Người Hai Mặt

chương 25

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Ầm ầm!"

Sấm sét bất ngờ nổ tung.

Cỏ dại bên hồ nước mọc um tùm, cậu bé mặc áo phông ngắn tay khó chịu ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mây đen.

Mây đen dày đặc, chậm rãi đè lên đỉnh đầu, cậu bé đột nhiên sợ hãi.

"Này! Sắp mưa rồi, mình không bơi với cậu đâu!"

Cậu bé rụt cổ, nói với bạn mình đã xuống nước: "Mình về đây!"

Cậu đứng bên bờ hồ một lúc, nhưng không nghe thấy tiếng trả lời.

Mây phản chiếu trên mặt nước vô hồn, ngay cả tiếng ếch kêu âm ĩ cũng im bặt. Chỉ có sự im lặng chết chóc đang lan rộng, âm thầm chiếm lấy tâm trí cậu bé.

"Này! Mình về đây!"

Cậu bé siết chặt nắm tay, lặp lại.

Tuy nhiên, câu nói này ngay lập tức rơi vào bầu không khí nặng nề, không khuấy động bất kỳ làn sóng nào. Chỉ có hai bọt nước nhỏ lờ mờ xuất hiện cạnh hòn đá mà bạn của cậu vừa xuống nước.

Chết tiệt! Cậu ta không chết đuối đấy chứ?

Tim cậu bé đập "thình thịch", hai chân hối hả chạy về phía tảng đá: "Đừng làm mình sợ! Nếu không, lần sau cậu thi trượt, mình sẽ không giúp cậu giấu mẹ đâu...A!"

Trong nháy mắt, nước bắn tung tóe! Một cái đầu đen ngòm đột nhiên trồi lên từ đáy nước.

Cậu bé sợ đến tái mặt, chưa kịp chạy đi đã bị hai bàn tay ướt sũng tóm lấy kéo vội xuống nước.

"Ầm!"

Cậu bé ngã đập đầu xuống nước.

Hơi nước hôi thối sặc vào trong mũi, đau như dao cắt không chịu nổi. Cậu bé kinh hoàng khua tay múa chân, nước bắn tung tóe.

Ngay sau đó, một đứa trẻ khác trồi lên khỏi mặt nước.

Đứa bé kia cởi trần, ở trong nước nhanh nhẹn như một con cá trắng, chính là người bạn đề nghị bạn mình bơi cùng.

"Ha ha ha, buồn cười quá!"

Người bạn muốn thưởng thức vẻ ngượng ngùng của cậu bé: "Không phải ở lớp cậu nói mình biết bơi sao? Sao không đứng nước được vậy?"

Tuy nhiên, ngay sau đó người bạn ngừng cười.

Cậu bé vẫn không nổi lên, sự giãy dụa cũng dần yếu đi. Chỉ có một chuỗi bọt trắng xóa lần lượt dâng lên từ miệng và mũi cậu bé.

Có vẻ như cậu bé bị vướng vào cây thủy sinh!

Người hoảng sợ lao xuống nước thật nhanh, lặn xuống dưới đáy hồ.

Khoảnh khắc cậu bé đẩy cây thủy sinh sang một bên, cậu bắt gặp một khuôn mặt người!

Một khuôn mặt nhợt nhạt và sưng phù!

Với ánh sáng lờ mờ dưới nước, người bạn có thể mơ hồ nhận ra đó là khuôn mặt của một người đàn ông trung niên, thậm chí một số bộ phận trên khuôn mặt còn lấm tấm những vết hoen thi thể kinh khủng.

Nó trông cực kinh khủng.

Trái tim người bạn bỗng thắt lại. Ngay cả khi trong tình trạng nguy cấp, cậu cũng không dám tiến lại chút nào.

Xuyên qua những cây thủy sinh tối tăm và rậm rạp, cơ thể của người đàn ông khiến cậu nhớ đến câu chuyện kinh dị mà bà của cậu đã kể, khiến cậu sợ hãi.

Con ma da trong truyện cũng rùng rợn và quái dị như vậy!

Sau cơn ác mộng đó, Khương Dương thường quay lại Học Viện Cảnh Sát Nghi Ninh để đi dạo.

Tuy nhiên, những người bạn cùng lớp của năm đó đều đã rời đi, các giáo sư đã giữ kín bí mật này, ngay cả tòa nhà ký túc xá cũng bị bỏ hoang. Tất cả những gì Khương Dương có thể nhìn được là cánh cửa đóng chặt của tòa nhà ký túc xá.

Tất cả bí mật đều bị khóa sau cánh cửa. Không thể đẩy nó ra, không thể nhìn rõ chứ đừng nói là đoán ra.

Khi Khương Dương đến một lần nữa mà không tìm thấy gì, cô đã nhận được một cuộc gọi từ cục trưởng.

Lại có vụ án mới! Ngày cuối tuần của cô bị hủy rồi!

Thi thể được vứt tại đập chứa nước Thừa Dân, nơi...rất xa Học Viện Cảnh Sát Nghi Ninh. Điều này có nghĩa là chiếc mô tô hạng nặng yêu thích của Khương Dương sẽ không dùng được.

Nhưng nếu quay lại cục cảnh sát bây giờ, có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian.

Khương Dương cau mày đau khổ, vô thức tăng tốc. Vừa bước ra khỏi cổng trường, một bóng người quen thuộc hiện ra trước mắt.

Dưới bóng cây cổ thụ, Lận Thời Thương cao gầy đứng ở đó.

Thời tiết mùa hè ở Nghi Ninh hay thay đổi, rõ ràng vừa rồi mây mù dày đặc bao phủ, nhưng bây giờ trời đã nắng.

Trước cổng trường, những bóng cây loan lổ xuất hiện. Có lẽ là lúc này ánh mặt trời quá chói mắt, đôi mắt hẹp dài của Lận Thời Thương hơi híp lại, nốt ruồi trên mi mắt thấp thoáng khiến người ta mơ màng.

Khương Dương ngẩn người.

Không biết vì sao, cô cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc.

"Tại sao pháp y Lận lại xuất hiện ở đây?"

Khương Dương nhếch khóe môi, giọng điệu giễu cợt nói: "Chẳng lẽ là, đang đợi tôi sao?"

Lận Thời Thương phớt lờ lời trêu chọc của cô.

"Lên xe."

Anh mím môi mỏng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Tôi chở cô đến hiện trường."

Lúc này Khương Dương nhìn thấy một chiếc ô tô đậu bên cạnh, tương đối bình dân. Chỉ từ điểm này, đã rất phù hợp với tính cách của Lận Thời Thương.

Vì anh đã nói nên Khương Dương không định khách sáo với anh.

Đi chung một chiếc xe là một cơ hội hiếm có để kết thân với nhau, cô đang mong muốn điều đó!

"Xe cũng lái tới rồi, hình như pháp y Lận đã chuẩn bị xong rồi?"

Khương Dương ngậm một viên kẹo trong miệng giả vờ hỏi. Những luồng ánh sáng tán loạn dưới bóng cây đổ vào mắt cô, làm dịu đi sự sắc bén của góc cạnh của cô.

Dường như trời giữa tháng bảy oi bức, Lận Thời Thương do dự một chút, mái tóc dài bị gió cuốn bay, che đi cảm xúc nhàn nhạt trong đôi mắt: "Tôi đã sớm nhận được điện thoại."

Khương Dương nhướng mày. Dừng lại chút, có điểm đáng nghi!

Cô nhạy bén nắm lấy kẽ hở, sắp thừa thắng xông lên. Thật bất ngờ, Lận Thời Thương đã không cho cô thời gian để hỏi ngược lại.

"Ngồi yên."

Lận Thời Thương nói ngắn gọn.

Anh cầm vô lăng và buông chân đạp phanh. Ngay lập tức, chiếc xe biến thành một mũi tên không dây, xuyên qua khoảng không và hướng thẳng đến đập chứa nước Thừa Dân.

Khi đến đập chứa nước Thừa Dân, Khương Dương mới thở phào nhẹ nhõm.

Chắc chắn, không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá một người. Thật không ngờ, pháp y Lận nhìn lịch lãm và dịu dàng như vậy nhưng đến khi khởi động xe anh ấy lại như phát điên vậy.

"Đội trưởng Khương, cô không sao chứ?"

Lận Thời Thương nghiêng người, mặt không thay đổi, nhẹ nhàng hỏi, không hề biết mình là nguyên nhân.

Khương Dương: "..."

Nhưng một cô gái mạnh mẽ thật sự không thể nói không được! Khương Dương lên tinh thần và chuẩn bị ăn kẹo mút để giảm chóng mặt.

Tuy nhiên, vừa bước xuống xe, cô đã cau mày.

Tiếng trẻ con khóc bên hồ nghe chói tai, đập vào tim! Có thể được xem là âm thanh ma quỷ thực tế!

"Những người đầu tiên phát hiện ra thi thể là hai đứa bé đang khóc."

Trần Lãng Phong cười khổ, đi về phía Khương Dương: "Chiều nay, hai đứa bé này lẻn ra ngoài thôn để đi bơi mà không nói với ba mẹ, nhưng một trong số chúng đã bị vướng vào cây thủy sinh. Nếu không tốt số, có người ngẫu nhiên đi ngang qua nơi này, chỉ sợ là đã xảy ra án mạng rồi."

Bây giờ để ba mẹ mắng một trận, cũng xem như một bài học.

Khương Dương cầm kẹo khẽ gật đầu, đang định đi tới hiện trường, mới nhớ tới Trần Lãng Phong vẫn luôn ghét bỏ loại đồ ăn vặt này. Và thật không may, bộ quần áo cô mặc hôm nay không có túi để giấu đồ.

"Ui, mẹ Trần tới."

Khương Dương mím môi xấu hổ. Nếu đội phó Trần Lãng Phong nhìn thấy kẹo mút, có lẽ chúng đã bị tịch thu tàn nhẫn.

Nhưng dưới tình huống hiện tại, Khương Dương hiển nhiên không thể do dự quá lâu.

Nhìn thấy Trần Lãng Phong chuẩn bị đi tới trước mặt mình, Khương Dương nảy ra một ý tưởng, ngay lúc đó, cô nhanh chóng nhét cây kẹo mút vào túi áo của Lận Thời Thương.

Dưới lớp áo sơ mi, cơ bắp của Lận Thời Thương đột nhiên căng lên.

Sau đó, Khương Dương cúi đầu và lướt qua tuyến phân cách như không có chuyện gì và hỏi Trần Lãng Phong: "Thi thể được tìm thấy ở đâu?"

Giơ tay lên, Trần Lãng Phong chỉ vào hòn đá cách đó không xa.

"Chỗ đó, ở dưới nước. Thi thể được gói trong một chiếc túi nhựa lớn, cùng với những viên đá."

Trần Lãng Phong nói: "Nhân viên kỹ thuật đã chụp một vài bức ảnh rồi, đang đợi cô đến."

Mắt Khương Dương hơi híp lại: "Đi xem một chút."

Lúc đó là giữa mùa hè, thảm thực vật bên cạnh hồ nước tươi tốt và rậm rạp, trong nháy mắt sẽ nhấn chìm bóng dáng của cô. Vì vậy, Khương Dương không thể cảm thấy ánh mắt nóng bỏng phía sau mình.

Đó là ánh mắt của Lận Thời Thương.

Lúc này, thi thể đã được đội người nhái vớt lên.

Mặc dù còn một khoảng cách, nhưng Khương Dương vẫn có thể nhìn thấy thi thể được đặt trên bờ. Trước khi thi thể được phủ bằng tấm nhựa, nó đã ướt sũng và phủ đầy rong rêu sẫm màu.

Đúng là trông giống như một con ma da!

"Có thể xác nhận thân phận người chết không?"

Ánh mắt Khương Dương tối sầm hỏi.

"Hiện tại thì không."

Đội phó Trần Lãng Phong thở dài: "Đội người nhái vẫn đang vớt lên, người trong đội vẫn đang tìm kiếm chứng cứ. Nhưng cho đến bây giờ, chúng tôi vẫn chưa tìm được manh mối nào có liên quan."

Khương Dương quay đầu nhìn thi thể.

Đừng nói đến giấy tờ chứng minh của thi thể này, ngay cả quần áo và đồ dùng cũng biến mất không tăm tích, sợ sẽ bị người khác nhận ra à.

"Xem ra hung thủ rất sợ chúng ta biết người chết là ai."

Khương Dương xoa cằm: "Nhưng càng che đậy, sẽ càng làm lộ ra thân phận của người chết, mở rộng phạm vi tìm kiếm, chúng ta phải cố gắng hơn nữa!"

Nói xong, cô bước nhanh về phía thi thể.

Người đàn ông đã chết da ngăm đen thô lỗ, phần bụng nhô ra bất thường. Ông ta ít nhất cũng ngoài năm mươi tuổi, làn da lão hóa trên khuôn mặt chùng xuống và chảy xệ khiến ông ta trông giống như một con chó Shar Pei tàn bạo.

"Phần bụng thi thể phình to thối rữa."

Lận Thời Thương giơ tay lên, ấn nhẹ vào cái bụng sưng lên, tự giác nói với Khương Dương: "Xét đến việc bây giờ là mùa hè, thi thể bị ngâm trong đập chứa nước, nên thời gian từ vong chắc là khoảng từ 16-18 tiếng trước."

Khương Dương trầm tư một lát: "Tức là, từ 10 giờ tối hôm qua đến 0 giờ sáng hôm nay."

Thấy trong hồ chứa nước vẫn còn gợn sóng như vậy, hiện lên màu xám xanh mơ hồ. Cô khẽ cụp mắt xuống và liếc nhìn thi thể nằm trên mặt đất.

Nhưng điều kì lạ là, thoạt nhìn, Khương Dương không thể nhìn thấy bất kỳ vết thương nào trên thi thể.

Điểm này cũng được kết quả kiểm tra của Lận Thời Thương phản ánh, nhưng nó chi tiết hơn nhiều so với suy nghĩ của Khương Dương: "Bề ngoài cơ thể của người chết không có tổn thương rõ ràng. Trong lòng bàn tay và vùng quanh hốc mắt, có thể nhìn thấy một vài dấu vết trầy xước..."

Nghe vậy, Khương Dương tiến lại gần, nhìn thấy những vết xước.

Lòng bàn tay của người chết sần sùi và phủ đầy vết chai nên thực tế không thấy rõ vết trầy xước. Tuy nhiên, vì vùng da gần mắt tương đối mỏng nên có thể nhìn thấy rõ những vết máu nhỏ trên đó.

"Trầy xước hết rồi, ông ấy phải ngứa đến mức nào chứ!"

Khương Dương khẽ nhíu mày.

Tuy nhiên, mùa này muỗi rất nhiều, dễ nổi mẩn ngứa, ai bị vài vết xước cũng không có gì lạ.

Khương Dương dừng một chút: "Pháp y Lận, anh có thể xác định nguyên nhân tử vong của người chết không?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio