“Người chết là Tô Hoán sao?”
Tập trung vào các bộ phận cơ thể trên bàn giải phẫu, Khương Dương cảm thấy rùng mình từ đầu đến chân, hơi lạnh thẩm thấu qua ngũ tạng của cô.
Một lúc lâu sau, cô nuốt nước miếng: “Nếu như người nằm trên bàn giải phẫu là Tô Hoán, vậy người chúng ta gặp chiều nay là ai?”
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Thái Đệ đã dùng kế “thay mận đổi đào”.
Cô ấy giống như một bóng ma, lặng lẽ ẩn mình dưới vẻ ngoài và trang phục của Tô Hoán, mang thân phận của chị gái Tô Hoán, tự do đi lại dưới ánh mặt trời.
Thậm chí, hiên ngang vào cục cảnh sát.
Vẻ mặt Lận Thời Thương lạnh lùng: “Chúng ta đều đoán sai mục đích thật sự của Thái Đệ.
Cô ấy không chỉ muốn giết Tô Hoán và thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, mà còn muốn thay thế hoàn toàn người chị song sinh này, để giành lấy cuộc sống mà cô ấy luôn mơ ước.”
“Lúc xảy ra tai nạn xe Tô Hoán còn sống sao?”
Khương Dương đột nhiên hỏi.
“Vết thương chí mạng của Tô Hoán là vết thương hở sọ do tai nạn xe gây ra, vết thương có phản ứng của sự sống rõ ràng.”
Lận Thời Thương gật đầu, đưa báo cáo xét nghiệm máu cho Khương Dương: “Tôi đã phát hiện ra chất cytisine trong máu của Tô Hoán, có lẽ cô ấy bị Thái Đệ làm hôn mê bằng cytisine trộn với dimethyl sulfoxide trước khi chết trong vụ tai nạn xe.”
Cả hai đều không xa lạ gì với loại thuốc này.
Bởi vì cùng một loại thuốc, thứ được sử dụng làm bằng chứng quan trọng trong vụ án này, trước đó, đã xuất hiện dưới giường bệnh của Thái Đệ.
Khương Dương cúi đầu nhìn báo cáo nghiệm thi, suy nghĩ.
Đột nhiên, cô lẩm bẩm: “Không đúng, thời gian quá nhanh…”
“Quá nhanh sao?”
Đôi mắt Lận Thời Thương hơi híp lại.
Khương Dương khoanh tay, lông mày nhăn lại.
Cô giải thích: “Khi chúng tôi đuổi theo Thái Đệ, chúng tôi thấy tay chân cô ấy không được nhanh nhẹn cho lắm nên chúng tôi có thể khẳng định đó là Thái Đệ.
Tuy nhiên, Thái Đệ đã làm cách nào để đẩy Tô Hoán ra ngoài làm vật hy sinh chỉ trong vài phút sau khi chiếc xe tải chặn con đường?”
Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Hơn nữa, Tô Hoán đã nói chuyện điện thoại với Bánh Dừa Nhỏ hơn 10 phút trước khi chúng tôi nhìn thấy Thái Đệ.
Sở dĩ chúng tôi biết nơi ẩn náu của Thái Đệ là do cô ấy cung cấp manh mối.
Điều này có thể giải thích rằng Tô Hoán vẫn an toàn vào thời điểm đó không?”
Điều này cũng có nghĩa là thời gian để Thái Đệ và Tô Hoán hoán đổi thân phận chỉ có 10 phút.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Thái Đệ không chỉ phải làm Tô Hoán hôn mê, mà còn phải đổi quần áo của Tô Hoán thành của mình…Cuối cùng, canh thời gian, đẩy Tô Hoán lên đường.
Để hoàn thành những chuyện này trong một thời gian eo hẹp như vậy chỉ có thể là một điều viển vông!
Thái Đệ đã làm điều đó như thế nào?
“Có vẻ như đội chúng ta sẽ chia thành hai nhóm, một là gặp Thái Đệ, mời cô ấy trở lại cục cảnh sát uống trà, nhóm khác đến hiện trường vụ tai nạn xe.”
Khương Dương từ từ ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén, có thể so sánh với lưỡi dao: “Thái Đệ phải bị bắt, cái chết của Tô Hoán phải được điều tra kỹ lưỡng!”
Do có nhiều nghi vấn về cái chết của Tô Hoán nên công việc kết thúc vụ án phải tạm hoãn.
Khương Dương phụ trách đưa mọi người đến đoạn đường xảy ra tai nạn xe để điều tra.
Do đó, nhiệm vụ vinh quang bắt giữ Thái Đệ chắc chắn đã rơi vào tay đội phó Trần.
Khoảnh khắc Trần Lãng Phong bước vào khu dân cư biệt thự Hoa Thịnh, một biệt thự ngay lập tức lọt vào tầm mắt.
Trong đêm, biệt thự cao tới ba tầng, trong sân trải đầy hoa, thiết kế cực kỳ hoành tráng.
Ngay cả cửa ra vào và cửa sổ cũng được chạm khắc hoa văn cầu kỳ và trang nhã, rất bắt mắt và xa hoa.
Nhìn lên, Trần Lãng Phong không khỏi cảm thấy cảm xúc phức tạp.
Ngôi biệt thự này từng là nơi ở của Tô Hoán, nhưng bây giờ thi thể của cô ấy đã lạnh, ngôi biệt thự đã bị kẻ giết cô ấy là Thái Đệ chiếm giữ.
Ngay khi đang suy nghĩ, Trần Lãng Phong đã bước tới và nhấn chuông cửa.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy Thái Đệ, nhưng khi cánh cửa chạm trổ được đẩy ra, anh vẫn suýt chút nữa nghĩ người trước mặt mình là Tô Hoán.
Hai chị em giống nhau quá!
Lúc này Thái Đệ đang mặc cái đầm dài mà Tô Hoán yêu thích nhất, bộ dạng này giống với dáng vẻ thường ngày của Tô Hoán.
Cô ta lười biếng dựa vào khung cửa, đôi mắt hơi híp lại, hình như không quen lắm với ánh nắng chói chang bên ngoài: “Cảnh sát Trần, anh tới đây là để đặc biệt cảm ơn tôi sao? Dựa theo manh mối mà tôi cung cấp, mọi người đã nhanh chóng bắt được Thái Đệ rồi.”
“Đừng giả vờ nữa, Thái Đệ.”
Trần Lãng Phong trầm giọng nói: “Người cô để chúng tôi tìm được không phải là cô, mà là người chị bị cô giết, Tô Hoán.”
Sắc mặt Tô Hoán nhất thời trở nên lạnh lùng: “Giết người cái gì? Tôi không biết!”
Với khuôn mặt lạnh lùng, cô làm động tác đóng cửa lại.
Nhưng lúc cánh cửa lại đóng lại, Trần Lãng Phong đã dùng tay ấn vào tấm ván cửa, đẩy cửa ra.
“Thái Đệ, đừng tự cho là mình đúng nữa!”
Anh mạnh mẽ bước vào nhà, thu lại vẻ mặt dịu dàng thường ngày: “Cô phải biết, sở dĩ hôm nay cảnh sát chúng tôi đến đây tìm cô là vì đã biết được hết thủ đoạn mà cô giả dạng làm Tô Hoán!”
Thái Đệ thấy không thể ngăn cản, chỉ có thể uất ức ngồi xuống sô pha.
“Đúng vậy, tôi không phải Tô Hoán, nhưng tôi cũng không phải Thái Đệ, tôi không giết Tô Hoán!”
Cô ta mạnh mẽ nói: “Mặc dù tôi có thể giống Thái Đệ mà anh nói, vậy thì sao? Sao mấy người có thể chứng minh được tôi là cô ấy?”
“Tất nhiên có thể!”
Trần Lãng Phong nói: “Dấu vân tay của mỗi người đều là duy nhất.
Có thể cô không biết, nhiều năm trước, khi làm chứng minh thư ở Nghi Ninh đều có thu thập đủ dấu vân tay.”
Không ngờ, sau khi nghe vậy, Thái Đệ thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta nói: “Thật đáng tiếc, tôi không có hộ khẩu, không có hộ khẩu không thể làm được chứng minh thư, ba mẹ sợ đông con nên để lại chỉ tiêu đăng ký hộ khẩu cho em trai tôi.”
Nếu không có hộ khẩu sẽ không thể xác minh được danh tính.
Ngay lập tức, vẻ mặt của Trần Lãng Phong trở nên khó coi.
Thái Đệ đã nói rõ rằng cô ấy không chịu thừa nhận thân phận của mình! Trước khi tìm được bằng chứng thuyết phục, họ chỉ có thể giam giữ cô ấy nhiều nhất là 24 giờ.
Ngoài ra, một điều khác nữa…Đó là tìm dấu vân tay để so sánh nhằm xác nhận thân phận của Thái Đệ.
Nhưng nói thì dễ, làm mới khó! Khi Thái Đệ thay đổi chứng minh thư, cô ấy không cần cung cấp dấu vân tay của mình.
Trong suốt 3 năm ra ngoài làm việc, cô ấy chưa ký được một hợp đồng lao động chính thức nào… Việc tìm dấu vân tay của cô ấy để đối chiếu trong 24 giờ này chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Trần Lãng Phong cau mày, cảm thấy nhiệm vụ này thật gian khổ.
Anh đã đưa người về cục cảnh sát, nhưng có thể điều tra được sự thật về cái chết của Tô Hoán hay không thì hoàn toàn đặt hy vọng vào phát hiện của bên Khương Dương.
Khi Khương Dương đến con đường xảy ra vụ tai nạn xe, có thể nhìn thấy xung quanh đã tối đen như mực.
Vì con phố này sắp bị phá bỏ nên dân cư không nhiều, mặc dù ven đường có rất nhiều nhà gỗ tùy tiện xây dựng nhưng ban đêm không có đèn.
Cô và Lận Thời Thương không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bật đèn pin.
Dựa vào trí nhớ lúc sáng, Khương Dương bước nhanh đến hiện trường.
Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng khi nhìn thấy những vết máu kia lần nữa, trái tim cô thắt lại.
Đứng ở ngã tư, Khương Dương tóm tắt những gì đã xảy ra vào buổi sáng một cách ngắn gọn nhất có thể: “Thái Đệ từ hướng này chạy ra.
Tôi muốn ngăn cô ấy lại nhưng bị một chiếc xe tải chặn lại.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng tai nạn giao thông.”
“Nơi này?”
Lận Thời Thương từng bước đi dọc theo con đường đó.
Bóng đêm vô cùng đen tối, anh đi trên con đường đất vương vãi máu, bóng người trong nháy mắt chìm trong màn đêm.
Trong một khoảnh khắc, Khương Dương gần như cảm thấy rằng anh sẽ biến mất trong bóng tối.
“Anh đang tìm cái gì?”
Khương Dương hỏi.
“Tôi đang tìm nơi Tô Hoán bị đẩy xuống đường và bị xe cán qua.”
Lận Thời Thương vừa đi vừa nói, ánh đèn pin chiếu qua đám cỏ tươi tốt: “Hướng mà Thái Đệ đẩy Tô Hoán nhất định sẽ ngược hướng cô ấy chạy.
Bởi vì nếu cùng hướng cô ấy chạy sẽ bị xe đụng phải, trên người bộ phận bị thương nặng nhất chính là bên…”
Đột nhiên, Khương Dương nghĩ đến những bộ phận thi thể đã được ghép thành hình người.
Mức độ nghiêm trọng của vết thương ở bên trái và bên phải của thi thể là hoàn toàn khác nhau.
Nhưng nơi mà bộ phận cơ thể bị thương nặng nhất không phải ở bên phải, mà là…
“Bên trái! Bên trái Tô Hoán bị thương nặng nhất!”
Cô chợt hiểu ra: “Lúc đó chúng tôi đều thấy rõ ràng Thái Đệ đến đây một mình.
Cho nên, Tô Hoán lẽ ra phải bị cô ấy giấu bên cạnh cô ấy, hơn nữa còn là nơi cô ấy chỉ cần hai ba bước là có thể đẩy lên đường.”
Nơi thích hợp nhất để giấu Tô Hoán chính là là trên con đường này!
Đột nhiên, bước chân của Lận Thời Thương dừng lại.
Anh từ từ cúi đầu xuống, chiếc đèn pin trong tay di chuyển dọc theo nơi bị che khuất bên đường.
Những những hình bóng đó trong bóng tối, không còn che giấu được nữa.
Tường đất, cỏ hoang, đá…
Lúc đầu, những đồ vật anh tìm thấy không có gì nổi bật.
Nhưng khi Lận Thời Thương sắp bỏ cuộc, chùm sáng trắng như tuyết từ đèn pin đột nhiên chiếu sáng một thứ.
Một thùng sơn cao hơn nửa người!
Một thùng sơn có kích thước như vậy có thể dễ dàng chứa được một người phụ nữ đang cuộn tròn!
------oOo------