Edit: Rei
Beta: TrinhTrinh
Mẹ Vương thật không ngờ tới, chuyện đòi tiền bạc tuy rằng không liên quan đến trong nhà, thế nhưng chuyện kế tiếp liền kéo lên rất nhiều quan hệ.
Thôn dân muốn tiền cũng không tới tay, Lý bí thư cũng không có tiền. Tiền cứ như là bỗng dưng bốc hơi lên không biết đi nơi nào, Lý bí thư không nói cũng không ai biết. Nên sửa nóc nhà cũng sửa nóc nhà, nên sửa cầu thang cũng sửa cầu thang, cũng không có ai lại đi thôn ủy đòi tiền.
Nửa năm trước thôn ủy có thông báo rằng sẽ có chuyên gia tới lãnh đạo tổ thị sát, mọi người trong thôn đều cần phải làm tốt công tác tiếp đón.
Vương Viễn nhìn thấy thuyền của cục hàng hải đứng ở bến tàu, một đám nam nhân mặc quần áo vận động màu đen từ phía trên đi tới. Lý bí thư mang theo hết thảy cán bộ trong thôn đến bến tàu nghênh tiếp, còn có thôn dân được tổ chức đi xếp hàng kéo biểu ngữ. Vương Viễn liếc mắt một cái rồi đi tới.
Trong thôn vì nghênh tiếp tổ thị sát nên đã làm vệ sinh suốt một tháng trời, quần áo chăn bông đều không cho phép phơi ở bên ngoài, mấy cái đường nhỏ đều bị quét sạch sẽ từ sớm, trẻ con trời vừa sáng đều bị đuổi đi học. Lưu lại trong phòng người lớn lĩnh thông báo không thể tùy tiện đi ra, miễn cho đụng tới với đội ngũ lãnh đạo thị sát bị bắt hỏi vấn đề. Vương Viễn nhớ tới lúc hắn còn hoc trung học cơ sở, cũng có tổ thị sát đến. Bởi vì trên đảo không có trung học, mỗi sáng sớm năm giờ hắn đều đã rời giường, để kịp đi thuyền lúc sáu giờ tới một trường trung học cơ sở ở trên trấn, thường thường đều là không đuổi kịp bài buổi sáng lúc sáu giờ rưỡi. Thời điểm tổ thị sát tới, để không xuất hiện có học sinh tới trễ, mặc dù đã tới trường học nhưng thầy giáo lại không cho bọn họ tiến vào phòng học, tất cả đều ở phòng trực chờ đợi, đến khi hết tiết hai thì sẽ trộn lẫn với đội ngũ tập thể dục buổi sáng vào lớp.
Lúc đó còn có một cô gái gấp đến độ phát khóc, nói với thầy giáo rằng tiết lớp chúng em phải kiểm tra, em nhất định phải tham gia.
Thầy giáo biểu tình nghiêm nghị nói, trò bây giờ đi vào là bôi đen trường học, bởi vì một mình trò lại làm cho cả trường học mất mặt! Hiện tại các trò chỉ cần chờ là sẽ không có ai nhận ra đâu, có biết hay không? Kiểm tra thì chờ tan học rồi đi tìm thầy trò làm bổ sung, chưa tới giờ thể dục buổi sáng thì một người cũng không cho phép đi ra, người nào đi ra ngoài ngày mai liền không cần tiếp tục đi học nữa.
Cô bé kia ngồi ở trong góc lặng lẽ rơi nước mắt, cũng không dám lên tiếng nữa. Vương Viễn cùng cô bé chung một lớp, tiết đầu tiên là kiểm tra ngữ văn, Vương Viễn bình thường thành tích không tốt, thi tốt nhất cũng chỉ là sáu mươi, bảy mươi điểm. Hắn cũng không đem bài kiểm tra này để vào bụng.
Đó là lần đầu tiên Vương Viễn cảm giác được mình rất trọng yếu trong một tập thể, bởi vì chỉ cần mình có một hành vi không thoả đáng nào, đều có thể khiến toàn bộ tập thể hổ thẹn. Mặc dù đến muộn cũng không phải sai lầm chủ quan của bọn họ, nhưng nó lại tạo ra một kết quả khách quan. Cái loại cảm giác đau nhức như bị người đánh một cái tát này, quả thật là để lại ấn tượng rất sâu.
Buổi trưa ăn cơm xong, mẹ Vương liềm tìm cho con trai một bộ quần áo mà ba Vương đã từng mặc ra, “Ba con mặc nó lúc cưới mẹ, hôm nay con mặc đi nghênh đón lãnh đạo tới thị sát đi, bài đều thuộc hết chưa? Con đọc lại cho mẹ nghe một lần xem.”
Vương Viễn đọc lại một lần bản thảo mà Lý bí thư viết cho hắn, trên đó đều là một ít vấn đề mà có thể lãnh đạo sẽ hỏi cùng với đáp án, như lúc trước hắn đi học, nếu đụng tới ngày dự giờ thì thầy giáo sẽ phát đáp án trước cho bọn họ học thuộc. Mẹ Vương đổi lại hỏi hắn một lần, liền đem quần áo đưa cho hắn. Vương Viễn nói, “Phong Ca cho con một bộ quần áo mặc, con có.”
Mẹ Vương có chút kỳ quái, “Đội trưởng đưa cho con?”
Vương Viễn gật đầu, “Hôm nay mặc, mặc xong trả lại anh ấy.”
Một tuần trước Dụ Phong cho người đem quần áo đưa tới, quần áo đều được giặt sạch sạch sẽ sẽ, bên trên còn vương mùi vị của nắng, áo sơ mi trắng, áo khoác màu hạnh nhạt, cùng quần tây trang màu đen nhàn nhã, còn có một đôi giày da đen mềm mại. Vương Viễn cẩn thận từng li từng tí một đem nó xếp vào trong ngăn kéo, buổi chiều về hải đăng mới mặc vào. Hắn vốn không có một căng thẳng chút nào cả, Lý bí thư cùng hắn nói chỉ cần giới thiệu đại khái về lịch sử xây dựng hải đăng, cùng với nói một chút về hệ thống phân phối và tình huống công tác trong khoảng thời gian này, thêm vào vài vấn đề lặt vặt nữa, tốn thời gian nhiều nhất thì cũng chỉ khoảng một giờ thôi.
Nhưng thời điểm tổ thị sát tới Vương Viễn liếc mắt liền thấy Dụ Phong đứng ở cuối cùng, tươi cười ôn nhu đối với hắn gật đầu, Vương Viễn đầu óc nóng lên, mặt liền đỏ. Lý bí thư gọi hắn tới cùng người chào hỏi, hắn đơ nửa ngày mới phản ứng kịp.
Mấy người chuyên gia đều là giáo sư cao tuổi, nhìn hắn còn tuổi nhỏ nên chỉ tưởng hắn là đang căng thẳng, liền lên tiếng hỏi mấy cái vấn đề về chuyên nghiệp tương quan.
Vương Viễn liền mang theo người tham quan kết cấu bên trong hải đăng, giới thiệu từng cái hệ thống xứng điện cùng hoàn cảnh công tác. Dụ Phong không biết khi nào đã dịch đến phía sau hắn, cách nhau rất gần. Chuyên gia hỏi, “Bóng đèn tròn cùng thao tác máy móc hệ thống xứng điện khác là tách ra hay là mắc song song?”
Vương Viễn chỉ hai hàng công tắc cuối cùng, “Là tách ra, bóng đèn tròn hệ thống xứng điện là chuyên dùng một bảng xứng pin mặt trời, đây là vì bảo đảm nó có thể cung cấp điện bình thường. Trước năm , nơi này chỉ có một bảng pin mặt trời, cho nên ngoại trừ máy phát điện dự bị không có bất kỳ máy móc gì khác. Hiện tại thao tác máy móc là cùng trong phòng nhỏ hệ thống xứng điện dính liền nhau, trong phòng xếp vào quạt tủ lạnh còn có lò điện tử, công suất cũng không lớn.”
Chuyên gia gật gật đầu đến xem máy ổn áp, Dụ Phong đi tới bên cạnh Vương Viễn, nắm tay của hắn, nhỏ giọng nói, “Y phục ca mặc trên người em thật là đẹp trai, suýt chút nữa cũng không nhận ra được.”
Vương Viễn không nhịn được cười, trong lòng còn có chút đắc ý.
Có hai vị lãnh đạo muốn leo lên trên hải đăng xem phòng kính. Vương Viễn nói không được, phía trên rất cao không có biện pháp phòng hộ đặc thù sợ sẽ xảy ra nguy hiểm, hơn nữa phòng kính rất nhỏ đi vào dễ dàng va đồ vật. Hai vị kia không nghe, chính là muốn đi lên. Lý bí thư hòa giải, đưa khuỷu tay đẩy đẩy Vương Viễn, làm dịu nói, “Cậu để cho bọn họ lên đi, biện pháp an toàn chuẩn bị một chút không có vấn đề.”
Vương Viễn mặt tối sầm, không nói hai lời đem cánh cửa phía sau kéo ra, liền hiện ra một con đường hẹp, thang sắt sát tường nối thẳng đỉnh tháp. Tháp cao ba mươi mét, con đường thẳng tắp đen thui hoàn toàn không có bất kỳ tia sáng nào, hướng lên trên chính là một mảnh tối đen đưa tay không thấy được năm ngón.
Vương Viễn đến bên cạnh tủ tìm một cái đèn pha nói, “Muốn đưa đội lên trên, phải cột dây thừng an toàn mới được leo lên, với độ cao ba mươi mét vòng bảo hộ phía trên chỉ là đồ trang trí, độ cao của nó cũng chỉ tới bắp đùi, nếu như các người không sợ nguy hiểm ngã xuống hoặc là lúc leo lên té xuống thì leo, thế nhưng té xuống không có liên quan gì với tôi.”
Hai vị kia mới vừa rồi còn muốn đi lên liền im lặng, sắc mặt rất khó nhìn.
Vương Viễn nói tiếp, “Ở chỗ này cũng không có nhiều bộ dây an toàn, tổng cộng chỉ có hai bộ, tôi đi lên trước, một người trong các người đeo lên.” Nói xong cũng đi xả dây an toàn cùng đầu đèn. Hai vị kia nở nụ cười, vung vung tay, “Thôi thôi được rồi.”
Bọn họ từ trong tháp đi ra, mấy vị chuyên gia đứng tại chỗ tự do thảo luận, cùng Vương Viễn bắt tay, “Cám ơn cậu, phiền phức cậu dẫn chúng ta đến tham quan. Thật không dễ dàng gì, điều kiện gian khổ như thế mà còn giữ được nhiều năm như vậy, bất quá cậu không cần lo lắng, chuyện kế tiếp biết là được rồi. Chúng tôi khẳng định sẽ tranh thủ đem hạng mục này nhanh chóng lấy xuống, cung cấp thêm điều kiện tốt cho các cậu.”
Vương Viễn đầu óc mơ hồ. Lý bí thư đứng ra giải thích, “Chúng ta nơi này đang chuẩn bị xây nhà máy điện. Sau này nếu có thể xây dựng thành một nhà máy điện sức gió, ngày sẽ dễ chịu hơn. Mấy vị giáo sư này chính là lại đây khảo sát.”
Vị kia chuyên gia còn vỗ vỗ bả vai hắn, “Lý bí thư, ở chỗ các cậu người tài xuất hiện lớp lớp a, thanh niên trẻ tuổi như thế mà cũng nguyện ý đến trông coi hải đăng, cống hiến vì quốc gia, xem ra là trong thôn các cậu công tác làm tốt lắm.”
Lý bí thư cười làm lành, “Nơi nào nơi nào, các thầy giáo mới là nhân tài quốc gia trọng dụng. Chúng tôi là nông dân sau này còn phải dựa vào các thầy giáo chiếu cố.”
Vương Viễn đưa bọn họ đi. Dụ Phong trước khi đi dặn dò một câu, “Đợi lát nữa bọn họ muốn đi căn cứ, buổi tối còn phải bồi ăn cơm tiếp đãi nhóm bọn họ, ngày hôm nay sẽ không giúp em. Buổi tối chờ điện thoại tôi.”
Vương Viễn buổi tối mở đèn lái đàng hoàng rồi ngồi chờ ở trước phòng nhỏ. Hơn chín giờ hắn nhìn thấy thuyền cục hàng hải đưa người đi, không quá nửa giờ điện thoại liền vang lên reng reng, hắn nhảy dựng lên chạy đi nhận điện thoại, hơi thở gấp, “Nghe.”
Dụ Phong như là cười nhẹ một tiếng, “Nhìn thấy người đi rồi không?”
“Thấy được.”
“Cuối năm rồi mà còn điều động mấy lão già này thực sự là làm khó cho bọn họ.”
Vương Viễn không biết nên nói tiếp thế nào. Dụ Phong chế nhạo một tiếng, “Từng cái một nhìn như là nhà học thuật, ai ngờ con mẹ nó lại rất biết uống. Ngày hôm nay tôi ít nhất cũng bị quán hết cân rượu trắng. Em đợi một lát, tôi dịch vị trí nằm một cái.”
Vương Viễn nín thở nghe trong điện thoại truyền ra hai tiếng bước chân, sau đó là âm thanh lún giường, Dụ Phong tựa hồ vô cùng thỏa mãn thở dài một hơi, “Này, nói chuyện.”
Vương Viễn: “Nói cái gì?”
Dụ Phong âm thanh khàn khàn ôn nhu nói, “Em muốn nói cái gì thì nói cái đó.”
Vương Viễn bị mê hoặc, “Phong Ca, anh có phải là uống say?”
“Hừm, có thể có chút say rồi. Thế nhưng tôi cảm thấy trạng thái vẫn rất tốt. Chớ xem thường anh của em a, hai bình rượu đế không ngã! Không thành vấn đề!”
—— xem ra thực sự là say rồi.
Vương Viễn trong lòng đọc bảng cửu chương, anh say rồi cũng đừng gọi điện thoại, lên giường ngủ đi, còn phải có người bồi anh ở đây nói lời say sao. Vương Viễn cảm thấy lúc Dụ Phong uống rượu khẳng định cũng như mọi người, như mấy ông già nghiện rượu trong thôn, uống nhiều rồi đại nháo gào to, mỗi lần say liền để vợ mình che miệng lại dìu trở về, đi trở về còn không yên ổn, giương nanh múa vuốt không chịu nằm yên trên giường ngủ. Vương Viễn cau mũi một cái, cảm thấy được hình ảnh kia đổi thành Dụ Phong có chút buồn cười.
Hắn nghĩ đã vậy thì cúp điện thoại cho rồi. Đúng lúc này Dụ Phong lại gọi hắn, “A Viễn.”
Vương Viễn: “A ân, cái gì?”
“Tôi muốn hôn em.”
Tim Vương Viễn đập bang bang, đôi mắt chớp chớp. Dụ Phong nằm ở trên giường cười, y có thể tưởng tượng hiện tại Vương Viễn đang có biểu tình gì. Y nằm ngang trên giường, cổ hơi hơi duỗi duỗi một cái có thể nhìn thấy rất nhiều sao nhỏ ngoài cửa sổ, một số có ánh sáng màu bạc óng ánh, bị mây đen mỏng che đi, hào quang uyển chuyển nhu hòa.
Dụ Phong mỉm cười nói, “Như vậy đi, hiện tại không hôn được vậy trước tiên thiếu một lần, tôi nợ em. Lần sau nhớ nhắc tôi.”
Vương Viễn cuối cùng phản ứng lại là mình bị đùa giỡn, tàn bạo mà nhìn chằm chằm điện thoại.
“Đừng gác máy, đừng gác máy, ca sai rồi ca sai rồi.” Dụ Phong cười đến thở không ra hơi, “Không đùa em nữa.”
“Có cơ hội mang em về nhà tôi ngắm tuyết. Phía nam con mẹ nó lại không có tuyết, một chút thú vị của đông cũng bị mất.” Dụ Phong nói, “Em thấy tuyết chưa? Tuyết thật sự. Mẹ của tôi gọi điện thoại cho tôi nói trong nhà bên kia đã sớm có tuyết rồi. Trên đường tất cả đều là trắng toát, rất đẹp đẽ.”
Vương Viễn nói, “Thấy một lần, khi còn bé ba mang tôi đi Bắc Kinh chơi một lần.”
Đó là lần đầu tiên cũng là một lần duy nhất Vương Viễn đi du lịch. Ba dẫn hắn đi thủ đô chơi mấy ngày, xem Vạn Lý Trường Thành, Tử Cấm thành, Thiên An Môn. Bởi vì lúc đó là mùa đông, hai người phía nam không quen với cái lạnh phương bắc, quần áo cũng không mang đủ suýt chút nữa đã cảm mạo. Trong trí nhớ của Vương Viễn đó đã là chuyện cực kỳ lâu của lúc trước, Vạn Lý Trường Thành, Tử Cấm thành, Thiên An Môn hình dáng so với trong tivi, không có gì khác biệt.
“Nhà chúng tôi bây giờ không có ở Bắc Kinh, mẹ tôi đã về Nam Kinh rồi. Đã đi Nam Kinh chưa?”
“Chưa.”
” Chưa đi một trong những cố đô Lục triều? Nhất định sẽ dẫn em đi, nhất định phải đi.” Dụ Phong nói, “Tôi nói cho em a, chỗ kia mặc dù không có đại khí như Bắc Kinh, thế nhưng rất khác biệt rất đẹp. Xung quanh một vòng thành thị nhỏ cái gì Tô Châu, Dương Châu, cũng đều toàn là nuôi người địa phương. Con gái cũng đặc biệt đẹp, da dẻ trắng trẻo, chân dài thanh thanh tú tú còn rất dễ gần. Bạn thân tôi là con gái Nam Kinh, so với cô gái múa dẫn đầu kia của các em còn xinh đẹp hơn, có thời gian mang em trở về đi dạo. Mẹ tôi khẳng định cũng yêu thích bé trai như em vậy, vừa nghe lời vừa giỏi giang.”
Vương Viễn cũng có chút hiếu kì mẹ Dụ Phong là dạng người gì.
“Này, đang nghe sao?”
“Ừm.”
“Đang suy nghĩ cái gì đấy?”
“Đang suy nghĩ mẹ của Phong Ca là dạng người như thế nào.”
“Mẹ tôi?” Dụ Phong nhìn sao nhỏ trên trời, không chủ định nói, “Bà là loại phụ nữ Thượng Hải vô cùng điển hình, tuy rằng nguyên quán là Nam Kinh, thế nhưng lúc nhỏ phải đi Thượng Hải học. Đặc biệt yêu kiều, thế nhưng nổi nóng lên căn bản không ai nhận được. Tôi và ba ở nhà đều là thành thật nghe bà sai khiến mắng chửi”, nói tới chỗ này y nở nụ cười, “Tôi nói với em, bộ dáng bà vênh mặt hất hàm sai khiến, em mà thấy khẳng định sẽ không chịu được, cố tình hết lần này đến lần khác bà lớn lên rất xinh đẹp, hừ mũi trừng mắt cũng so với người ta đẹp hơn, nhưng cái miệng đó lại toàn nói ra lời cay nghiệt chỉ có ba tôi chịu được. Tôi là chưa từng thấy ai như hai người bọn họ một nguyện đánh một nguyện đau…”
Y nói liên miên không dứt. Vương Viễn nghe đến xuất thần, thỉnh thoảng ừ hai tiếng toàn là làm nền.
—— Phong Ca nhớ nhà, dù sao cũng là đang tại trên đảo xa nhà ngàn dặm, hoàn toàn tách biệt với thế gian, đều khó tránh khỏi cảm giác nhớ nhà.
Trước đây cùng đội tàu ra biển Vương Viễn cũng sẽ nhớ nhà, trên thuyền làm cơm ăn cũng không ngon bằng trong nhà làm cơm. Hắn không đành lòng treo điện thoại Dụ Phong, nghe nam nhân trong loa nói phét tung trời xả nửa ngày, mãi đến tận khi ngữ tốc y hạ xuống, mang theo mệt mỏi.
“Phong Ca, ngủ đi.”
“Được, ngủ.”
Một buổi tối bình tĩnh đến lạ kỳ, ngoài khơi không sóng không gió, như là có cái gì trấn ở trên biển. Vương Viễn nhớ tới trưởng thôn đã từng nói với hắn rất nhiều cố sự trên vùng biển cùng đảo nhỏ này. Có một cố sự từng nói đến gió thổi mưa giông trước cơn bão, trước khi bão táp sắp tới, Đông Hải Quan Thế Âm nương nương luôn ở trên biển niệm siêu sinh, siêu độ linh hồn chết sớm. Thế là ngoài khơi bị kinh văn đè ép, ở phương xa phía dưới là một tấm gương đen, chỉ nhìn thấy mặt trăng trong mây đen tăm tối ấn ra một cái bóng màu xám. Phương hướng ngôi sao thay đổi, sắp xếp lặng lẽ lệch vị trí, phương xa ẩn giấu ánh sáng tròn, giấu giếm châm nhọn.
—— đây không phải là chuyện tốt.
————————————————-
Tác giả: kỳ thực tuổi của Dụ Phong cũng không phải rất lớn, khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu thôi~.
Cố đô lục triều: Chỉ cố đô của TQ, Tây An (còn gọi là Trường An), Khai Phong (còn gọi là Biện Lương và Biện Kinh), Lạc Dương (còn gọi là Cửu triều cố đô), Nam kinh (còn gọi là thập đại cổ đô), Hàng Châu, Bắc Kinh.