị một chút không phải sao?”
Sau khi đám bảo tiêu kia đến gần, trực tiếp đứng bảo hộ trước mặt bốn người nhà họ Chu, trông giống như hổ rình mồi nhìn Diêm Duy.
Diêm Duy nhìn thư tế này, cố kỵ hình tượng và mặt mũi của mình, khẽ cắn răng, mặt đen vung tay lên: “Chúng ta đi!”
Bà Chu chậm rãi từ trong đau buồn hồi thần, thấy người nhà bị một đám đại hán vây ở giữa thì bị dọa sợ, vội vào kéo ống tay áo Chu Thanh Hòa, nói: “Lão đại à, mẹ biết con hận Diêm Duy nhưng, nhưng chúng ta có hận thế nào cũng đừng giết chết hắn, con cũng không thể lăn lộn xã hội đen, Thanh Nhân bây giờ vẫn còn đang làm quan, ảnh hưởng sẽ không tốt…”
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng.” Chu Thanh Hòa xấu hổ ho khan, phất tay một cái để đám hung thần áo sát “Bảo tiêu” bọn họ tản đi, đỡ tay bà Chu: “Đó là nhân viên an ninh công ty chúng ta, con bảo bọn họ thay quần áo diễn kịch mà thôi, không phải xã hội đen, mẹ yên tâm.”
“A..” Bà Chu choáng váng, nhìn đám người “Bảo vệ” vây quanh dỡ xuống mặt nạ hung ác, lại nhìn con trai nhà mình sớm không còn trẻ tuổi, lắc đầu, cười: “Lão đại, con thật là… Lớn như vậy rồi, còn nghịch ngợm.”
“Anh, anh cũng đừng quá làm bậy.” Chu Thanh Nhân dở khóc dở cười nhìn một đám nam nhân cao to kia, nói: “‘Em còn nghĩ rằng anh thật sự chạy đi tìm bảo tiêu, thì ra… Em còn đang nghĩ nếu đánh nhau thì làm sao giải quyết thỏa đáng đây.”
“Tốt lắm, trời đã muộn, về nhà thôi.” Ông Chu quay đầu nhìn mộ con gái, dẫn đầu đi ra ngoài: “Đừng quấy rầy Thanh Nhã nghỉ ngơi.”
…
Cúp điện thoại, Lương Chu tựa lưng vào ghế sô pha, thật lâu không nói một lời.
Dư Sơ Lâm rón rén đi qua, từ sau lưng đè lên bờ vai hắn, cúi đầu cọ mặt hắn, hỏi: “Sao vậy?”
“Diêm Duy đi rồi.” Lương Chu giơ tay sờ mặt hắn, ánh mắt phức tạp: “Cảm xúc hôm nay của bà ngoại có chút kích động, vừa mới uống dược ngủ… Sơ Lâm, em có hận cha không?”
“Em ghét ông ấy!” Dư Sơ Lâm xoay người sang một bên, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Anh, anh ghét Diêm Duy sao?”
“Không.” Lương Chu lắc đầu, kéo hắn qua ôm lấy hắn, không cho hắn nhìn thấy vẻ mặt của mình: “Anh hận ông ta.”
Dư Sơ Lâm ôm lại hắn, vỗ lưng trấn an hắn: “Em hiểu.”
Thời gian một tháng trôi qua, năm mới đến.
Ngày ba mươi tết, nhà cũ Chu gia.
Chi Thi đã có thai năm tháng, cả người đều mập lên một vòng, Lý Trung ngồi bên cạnh hết sức thân thiết ân cần chiếu cố. Hai người sau khi đính hôn cũng không làm hôn lễ, chạy theo mốt làm chuyến du lịch vòng quanh thế giới kết hôn mấy tháng liền, thẳng đến khi Chu Thi bụng lớn mới về nước khiến gia trưởng cả hai nhà đều bị dọa sợ.
Chu Khải rốt cuộc cũng theo đuổi được con gái nhỏ nhà họ Văn tên Văn Kỳ, cũng thành công đưa người tới gặp người lớn. Lúc này, Văn Kỳ đang chỉ Chu Thi Và Lý Trung cười to, không hề có hình tượng thục nữ: “Nhìn dáng vẻ cẩn thận của anh Lý kìa, không biết còn tưởng rằng Tiểu Thi mang thai chín tháng rồi!”
“Khụ, chú ý hình tượng chút.” Chu Khải chọc chọc cô, dùng ánh bảo ý bảo nhìn phía cha mẹ mình, biểu lộ vẻ mặt làm ơn cái.
Văn Kỳ vội thu liễm tay chân ngồi quy củ, sau đó thẹn thùng cười một tiếng với người lớn, tay len lén duỗi ra, bấm Chu Khải một cái, thấp giọng nói: “Sao nào, ghét bỏ em không yên tĩnh sao?”
“Không không không, không dám, em biết anh không phải ý tứ này mà” Chu Khải vội vàng nhỏ giọng xin tha.
Vợ chồng Chu Thanh Hòa vốn đã sớm nhìn rõ bản chất hoạt bát của Văn Kỳ, thấy hai đứa nhỏ mắt qua mày lại thì đều nhìn thấy cảm tình của chúng rất tốt, trong lòng phơi phới, cũng tỏ vẻ không nhìn thấy Văn Kỳ vừa mới thất thố, tiếp tục nói chuyện với bà Chu và ông Chu về công việc nhà cửa.
Tâm sự mười mấy năm được loại bỏ, trong lòng hai ông bà Chu gia đều thấy khoan khoái dễ chịu rất nhiều, thấy vợ chồng con cháu hòa thuận gia đình êm ấm, mấy đứa con trai đều hiếu thuận có tiền đồ, tâm tình khá hơn một chút, lời cũng nói nhiều hơn ngày thường rất nhiều.
Hai anh em Chu Thanh Hòa cố ý dụ dỗ cha mẹ vui vẻ, nói gì dễ nghe liền nói, chỉ hai ba câu đem không khí phòng khách ồn ào đến náo nhiệt.
Chu Hòa đau buồn ngồi xổm trong sân, trong tay cần song cửa sổ bóp bóp, vẻ mặt giận dữ.
Mọi người chỉ lo dụ dỗ ông bà vui vẻ, câu đối xuân dán xong liền chạy vào bên trong tụ tập nói chuyện phiếm, lưu lại một mình hắn dán song cửa sổ ở bên ngoài, quá không công bằng! Không phải nói rằng đứa con nhỏ nhất sẽ được sủng ái sao? Vì sao hắn không được ai yêu thương! Quà năm mới và bao tiền lì xì đâu? Cái này không hề giống cốt truyện tốt!
“Cậu sao lại ngồi một mình trong sân vậy, mọi người đâu?”
Tiếng nói quen thuộc vang lên ở ngoài cổng, Chu Hòa ngẩng đầu lên, thấy Lương Chu đang cau mày đứng ở cửa, miệng bẹp bẹp vứt bỏ song cửa sổ, chạy tới: “Anh họ, anh mau tới cứu vớt em trong nước sôi lửa bỏng đi, tất cả mọi người đều vứt bỏ em, thật là buồn chán…”
Lương Chu người né tránh, móc bao lì xì đưa đến vỗ vào mặt hắn, vô tình nói: “Cầm bao lì xì đi chơi một bên đi, bà ngoại mọi người đâu?”
“Chu Hòa, chúc mừng năm mới.” Dư Sơ Lâm từ phía sau Lương Chu thò đầu ra, đưa một hộp qua: “Cho cậu, quà vật năm mới. Sao có một mình cậu đứng ở bên ngoài, mọi người đâu?”
“Không có tình yêu anh em, máu lạnh!” Chu Hòa không có sự quan tâm yêu mến, hết sức tức giận.
Lương Chu quyết đoán thu tay lại: “Không có bao lì xì.”
“Đừng, đừng mà ——” Chu Hòa kêu rên, nhanh tay cướp lì xì cất vào trong túi, sau đó vươn ma trảo giật lấy lễ vật trong tay Dư Sơ Lâm, chân chó cười hề hề nói: “Tất cả mọi người đều ở bên trong, chị họ mang thai, anh họ mang bạn gái trở về, tất cả mọi người đều ở trong phòng khách nói chuyện.”
“Mang thai?” Dư Sơ Lâm ngẩn người, sau đó trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, vọi lôi kéo Lương Chu đi vào bên trong: “Anh, chúng ta mau vào trong xem đi, chưa đến mấy tháng nữa anh liền thăng cấp thành trưởng bối, vui không?”
Lương Chu tùy ý để hắn lôi kéo, ánh mắt lộ chút ý cười: “Anh cảm thấy em khá vui vẻ.”
“Em lúc nào cũng vui vẻ, có lúc nào không vui đâu.”
Hai anh em thân mật cùng đi vào, sau đó thấy phòng khách náo nhiệt thì tiếng nói chuyện càng lớn hơn.
Chu Hòa cầm bao lì xì và lễ vật đứng ở trong sân, trong lòng là một mảnh hiu quạnh.
“Mình quả nhiên thất sủng! Ông trời bất công ——”
“Gầm loạn cái gì, song cửa sổ đã dán xong chưa? Dán xong thì mau đi vào!” Chu Thanh Nhân đứng cách cánh cửa thuyết giáo, Chu Hòa co rụt cổ lại, tủi thân nhìn đống song cửa sổ bị mình vò thành một cục, méo miệng.
—— đây chính là mọi người bảo con dán, dán khó nhìn cũng đừng có mắng con.
“Em đi ra ngoài giúp Chu Hòa dán song cửa sổ, cậu ấy một mình ở trong sân làm việc, chắc cũng buồn chán.” Dư Sơ Lâm đặt tất cả quà tặng của mọi người lên bàn trà, đứng dậy định đi ra ngoài.
“Cứ để nó dán một mình đi, Tiểu Dư cháu ngồi xuống.” Chu Thanh Nhân cười cản lại, bất đắc dĩ nói: “Thằng bé này gần đây càng ngày càng lười biếng, kỳ thi cuối kỳ còn lơ là chơi bời, bài thi tiếng Anh đáp đề sai quá nhiều, một môn đều không đạt điểm tiêu chuẩn, nó khiến mợ cháu tức điên, cháu đừng xía vô, cứ để hắn gào hai ba tiếng là ổn rồi.
“Trước mặt trẻ nhỏ nói cái gì vậy, ai tức điên, nói bừa.” Mợ út đẩy Chu Thanh Nhân, oán trách nói: “Rõ ràng là anh ngày thường cưng chiều con quá.”
“Đúng đúng đúng, là anh cưng chiều hư.” Chu Thanh Nhân bất đắc dĩ nói.
P/s: Ở đây, Dư Sơ Lâm mượn câu thành ngữ: “Đạo bất đồng bất tương vi mưu ‘道不同,不相为谋” sửa đổi thành: “Họ bất đồng bất tương vi mưu”. Có nghĩa là: Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được (giống câu chim sẻ sao biết được chí chim hồng), tư tưởng và quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi, nghĩa là thường gặp các tư tưởng tôn giáo khác nhau luôn che bai đả kích lẫn nhau. Hay cũng có nghĩa nghề nghiệp khác nhau thì không thể đàm đạo cùng nhau được. (Theo hỏi đáp Yahoo)