Hiện trường vụ đánh bom kinh hoàng.
Trên mặt đất khô cằn, tất cả thi thể đều bị nổ tan xương nát thịt, rất khó xác định danh tính.
Vì vậy, ngay khi bước vào hiện trường, Lận Thời Thương đã thu thập các bộ phận cơ thể với mục tiêu rõ ràng.
Nhưng bước chân của Khương Dương đã dừng lại ở cửa.
“Vụ nổ bắt đầu từ đây.”
Cô nhìn xuống, ngồi xổm xuống quan sát mức độ phá hủy xung quanh mình: “Nó giống như…một điểm nổ vỡ nát.”
Điểm nổ đề cập đến phần tập trung bị hư hại nhiều nhất bởi chất nổ, thường là nơi đặt quả bom khi xảy ra vụ nổ.
Điểm nổ cho thấy bom được đặt trên một phương tiện khá nhỏ, chẳng hạn như…gỗ hoặc người.
“Dựa trên sự phân tán của các mô cơ thể con người, quả bom chắc là được buộc vào người.”
Lận Thời Thương thấp giọng nói: “Khoảnh khắc quả bom phát nổ, cơ thể con người với tư cách là một phương tiện đặt bom trong nháy mắt sẽ bị vỡ nát.”
Phương tiện đặt bom vỡ nát, cũng chính là “điểm nổ vỡ nát”, nơi phát ra vụ nổ
“Bom người sao? Thật tàn ác!”
Khương Dương hít vào một luồng khí lạnh, bình luận một câu.
Đồng thời, cô nhận thức sâu sắc sự máu lạnh của hung thủ.
Sau đó, Tiền Trác và Lâm Diệp Tư chạy đến.
“Đội phó Trần đang làm thủ tục, lát nữa sẽ đến.”
Tiền Trác nói.
Khương Dương gật đầu, lợi dụng ánh đèn bên đường nhìn xung quanh: “Ở khu dân cư ngày nay, các khu vực công cộng như thang máy, cửa căn hộ, bãi đậu xe thường được bao phủ bởi camera giám sát.
Tiền Trác, dẫn người đi lấy băng ghi hình của các camera giám sát gần đây, rồi trở về cục và kiểm tra từng khung hình và từng đối tượng.”
Tiền Trác nhanh chóng trả lời: “Không thành vấn đề!”
Trước khi đi, anh ta quay đầu lại liếc nhìn Lận Thời Thương và cho Khương Dương một tiếng “wow” khoa trương.
“Bắt được rồi à?”
Tiền Trác nháy mắt với Khương Dương, lộ ra bản chất thích nhiều chuyện, nhưng cuối cùng Khương Dương liếc nhìn như dao.
Ngược lại, Lâm Diệp Tư thoải mái hơn nhiều.
“Đội trưởng Khương, em đã điều tra rõ ràng mọi chuyện.”
Lâm Diệp Tư cười ngọt ngào: “Có 32 người tham gia bữa tiệc tại biệt thự Hiển Đàn tối nay.
Tính cả người bị trói vào quả bom, hiện trường có tổng cộng 33 người.”
Vụ nổ lan quá xa.Không ai trong số 33 người này sống sót.
Trong lòng Khương Dương thở dài một tiếng, hỏi: “Bữa tiệc này là ai tổ chức?”
“Là chủ của biệt thự này, Lâm Cương Bình.”
Lâm Diệp Tư khẽ mím môi dưới, dường như có chút chán ghét người đàn ông này: “Anh ta là một công tử không học vấn, không nghề nghiệp, thường hay chơi bời lêu lổng.
Trong số 33 người chết, có không ít người mẫu hắn gọi đến để tiếp khách.”
Không nghĩ đến lần tiếp khách này phải trả giá bằng mạng sống.
Khương Dương cúi đầu nhìn những thi thể cháy đen nằm rải rác trên mặt đất: “Bánh Dừa Nhỏ, đến thăm và điều tra quan hệ xã hội của những người này.
Đặc biệt là Lâm Cương Bình.”
Khương Dương nói xong còn không quên hỏi thêm một câu: “Nhiệm vụ lần này tương đối nặng, nhớ mang theo thêm mấy người.”
Rốt cuộc, điều cần điều tra là mối quan hệ xã hội của 33 người, với thân hình nhỏ bé của Lâm Diệp Tư, làm một mình sao có thể chịu nổi?
Lâm Diệp Tư gật đầu và rời đi.
Ngay sau đó, Khương Dương đã nhìn thấy những mảnh được nhân viên pháp chứng tìm được.
Trong số các mảnh còn sót lại có một ngòi nổ.
Sau khi nói chuyện với nhân viên pháp chứng, Trần Lãng Phong nói với Khương Dương: “Ngòi nổ được sử dụng trong quả bom này là ngòi nổ nhanh được sử dụng trong sản xuất pháo hoa và pháo.
Loại ngòi nổ này rất phổ biến.
Chỉ cần mua pháo hoa hoặc pháo, thì sẽ có được loại ngòi nổ này.”
Lông mi Khương Dương hơi rũ xuống, rơi vào trạng thái suy nghĩ.
Mặc dù cô mới đến Nghi Ninh, nhưng cô thường xuyên nhìn thấy khẩu hiệu “Cấm pháo hoa và pháo” trên tường.
Nếu việc bán pháo hoa bị cấm, thì ngòi nổ này đến từ đâu?
Trần Lãng Phong dường như nhìn thấy sự nghi ngờ của cô, vì vậy anh giải thích: “Mặc dù trong những năm gần đây, ở Nghi Ninh đã chú ý đến việc bảo vệ môi trường và nhiều nơi đã cấm đốt pháo, nhưng vẫn có một số cửa hàng nhỏ ở nông thôn bán chúng.
Tư tưởng pháo hoa là điềm lành trong ngày Tết đã ăn sâu vào tâm trí của nhiều người dân, dù nhiều lần cấm mua bán pháo hoa.”
Việc phát hiện ra điểm này đã thành công thu hẹp phạm vi hành động của hung thủ về vùng nông thôn.
Ngay lập tức, Khương Dương đặt ngòi nổ xuống và chuyển sự chú ý của mình sang những thứ còn lại.
Bởi vì ở bên cạnh ngòi nổ, những mảnh còn lại của quả bom đều bị nổ thành mảnh nhỏ, màu đen, chỉ có thể phân biệt qua hình dạng và sự phân bổ.
Cô nhặt ngẫu nhiên một mảnh vỡ và cẩn thận xem xét: “Mảnh vỡ sắt nhọn, xuất hiện tình trạng méo mó, chắc là phần còn lại trên bề mặt của quả bom, được làm bằng vật liệu kim loại.”
Khương Dương dừng lại một chút, Nhặt mảnh vỡ có vết nứt mịn bên cạnh, phân biệt thử: “Mảnh vỡ này giống như dây thừng buộc với bom.”
“Nhân viên pháp chứng nghi ngờ rằng đây là một quả bom ống thép tự chế.”
Sắc mặt Trần Lãng Phong không được tốt lắm: “Đây là một cấu trúc bom rất cơ bản.
Hung thủ đã sử dụng một ống thép có thể mua ở cửa hàng kim khí làm vỏ, đổ đầy thuốc nổ vào bên trong.
Điểm khác biệt là, ngoài cấu trúc cơ bản này, Hung thủ còn tạo ra một bộ kích hoạt đếm ngược.”
Việc đếm ngược giúp hắn dễ dàng cử người mang theo quả bom đến hiện trường hơn.
Nó cũng tạo điều kiện để hắn trốn thoát.
Trần Lãng Phong tiếp tục: “Theo phán đoán của nhân viên pháp chứng, thông số kỹ thuật của ống thép được sử dụng làm vỏ ngoài phải có chiều dài 47 cm và đường kính 6 cm.”
Ống thép có đặc điểm kỹ thuật này không phải là hiếm.
Thuốc nổ, ống thép, ngòi nổ, dây thừng…Nói chung, những nguyên liệu chế tạo bom này rất phổ biến, dễ kiếm nên việc điều tra cũng rất khó khăn.
Xem ra vẫn phải bắt đầu từ mối quan hệ xã hội của người chết.
Hung thủ này có thù oán với người chết nào? Và chuyện gì đã xảy ra với người bị trói vào quả bom?
Mọi thứ dường như không rõ ràng qua lớp sương mù dày đặc.
Khi Khương Dương đang cau mày, bất ngờ thay, họa vô đơn chí.
Trước khi cô có thể tìm ra nhiều điểm đáng nghi trong vụ đánh bom, cô đã nhận được một cuộc gọi từ cục trưởng Ngụy.
“Phải chú trọng vào cục án này!”
Giọng điệu của cục trưởng Ngụy cực kỳ nghiêm túc: “Bây giờ đã kinh động đến giới truyền thông, không chỉ các đài địa phương, mà còn có rất nhiều báo đài đưa tin, vụ án đánh bom này nếu không được xử lý thích đáng, sẽ dễ dàng gây ra hoảng loạn trong dân chúng!”
Chỉ vài câu đã khiến Khương Dương hiểu mức độ nghiêm trọng của vụ án.
Những trường hợp liên quan đến dư luận sẽ đặc biệt khó khăn.
Các vụ án loại này phải được giải quyết càng nhanh càng tốt.
“Vâng.
Tôi hiểu rồi, cục trưởng Ngụy.”
Đột nhiên, Khương Dương cảm thấy áp lực đè nặng lên vai mình.
Khi họ hoàn thành công việc, đã là vài giờ sau đó.
Sắc trời tối đen như mực, Khương Dương chợt ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt thoang thoảng giữa mùi cay nồng và đắng phát ra từ mảnh đất hoang tàn.
Đó chính là mùi thơm của sốt sacha.
Khương Dương đột nhiên nhớ tối nay cô không có thời gian để ăn tối với Lận Thời Thương.
Mặc dù về cơ bản cô không nhớ gì về chuyện năm nhất ở trường, nhưng Khương Dương mơ hồ nhớ rằng lúc đó cô đã bỏ lỡ một cuộc hẹn với Lận Thời Thương.
Không ngờ lần này, cô lại bỏ lỡ bữa tối với anh!
Nghĩ thôi cũng tức!
Khương Dương ngửa mặt lên trời thở dài, hối hận đến cực điểm.
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cô mới chậm rãi nhìn về phía trước.
Lận Thời Thương thật sự đi về phía cô, mang theo hai túi đựng mì sốt sacha.
“Anh gọi mang về.
Đã muộn như vậy rồi, may mắn là cửa hàng vẫn mở cửa.”
Xuyên qua cặp kính gọng bạc, đôi mắt hẹp lạnh lùng của Lận Thời Thương bị khói lửa nhân gian nhuốm màu tình yêu dịu dàng: “Mặc dù đội trưởng Khương bận rộn, nhưng đến ăn một bát mì cũng không có thời gian sao?”
Tuy nhiên, món mì sốt sacha này tất nhiên không phải ăn một mình…mà ăn cùng với anh.
------oOo------