Edit: Rei
Beta: TrinhTrinh
“Không còn sớm nữa, đi ngủ đi.” Dụ Phong nói.
Vương Viễn ừ một tiếng, cúp điện thoại.
Ngày thứ hai Vương Viễn ôm ít đồ đi thăm trưởng thôn, vừa vào cửa chính liền gặp được người trong hội thôn ủy đang cãi nhau với vợ trưởng thôn. Bà cụ chống gậy làm dáng muốn đánh đuổi đám người ra ngoài. Chủ tịch thôn ủy quay đầu nhìn thấy Vương Viễn cũng không chào hỏi một tiếng, mặt tối sầm lại. Cụ bà còn đứng ở cửa tức giận đến run rẩy, miệng còn nói, “Đồ không có lương tâm.”
Vương Viễn mau chóng tiến lên đỡ bà, “Làm sao thế?”
“Cháu hỏi bọn họ đi! Ta đã nói lão già không thoải mái mà mỗi ngày còn đến làm phiền, về hưu còn không có được một ngày yên tĩnh!”
Vương Viễn cau mày đỡ bà vào nhà. Bà cụ dẫn hắn đến phòng ngủ, bên trong ánh sáng không được tốt lắm, ông cụ nằm ở trên giường sắc mặt vàng như nghệ, mơ mơ màng màng trợn đôi mắt nửa ngày mới nhận ra Vương Viễn là ai.
Vương Viễn hỏi, “A Thúc bị bệnh?”
Bà cụ đứng ở bên giường lau nước dãi cho bạn già, “Bác sĩ trạm y tế đến xem rồi, nói là có thể dạ dày có vấn đề.”
“Uống thuốc thế nào?”
“Vô dụng. Muốn chúng ta chuyển đến bệnh viện lớn hơn, làm cái X-quang gì đấy. Chân ông ấy phong thấp, hiện tại muốn di chuyển cũng không nhúc nhích được, dì không có cách nào một mình dẫn ông ấy đi Quảng Châu, đành nằm đây mỗi ngày uống chút cháo thôi.”
“Lúc nào bắt đầu?”
“Gần một tuần lễ rồi.”
Vương Viễn tiếp nhận khăn mùi soa trong tay bà đem đi giặt sạch, cầm mấy cái bát phía trên tủ đầu giường chưa rửa đến phòng bếp dọn dẹp. Bà cụ đuổi theo, có chút ngượng ngùng, “Để đại đấy đi, chờ một chút dì đến rửa. Cháu muốn ăn cái gì, trong nhà có một chút bánh bích quy dì lấy cho cháu.”
“Ngài đừng vội! Cháu không ăn, mới ăn bữa trưa.”
Bà cụ thật vất vả dỗ trưởng thôn ngủ, ngồi ở trên ghế mây đan len.
“Vợ Trung ca cháu sinh rồi, gởi ảnh cháu lại đây cho dì này. Ngày hôm trước mới nhận được, mập mạp, mới vừa sinh ra được nặng tám cân, cháu đợi lát nữa giúp dì gọi điện thoại, hỏi Trung ca cháu có thời gian hay không trở về mang A Thúc cháu đi Quảng Châu xem bệnh, thuận tiện chúng ta xem cháu trai.”
Vương Viễn rửa chén, âm thanh cùng tiếng dòng nước rào rào sinh động, “Trung ca có con trai rồi?”
Bà cụ cũng cao hứng, “Đúng vậy a, không tệ, cô vợ trước đây vẫn luôn không sinh được, mùa xuân năm nay mới mang thai. Nếu trong nhà không có lão già này, dì còn muốn đi xem cháu trai đây.”
“Khà khà.” Vương Viễn vẫy nước trong tay từ phòng bếp đi ra, tùy tiện lau bên quần một cái rồi bấm số điện thoại, bà cụ ánh mắt không tốt lại không nhớ được số điện thoại con trai —— trên điện thoại hơn mười mấy số dính sát nhau, Vương Viễn tìm tới ký hiệu “A Trung”, gọi đi.
Bên kia đã thông, Vương Viễn cầm micro hướng bà cụ giơ giơ. Bà cụ ngừng đan len trên tay lại, hai cái tay cầm kim đan theo dõi hắn nói chuyện. Vương Viễn thông báo ý tứ bà cụ, ừ a a vài câu, ngẩng đầu lên hỏi, “Trung ca nói phải tuần sau mới rảnh, hỏi cuối tuần sau trở về có được hay không?”
Bà cụ nói, “Được được được! Bảo hắn không vội!”
Điện thoại gọi xong. Vương Viễn nói, “Tuần sau cháu đưa mọi người ra bến tàu.”
“Cháu nếu có rảnh rỗi thì đến, không rảnh coi như xong.” Bà cụ lôi kéo sợi len cười híp mắt, “Năm nay lại đan cho cháu kiện áo lông đi. Mẹ cháu thân thể không tốt bảo bà ấy đừng mệt nhọc.”
Không khéo thuyền cục hàng hải cuối tuần sau cũng đến. Nhâm Hoài Sinh chào hỏi sau, liền bảo Vương Viễn sáu giờ tối đưa cô gái đến bến tàu, đưa cô tới Quảng Châu.
Giờ này nhà nhà đều nấu cơm, bến tàu không có người, mấy chiếc thuyền của đội đánh cá dừng sát ở bên bờ. Dụ Phong tự mình dẫn theo hai tiểu chiến sĩ đưa một bộ trang phục sặc sỡ cho Triệu Trăn Phương mặc vào, để cho nàng đóng vai binh lính lên thuyền. Triệu Trăn Phương bụng đã có chút hiện ra, bên ngoài đồ bảo hộ còn mặc thêm một cái áo lớn mới che được bụng. Lão đầu trực ban ở bến tàu mang theo cái máy thu thanh ngồi ở trong phòng nghe tuồng, Dụ Phong gõ gõ cửa kính phòng trực, đem chứng nhận sĩ quan lấy ra đưa đến trước mặt ông lung lay một chút, lão đầu cười híp mắt gật gật đầu cho bọn họ qua.
Vương Viễn đi ở cuối cùng, hắn và một tiểu chiến sĩ khác mang theo Triệu Trăn Phương. Cô gái búi tóc lên trên ót, lấy cái mũ mềm mại thủ sẵn, kéo viền nón đặc biệt thấp. Vì không hiện ra bụng cô có chút còng lưng, người còng lưng như con gà con lo sợ bất an. Vương Viễn từ phía sau nhìn cô, đã không có tóc thắt bím đuôi ngựa, Triệu Trăn Phương lại búi tóc phía sau đặc biệt cao, để lộ cái gáy trắng, được cổ áo màu xanh xẫm che lại cùng cái mũ, như một cái động, nhìn lâu lại cảm thấy như là người không có đầu đính cái mũ.
Thuyền trưởng an bài Triệu Trăn Phương ở gian tạp vật, bên trong có một cái giường, một cái bàn gỗ gãy chân. Triệu Trăn Phương ngồi vào trên giường kia trong nháy mắt, thở phào nhẹ nhõm, bịch một tiếng quỳ xuống dập đầu lạy Vương Viễn cùng Dụ Phong, “A Viễn ca, Dụ đội trưởng, đại ân đại đức này, em đời sau làm trâu làm ngựa…”
Dụ Phong nhanh chóng đánh gãy cô, “Đừng làm trâu làm ngựa, thuận lợi làm mẹ là được. Mau dậy, tiểu Trương, nhanh đỡ cô bé dậy. Cũng không tính là chuyện gì lớn, chúng tôi cũng không thể nhìn cô và đưa bé hai mạng người mất đi, đến Quảng Châu thuyền trưởng sẽ thông báo cho cô đi xuống, hiện giờ chỉ có thể giúp cô đến đây thôi, sau này tự mình cẩn thận.”
Triệu Trăn Phương đỏ viền mắt, nước mắt đảo quanh, “Cảm ơn.”
Vương Viễn nhét một phong thư vào tay cô, “Cầm, nhận đi, một ngàn đồng tiền đừng làm mất.”
Triệu Trăn Phương nhìn hắn, “Tiền ở đâu ra?”
Lục Phúc lần trước cho hai trăm, sáng sớm hôm nay người ta lại đây đưa tám trăm đồng.
“Anh ấy còn nhớ em…” Cô gái cảm động đến không ngăn được nước mắt.
Dụ Phong cùng Vương Viễn hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời thở dài một hơi, trong lòng đều xuất hiện một chữ —— ngốc.
Đèn trên bến tàu sáng rọi, phương xa còn sót lại ánh sáng cũng từ từ trở thành bóng đêm, thuyền lái ra ngoài, trượt về phía trời biển giao nhau, cuối cùng hình thành một điểm trắng nhỏ.
Bên bờ khói ấm bay lượn lờ——trên thuyền đánh cá có người ở nấu cơm. Mùi thơm nức mũi, nghe như là mùi thịt, ùng ục, bụng Vương Viễn kêu lên một tiếng. Dụ Phong biểu tình vẫn luôn căng cứng cuối cùng cũng không nhịn được cười phì, huyên đến mặt Vương Viễn đỏ hồng lên.
“Đói bụng?”
Vương Viễn gật gật đầu, ôm bụng, “Lúc đi ra còn chưa kịp làm cơm.”
“Đợi lát nữa còn phải đi về bật đèn, cậu đi về trước đi, tôi một lúc gọi phòng ăn cho người đưa cậu một phần cơm. Cậu cũng đừng làm, đỡ phải bận bịu.”
Vương Viễn rất không tự nhiên, cọ thuyền người khác còn bắt người ta đưa cơm.
“Quên nói với anh, trưởng thôn tối hôm nay lên thuyền đi Quảng Châu.”
“Sao đột nhiên đi Quảng Châu?”
“Bị bệnh, Trung ca đón ông ấy đi.”
Dụ Phong có chút áy náy, “Tôi vẫn luôn không biết, cũng chưa kịp vấn an ông ấy.”
Vương Viễn ngơ ngác nhìn y.
“Thuyền bảy giờ rưỡi đúng không?” Số chuyến thuyền đều là cố định, Dụ Phong nhìn đồng hồ, “Tôi ở chỗ này chờ bọn họ, cậu đi về trước đi, đợi người tới tôi sẽ đưa bọn họ lên thuyền.”
Cũng trong lúc đó, điện thoại trong hải đăng vang lên không thôi.
Vương Viễn đi về trễ. Hắn thở hồng hộc chạy tới hải đăng vừa vặn tới kịp lúc mở đèn.
Chuông điện thoại sắc bén chấn động thần kinh của hắn ——
“Này! Cậu làm gì giờ mới đến! Tôi vừa nãy ít nhất gọi mười cuộc điện thoại!”
Là người cục khí tượng.
“Có lỗi quá tôi vừa mới đi ra ngoài.”
“Được được được, không nói việc đó nữa, nghe cho kỹ đây, có bão nhiệt đới rất mạnh sắp tới đảo của các cậu, cậu nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng, lần này sức gió dự tính cấp – , phỏng chừng đến chỗ cậu tốc độ gió có thể lên đến gần , mười giờ rưỡi tối đến mười một giờ rưỡi ngày mai sẽ đổ bộ vào đảo! Sau sáu giờ chiều, nhất định phải đóng băng toàn tuyến cảng! Một cái thuyền đều không thể cho đi! Có nghe hay không!”
Vương Viễn đầu có chút mộng, sửng sốt một lúc liền vỗ ót một cái bò lên trên gác, lấy những quyển vở trong ngăn kéo ra, tỉ mỉ tìm ghi chép khí trời gió bão trước đó. Một tiểu chiến sĩ trong căn cứ tới đưa cơm, hắn đầu óc choáng váng vừa thấy người ta câu thứ nhất liền nói bão sắp tới. Tiểu chiến sĩ bị hắn chọc cười, mới nói cục khí tượng đã thông báo cho căn cứ rồi.
Ngày quả nhiên tối xuống. Buổi tối liền tí tách hạ xuống một chút mưa nhỏ.
Lúc sáng khi tắt đèn trên bầu trời đều là một màu xám trắng, trên mặt biển dày đặc sương mù. Vương Viễn đã lâu không nhìn thấy ngoài khơi như vậy. Điều này làm cho hắn nhớ tới cuộc sống đi theo đội tàu chu du trên biển lúc trước, ngư dân lo lắng nhất chính là loại khí trời này, thuyền bị cô lập trong sương mù dày đặc, khiến thần kinh người ta căng thẳng, vô cùng dễ dàng bị khơi lửa, cơ hồ một chút là lập tức bốc cháy, lại như con chó con bị nhét vào bao tải đưa đến trong phố xá huyên náo sầm uất chờ bị bán, trong không gian yên tĩnh không một tiếng động, vội vàng thở dốc, rất dễ dàng rơi vào phẫn nộ cùng tâm tình khủng hoảng.
Vương Viễn rất rõ ràng cái loại áp lực như bị người nắm lấy tim mình dùng sức bóp nghẹn này. Năm đó hắn chỉ có mười bốn tuổi, vừa mới tốt nghiệp trung học, lần đầu theo đội tàu ra biển liền gặp phải sương lớn và bão, tuy rằng sức gió không cao như hiện tại, nhưng đối với người còn non nớt như hắn mà nói, cũng coi như là lần đầu tiên trong đời tự mình cảm nhận thấy tử thần đang đến gần, phảng phất như đang kề cận trong màng sương mù dày này, đồng thời bóng tối cũng càng sâu hơn. Nếu không phải hắn trời sinh đính một tấm mặt than, hoảng loạn đến trên mặt run run nhưng vẫn không có hiện ra biểu tình gì, mọi người đều cho là hắn tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng đã có tố chất tâm lý rất tốt. Sau đó về cảng, thuyền trưởng gặp người liền khen, dù cho Thái Sơn sập mặt hắn cũng sẽ không biến sắc, rất có tiềm chất gánh vác việc lớn. (cái lợi của mặt than là đây =)))
Màn trời kín không kẻ hở, trong cuối mùa thu tĩnh lặng như một bức tường màu xám tro, tràn đầy tinh thần suy sụp cùng hậm hực. Mưa nhỏ không nhiều thế nhưng lạnh như băng. Vương Viễn giơ tay lên, một giọt mưa miễn cưỡng lướt qua đầu ngón tay, chỉ ở khe hở da để lại một chút ẩm ướt mát mẻ.
—— quái vật.
Vương Viễn nghĩ thầm, hắn khom eo ngồi xổm ở nóc nhà, đôi mắt đen tuyền không nhúc nhích nhìn chằm chằm sương mù phương xa.
Phía sau hắn, thôn làng cũng đang náo động vội vàng.
Bão đối với cái thôn xóm không tới trăm người này mà nói là chuyện lớn liên quan đến tính mạng. Vương Viễn về nhà giúp đỡ mẹ mang đồ vật lên gian nhỏ trên lầu hai. Trên nóc nhà còn phải lợp thêm một ít. Một chuyến bận bịu xuống cũng tốn không ít thời gian.
Phía ngoài phòng có người của thôn ủy cầm còi gọi —— “Đêm nay có bão! Mọi người chú ý! Đêm nay có bão!”
Sáu giờ, toàn tuyến đường biển đều phong bế, thuyền đánh cá toàn bộ về cảng.
Tốc độ gió tăng nhanh, Vương Viễn cảm nhận được hơi nước trong không khí càng ngày càng dày đặc.
Tiếng ồn sắc bén của điện thoại phá vỡ yên lặng.
“A Viễn, tôi là Dụ Phong.”
Vương Viễn tâm siết chặt tạm thời buông lỏng, “Phong Ca.”
“Buổi tối có bão, cậu an toàn không? Có muốn tôi phái người tới hỗ trợ hay không?”
Vương Viễn theo bản năng lắc đầu, phản ứng lại còn nói, “Không có chuyện gì, cấp - không coi là quá lớn, Phong Ca anh ngốc ở căn cứ không có chuyện gì thì đừng ra, mưa lớn không an toàn.”
Dụ Phong nói, “Nếu không an toàn cậu gọi điện thoại cho tôi, lần trước đưa cho cậu số điện thoại còn giữ chứ?”
“Còn giữ. Biết rồi.”
Dụ Phong đùa giỡn, “Nói thật có sợ hay không?”
Vương Viễn nói, “Không sợ.”
“Ồ? Thật sự?”
“Trước đây ra biển cũng đã gặp qua bão.”
Dụ Phong ồ một tiếng như là yên tâm một chút, “Vậy thì tốt. Tôi chỉ là có chút lo lắng, gọi điện thoại hỏi một chút thôi.”
Vách tường hải đăng dày nặng ngăn cách tiếng mưa gió, tiếng Dụ Phong xuyên qua điện thoại truyền đến xen lẫn một ít tạp âm nhỏ vụn của dòng điện, lại có vẻ vô cùng yên tĩnh mềm nhẹ. Vương Viễn giật mình, “Tôi có ghi chép của trưởng thôn để lại.”
Dụ Phong hơi ngưng lại, trong nháy mắt bật cười, “Vậy người có bằng lái xe rất nhiều, tai nạn xe cộ vẫn nhiều như trước a.”
Vương Viễn nghĩ thầm cũng đúng, không biết nói tiếp thế nào.
Dụ Phong nói, “Được được, biết cậu không sợ. Chính là sợ cậu lá gan quá lớn, vạn nhất có chuyện gì liền lao ra cái gì cũng không nhìn thì sao được. Cậu làm việc của cậu đi, tôi treo.”
Bão đến sớm hơn so với dự tính. Mười giờ vừa qua khỏi, mưa bỗng nhiên gia tăng, cuồng phong mang theo mưa gắng sức va vào trên vách trụ cứng rắn của hải đăng. Đồng hồ đo điện áp biên độ tăng càng cao, Vương Viễn mí mắt cũng bắt đầu nhảy.
Mười một giờ, điện thoại reng một tiếng. Vương Viễn không tâm tư đi tiếp.
Nó cũng chỉ vang lên một chút rồi thôi.
Hai giờ, mưa rơi tựa hồ nhỏ lại, ngoài cửa sổ mây đen to lớn mập mạp vẫn còn không tản đi. Đợt mưa gió thứ hai đến lúc ba giờ rưỡi, cửa sổ bị gió thổi đánh vào thanh chấn bốp bốp. Kim vôn kế đong đưa làm Vương Viễn phiền lòng, may mà máy phát điện tự động thay đổi, kim ngay lập tức ổn định một chút, thế nhưng bởi vì cải biến điện áp nên bóng đèn có chút không ổn định.
Vương Viễn khoác áo mưa leo lên tháp đèn, suýt nữa bị nước đọng trơn té lộn mèo.
Vòng bảo vệ bóng đèn thủy tinh từng được gia cố qua, vô cùng bền chắc, Vương Viễn đón gió chui vào, bên trong oi bức không chịu nổi. Đường dây quấn quanh cùng một chỗ, Vương Viễn mang găng tay nhựa kiểm tra qua một lần, đo điện áp đi ra sau liền leo xuống đi điều chỉnh máy ổn áp, sau đó lại nhìn vôn kế, lại leo lên đo lường, như vậy lập lại mấy lần, công tác bóng đèn xem như là ổn định.
Trên người bị nước mưa ngâm ẩm ướt, không một chỗ khô.
Vương Viễn tìm cái khăn lau lau thân thể, thay bộ quần áo.
Điện thoại liền reng một tiếng. Vương Viễn giơ tay lên đón, không có nhận được, cầm lên chỉ có âm thanh “Đô ——”.
Vương Viễn ngẩn người, đôi mắt đen lóe tinh quang, miệng khẽ mở một chút.
—— Phong Ca cũng không ngủ.
Vôn kế trạng thái tốt, tiếp theo mưa rơi hẳn sẽ không lớn.
Vương Viễn vui vẻ mở vở viết ghi chép.
Không biết qua bao lâu mây đen lặng lẽ bị tước mỏng, mưa rơi chậm. Thêm một lát, chân trời nứt ra một hố nhỏ, nổi lên một chút trắng xanh, như là một viên nhu hòa ngọc thạch, mơ hồ còn mang theo một chút bệnh khí.
Vương Viễn nâng cằm nằm nhoài trên cửa sổ, mệt mỏi đến đầu nhỏ cứ gục lên gục xuống.
Điện thoại đột nhiên reng một tiếng. Vương Viễn giật mình bật dậy mơ mơ màng màng đi tìm điện thoại.
Không tiếng động. Vương Viễn ngẩn người. Đếm mười lần.
“Reng—— ”
“Làm cái gì chỉ để vang một tiếng?”
Dụ Phong hì hì cười, “Nhìn thấy mặt trời mọc không?”