Có Khương Dương ở đây, sao Chu Đồ sao có thể chạy thoát được?
Bây giờ danh tính của cô đã bị bại lộ, cô chỉ cần dứt khoát đuổi theo.
Khương Dương nhặt chiếc váy dài lên, buộc nó quanh eo và đá đôi giày cao gót đi.
Trong nháy mắt, cô đã bắt đầu đuổi theo.
“Cảnh sát! Đừng chạy, dừng lại cho tôi!”
Khương Dương quả quyết lao ra sàn nhảy, theo sau Chu Đồ lao vào đám đông đang khiêu vũ.
Đuổi theo đến đâu, hỗn loạn đến đó.
Các nhạc công bị lỡ nhịp, các vũ công quên động tác, ngay cả những người đang nghỉ ngơi bên cạnh cũng sợ hãi làm rơi ly rượu…Những tiếng la hét liên tiếp lấn át giai điệu bài hát, gần như làm sập mái nhà của vũ trường Phong Ba.
Khương Dương không quan tâm, cô chỉ cần bắt người.
Dù sao Chu Đồ cũng là ông chủ vũ trường, đối kiến trúc với nơi này quen thuộc hơn Khương Dương nhiều.
Nếu so sánh anh ta như một con cá nhanh nhẹn, biết luồn lách, thì tòa nhà này là một hồ nước phức tạp.
Khương Dương như một người đánh cá, chỉ nhìn nhầm một chút, không biết Chu Đồ đã đi vào chỗ nào.
“Chết tiệt! Mất dấu rồi!”
Khương Dương cáu kỉnh vò đầu bứt tóc: “Đội phó Trần không có tin tức gì, Chu Đồ nhất định còn ở trong tòa nhà này! Hắn cực kỳ cảnh giác, vừa nhìn thấy chúng ta liền bỏ chạy, chắc là có tật giật mình.”
“Đội trưởng Khương, chúng ta làm gì đây?”
Lâm Diệp Tư hỏi.
“Lục soát cho tôi!”
Khương Dương nghiến răng nghiến lợi: “Đêm nay cho dù đào ba thước, nhất định cũng phải tìm được hắn!”
Lâm Diệp Tư: “Còn hai nghi phạm còn lại thì sao?”
“Không còn cách nào khác, bây giờ đành phải bắt về để lấy lời khai.”
Khương Dương thở dài: “Bánh Dừa Nhỏ, chú ý hành trình của bọn họ trước và sau ngày 14 tháng 8.
Viên Uyển mất tích vào ngày 14 tháng 8, nhưng do thời gian tử vong chỉ có thể được xác định hai tuần trước, nên không thể chắc chắn chính xác thời điểm cô ấy bị giết.”
Cũng không rõ liệu cô ấy đã bị giam cầm trong một khoảng thời gian trước khi bị giết hay không.
“Em hiểu rồi, đội trưởng Khương.”
Lâm Diệp Tư ngoan ngoãn gật đầu và nói: “Vậy em sẽ đưa hai người còn lại về cục cảnh sát và lấy lời khai.”
Nhiệm vụ tìm kiếm đổ lên vai Tiền Trác.
Anh và Khương Dương dẫn đầu một nhóm tìm kiếm riêng.
Sau hơn nửa giờ tìm kiếm, Tiền Trác đã có thu hoạch trước.
“Tìm được Chu Đồ rồi.”
Tiền Trác nói.
“Người đâu?”
Khương Dương nhìn chung quanh, cũng không thấy người, nhíu mày: “Cậu không dẫn hắn về sao?”
“Không mang về được.”
Tiền Trác dang tay và bất đắc dĩ nói: “Bởi vì Chu Đồ…bây giờ đã là một cái xác.”
Thi thể của Chu Đồ được tìm thấy dưới tầng hầm của vũ trường.
Vì vũ trường được xây dựng trên sườn dốc nên tầng hầm có một bức tường lộ ra ngoài.
Bức tường bên trong tiếp tục mang phong cách Gothic của vũ trường Phong Ba, được trang trí bằng một cửa sổ hoa hồng khổng lồ.
Chu Đồ chết dưới cửa sổ hoa hồng.
Tầng hầm tối tăm và u ám, đầy máu.
Ánh sáng xuyên qua tấm kính màu khảm trên cửa sổ hoa, chiếu lên thi thể tái nhợt không chút máu của Chu Đồ, tạo nên ánh sáng loang lổ bóng tối kỳ lạ.
Đôi mắt đào hoa đa tình của anh ta mở to, chết không nhắm mắt!
Khương Dương vươn tay thăm dò hơi thở của Chu Đồ, cuối cùng lắc đầu nói: “Không cứu được, hắn đã chết rồi.
Tiền Trác, gọi pháp y Lận.”
May mắn thay, Lận Thời Thương đang ở trong vũ trường, đỡ phiền phức hơn là khi quay lại cục cảnh sát để gọi anh ta.
Lần này, việc phán đoán thời gian tử vong tương đối dễ dàng.
Vì tầng hầm này vốn được Chu Đồ dùng để cất giấu rượu ngon nên nhiệt độ và độ ẩm bên trong được kiểm soát chặt chẽ.
Khi Lận Thời Thương đến, anh cố ý liếc nhìn nhiệt độ thực trên bộ điều khiển.
55 độ F hoặc 13 độ C.
Nhiệt độ tối ưu cho hầm rượu.
Sau khi nhìn thấy thi thể của Chu Đồ, Lận Thời Thương ngay lập tức kiểm tra cẩn thận.
Bề ngoài thi thể Chu Đồ vẫn còn độ ấm và mềm mại, các khớp xương có thể dễ dàng uốn cong.
“Chưa xuất hiện vết hoen thi thể, cũng chưa có tình trạng co cứng, thời gian tử vong trong khoảng nửa tiếng.”
Lận Thời Thương lại đo nhiệt độ cơ thể: “Căn cứ vào nhiệt độ hậu môn của người chết và nhiệt độ trong tầng hầm, có thể tính ra thời điểm tử vong của Chu Đồ là khoảng 21 phút trước.”
21 phút trước? Khương Dương chống cằm, có chút đăm chiêu.
Vậy chẳng phải là sau khi cô mất dấu Chu Đồ, thì Chu Đồ bị giết sao?
Nếu đúng như vậy, với đội phó của Trần Lãng Phong đang canh gác xung quanh vũ trường Phong Ba, hung thủ chắc chắn sẽ không thể trốn thoát khỏi đây.
Nói cách khác, hắn vẫn ẩn mình giữa đám đông.
Trong nháy mắt Khương Dương đang suy nghĩ thì Lận Thời Thương đã có phát hiện mới.
“Vết thương chủ yếu phân bố ở trên lưng thi thể, vết thương chí mạng cũng ở chỗ này.”
Lận Thời Thương cẩn thận lật người chết lại, để lộ mảnh thủy tinh cắm sâu vào lưng anh ta: “Mảnh thủy tinh sắc nhọn từ phía sau xuyên qua xương sườn, đâm vào khoang ngực, khiến tim bị vỡ.
Vết thương như vậy là đủ để Chu Đồ chết ngay tại chỗ.”
Trên mảnh thủy tinh vỡ đã giết chết anh ta, màu máu trộn lẫn với ánh sáng.
Lạnh lùng và chói mắt lạ thường.
“Chờ một chút,…”
Khương Dương đột nhiên nói, “Mảnh thủy tinh này thình như không phải bị máu nhuộm thành màu này mà vốn là màu đỏ.”
Đây là một mảnh thủy tinh màu.
Khương Dương từ từ cụp mắt xuống.
Dưới thi thể Chu Đồ tìm thấy rất nhiều mảnh thủy tinh màu.
cam, vàng, xanh…Màu sắc rực rỡ, lại trong suốt.
“Nhưng đây không phải là tầng hầm Chu Đồ dùng để chứa rượu sao? Sao lại có nhiều thủy tinh vỡ như vậy?”
Khương Dương ngơ ngác ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy cửa sổ hoa hồng lộng lẫy trước mặt.
Chẳng lẽ những mảnh thùy tinh này là…
Khương Dương đeo găng tay vào, đưa tay nhặt ngẫu nhiên những mảnh thủy tinh có màu sắc nhất định rồi dần dần ghép chúng lại với nhau.
Cuối cùng, những mảnh thủy tinh trở lại hình dạng ban đầu, một hình trăng lưỡi liềm màu vàng tuyệt đẹp.
Hình dạng này khiến Khương Dương cảm thấy rất quen!
Cô vừa nhìn thấy hình dạng thủy tinh này chỉ vài phút trước! Ngay trước cửa sổ hoa hồng của cô!
Tiền Trác nhanh chóng quay lại với câu trả lời.
“Tôi vừa hỏi nhân viên trong vũ trường, đống thủy tinh vỡ này vừa mới được thay thế từ cửa sổ hoa hồng vào sáng nay, vẫn chưa kịp dọn dẹp.”
Tiền Trác suy đoán: “Chẳng lẽ là như vậy sao? Trong lòng Chu Đồ có tật giật mình nên nóng lòng chạy trốn khi chúng ta truy đuổi, lại không cẩn thận ngã vào thủy tinh vỡ nên bị đâm chết.”
“Không cẩn thận nên chết? Không thể loại trừ khả năng này.”
Khương Dương cau mày suy nghĩ, nhìn gạch đá hoa nhẵn nhụi dưới chân: “Lúc đó Chu Đồ chạy rất nhanh, hơn nữa độ ẩm trong tầng hầm này cũng cao, chạy nhanh trên nền gạch lát như vậy rất dễ trượt ngã.”
Tuy nhiên, cũng có thể đây là một cảnh ngẫu nhiên sắp xếp.
“Đúng.”
Lận Thời Thương gật đầu đồng ý, “Sau này khi tiến hành khám nghiệm tử thi lần thứ hai, tôi sẽ đặc biệt chú ý đến nguyên nhân tử vong của Chu Đồ, để xem có phải là ngoài ý muốn hay không.”
Bởi vì thời gian tử vong thật sự quá trùng hợp.
Do sự cảnh giác bất thường của Chu Đồ, Khương Dương đã ra lệnh cho điều tra kỹ lưỡng về anh ta.
“Mặc dù Chu Đồ là phú nhị đại, không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc, nhưng anh ấy đã mắc chứng ăn cắp vặt nghiêm trọng từ khi còn nhỏ.
Và việc anh ấy nhờ nhân viên giúp chú ý đến cảnh sát đã bắt đầu từ rất sớm, khoảng ba tháng trước, không phải là việc xảy ra gần đây.”
Trần Lãng Phong báo cáo.
Khương Dương gật đầu, thầm nhớ lại thời gian ba tháng trước.
“Tôi không cảm thấy Chu Đồ có khả năng là người giết Viên Uyển.”
Trần Lãng Phong dừng một chút, giải thích căn cứ: “Anh ta cùng Viên Uyển không có ân oán gì, cũng không cần tiền hay tình cảm, ngay cả khi anh ta bị bắt vì tội trộm cắp thì vẫn có thể dùng tiền để giải quyết.
Anh ta không có động cơ giết người và thời gian đề phòng cảnh sát cũng không khớp.”
So với việc giết người, hình như Chu Đồ còn làm nhiều chuyện xấu khác.
“Điểm này thật sự cần phải điều tra cẩn thận.”
Khương Dương nói, tìm kiếm một người thích hợp cho nhiệm vụ này.
Thật trùng hợp, một trong số họ đã tự mình nộp mạng.
“Đội trưởng! Đã điều tra xong lý do vì sao chúng ta bị bại lộ thân phận.”
Tiền Trác hưng phấn chạy tới, xen vào: “Vũ trường của Chu Đồ có một nhân viên phục vụ, anh ta từng bị đội phó Trần bắt về cục vì tội ăn cắp, nên nhớ mặt một vài người trong chúng ta.
Có lẽ anh ta đã nhận ra Bánh Dừa Nhỏ và em khi tụi em khiêu vũ.”
Thì ra là vậy!
Khương Dương nghĩ hành động này rất cơ mật nói, làm sao có thể để lộ ra ngoài!
“Tiền Trác, hiện tại có chuyện cần cậu giúp.”
Khương Dương không buông tha cho người đã tự dâng đến cửa: “Ba tháng trước, Chu Đồ đột nhiên nhờ nhân viên phục vụ chú ý tới cảnh sát, có lẽ hắn đã làm chuyện gì đó không thể để người ta biết, cũng có thể là trộm cắp gì đó.”
“Em hiểu rồi!”
Cô còn chưa nói xong, Tiền Trác đã hiểu ra: “Đội trưởng, chị muốn em đến nhà Chu Đồ kiểm tra xem có món nào do hắn ăn trộm từ ba tháng trước không? Đúng không?”
“Đúng vậy.”
Khương Dương nói.
Và khi cô muốn hỏi Tiền Trác về một vấn đề khác, cô vẫn kiên nhẫn và đợi cho đến khi Trần Lãng Phong rời đi mới nói: “Chiếc kẹp sách mà tôi đã nhờ cậu điều tra trước đó, như thế nào rồi?”
Ngay khi đề cập đến chuyện này, Tiền Trác liền nản lòng.
“Ôi, nói đến chuyện này em liền thấy khó chịu!”
Tiền Trác nhíu mày: “Em tìm khắp nơi trên mạng nhưng không thấy cửa hàng nào bán loại kẹp sách này, phần lớn kẹp sách loại này là do tự làm, dù sao cũng không khó làm lắm.”
Khương Dương cũng nghĩ rằng kẹp sách này là do tự làm.
Chiếc kẹp sách có hình dạng đơn giản và không khó để thực hiện.
Chỉ cần in trên bìa cứng, cắt bìa cứng thành các dải dài, dùng dùi đục lỗ trên đó và luồn một sợi dây màu đỏ qua.
Tuy nhiên, còn một điều nữa mà cô không hiểu lắm…
“Mặt sau của kẹp sách bị gập ghềnh, sao cậu làm được?”
Khương Dương hỏi.
“Ha ha ha! Cái này còn dễ hơn!”
Tiền Trác nhếch miệng cười hỏi Khương Dương: “Đội trưởng, chị có bút máy không? Chính là loại mực nước nhưng bên trong không có mực.
Cho em mượn dùng chút.”
Khương Dương: “Đương nhiên, để tôi đưa cho cậu.”
Tiền Trác cầm cây bút không có mực, tùy tiện lấy ra một tờ giấy trắng ở bên cạnh, nhanh chóng viết lên dòng chữ gì đó: “Đội trưởng, chị nói mặt sau kẹp sách gập ghềnh, không phải là như vậy sao?”
Các ký tự được viết bằng bút này gần như vô hình trên giấy.
Tuy nhiên, chỉ cần Khương Dương nhắm mắt lại và chạm vào tờ giấy, cô có thể cảm nhận được vết lõm của các nét chữ.
Đây là những gì cô ấy cảm thấy ở mặt sau của kẹp sách!
Nếu đúng là như vậy thì có nghĩa là những từ đằng sau những chiếc kẹp sách đó đều được viết tay? Nếu nó được viết tay, thì có thể nhìn thấy nét chữ của người viết, phải không?
Ngay lập tức, Khương Dương vui mừng khôn xiết.
Không nói một lời nào, cô dốc sạch những chiếc kẹp sách mà cô tìm thấy trong ngăn kéo ở ghế lái ra.
Sau đó, cô phủ giấy trắng lên mặt sau của chúng, dùng bút chì bôi cẩn thận và bôi lên từng nét chữ một.
Không ngờ, kết quả lại khiến Khương Dương thất vọng.
Những từ in chìm này được viết tay.
Tuy nhiên, tất cả các ký tự ở mặt sau của dấu trang trông giống hệt như trên sách mẫu chữ!
Đây không phải là viết, mà là tập đồ chữ!
Những người làm chiếc kẹp sách này phải có năng lực chống trinh sát cực mạnh.
Các ký tự được viết theo cách này không có phong cách cá nhân nào cả, chứ đừng nói đến việc phản ánh tính cách của người viết.
Trong lòng Khương Dương trầm xuống, bút chì tuột khỏi tay.
Phát ra một tiếng “ba” nhỏ.
Ngay tại đây, ngoài cửa sổ có mấy ngọn đèn lẻ tẻ chập chờn, cuối cùng miễn cưỡng tắt đi.
Bóng tối mãnh liệt nhấn chìm mọi thứ.
Trong bóng đêm che khuất tầm nhìn, gió đêm dần mạnh hơn.
Thổi bay tâm sự trong lòng.
------oOo------