“Ha ha, cô nói tôi là đồng phạm? Sai, hoàn toàn sai rồi!”
Trong mắt Sở Thiên Thu lửa hận hừng hực.
Nước mắt lưng tròng, đôi mắt đỏ hoe, cô tức giận chỉ vào Khương Dương và các cảnh sát khác: “Mấy người mới là người giúp kẻ ác phạm tội! Mấy người mới là đồng lõa của những kẻ ác!”
Ngón trỏ giơ ra run lên vì tức giận.
Khi Sở Thiên Thu giơ tay lên, ánh mắt của Khương Dương rơi vào cổ tay cô.
Đó là một bàn tay có xương cổ tay nhô ra, gầy gò và nhợt nhạt đến mức hơi dị thường.
Gần các đường gân có những vết sẹo nhỏ và sâu, đặc biệt đáng thương và cũng đáng sợ.
Dấu vết này rõ ràng là để lại do cắt cổ tay.
Trong lòng Khương Dương đột nhiên co rút lại, chỉ từ những vết sẹo này, cô liền biết Sở Thiên Thu đã tự sát bao nhiêu lần.
“Chúng tôi giúp kẻ ác hồi nào?”
Có một rãnh sâu giữa đôi lông mày đang nhíu lại của Trần Lãng Phong.
Anh nhẹ nhàng giải thích: “Nếu không ngăn chặn được đợt ném bom thứ ba, sẽ có nhiều người chết hơn.
Nếu sống sót, một số kẻ ác sẽ có thể cải tạo, mọi người vẫn có cơ hội thoát ra khỏi cái bóng này…”
“Câm miệng!”
Đột nhiên, Sở Thiên Thu cắn răng ngắt lời anh: “Anh vốn không biết tôi đã gặp phải chuyện gì!”
Cô ấy mảnh khảnh và gầy gò, nhưng giọng nói gần như phát điên.
“Từ nhỏ, mẹ tôi đã bỏ đi, nhà nghèo, ba tôi sống dựa dẫm vào tôi, lại bị bệnh tiểu đường và cần gấp một khoản tiền để chạy chữa.
Tôi đi tìm việc khắp nơi nhưng bị lừa vào công ty vì tên khốn Vương Kỳ Kiệt đó.”
Sở Thiên Thu nghẹn ngào nói: “Ban ngày, tôi phải ra ngoài chụp hình đến chiều tối, tối đến bị ép…tiếp đãi những người khách ghê tởm uống rượu, ca hát, thậm chí còn phải…”
Phải ngủ với những người đó.
Ban đầu, giống như hầu hết các cô gái, cô kiên quyết không đồng ý, thậm chí còn cố tình khống chế tửu lượng.
Tuy nhiên, không biết vì sao, có một ngày cô chỉ uống hai ly rượu, rồi đột nhiên hôn mê bất tỉnh…
Khi tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trên một chiếc giường trong một khách sạn nào đó.
Thân thể lõa lồ, cả người đau đớn.
“…Họ đánh thuốc mê trong đồ uống và cưỡng hiếp tôi, chụp ảnh khỏa thân của tôi và đe dọa tôi không được báo cảnh sát.
Ngay cả số tiền tôi kiếm được, họ cũng giữ lại hết phần này đến phần khác, chỉ số ít trong đó mới đến được tay tôi.
Ba tôi vì không có đủ tiền để chữa trị nên đã chết cách đây hai ngày.”
Sở Thiên Thu nức nở, lên án: “Bọn người tàn ác này khiến chúng tôi thành ra thế này, đáng lẽ chúng nó phải bị đánh bom chết từ lâu rồi! Các anh không bắt chúng mà lại đến bắt tôi, đây chẳng phải là tiếp tay cho bọn ác sao?”
Trước mắt cô là bóng tối, không thể nhìn thấy một tia sáng nào.
Cái gọi là “sống sót sẽ dẫn đến một tương lai tươi sáng”, đối với cô, người không thể thoát khỏi xiềng xích giống như một đám mây hư ảo.
Trước sự đau khổ, họ đã biến mất không dấu vết từ lâu.
Đúng lúc này, Lâm Diệp Tư chạy vào.
Cô cầm trong tay túi xách của Sở Thiên Thu, lặng lẽ kéo Khương Dương sang một bên: “Đội trưởng Khương, nhìn này, tôi tìm thấy một thứ trong túi của Sở Thiên Thu.”
Với sự giúp đỡ của Lâm Diệp Tư, Khương Dương đã đeo găng tay vào.
Cô mở khóa túi xách nhìn vào bên trong, ngoại trừ một số mỹ phẩm cơ bản ra thì toàn là một đống chai lọ.
Các chai chứa chủ yếu ba loại thuốc, Doxepin, Amitriptyline và Fluoxetine.
Ánh mắt Khương Dương trầm xuống.
Những loại thuốc này được sử dụng để điều trị bệnh trầm cảm.
Lâm Diệp Tư khẽ cắn môi dưới, trong lòng nặng trĩu: “Sở Thiên Thu… chắc hẳn đã bị trầm cảm một thời gian rồi.
Một số lọ thuốc trong túi đã cạn.”
Đột nhiên, vẻ mặt của Khương Dương trở nên nghiêm túc.
Cô vẫn kiên định giữ thái độ của mình, nhưng giọng điệu lại dịu đi một chút: “Đó không phải là lý do để Sở Thiên Thu làm như vậy…”
Thuyết phục Sở Thiên Thu là một việc rất khó khăn.
Bởi vì Khương Dương không giỏi giao tiếp nhẹ nhàng.
Đồng thời, vì Sở Thiên Thu đã từng bị cưỡng hiếp nên kể từ đó cô ấy rất cảnh giác và bị ám ảnh tâm lý với đàn ông.
Vì vậy, nhiệm vụ vinh quang là đàm phán với Sở Thiên Thu đã rơi vào tay Lâm Diệp Tư thân thiện.
Khương Dương làm động tác ra hiệu cho tất cả cảnh sát lùi lại một khoảng nhất định.
Lâm Diệp Tư từ từ bước về phía trước.
“Mặc dù tôi chưa bao giờ có trải nghiệm như của cô, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để hiểu cô.”
Giọng của Lâm Diệp Tư dịu dàng hơn, từ từ đến gần Sở Thiên Thu và cẩn thận quan sát những thay đổi trên khuôn mặt cô ấy: “Tôi biết, bây giờ cô đang tuyệt vọng về cuộc sống.
Tuy nhiên, vụ nổ có liên quan đến tính mạng của tất cả chúng ta, cô không muốn nghe thêm chút ý kiến của người khác sao?”
Khi cô đi về phía trước, cả cơ thể Sở Thiên Thu dần thắt lại.
Điều này khiến Lâm Diệp Tư nghẹt thở.
May mắn thay, Sở Thiên Thu đã không thể hiện bất kỳ sự kháng cự rõ ràng nào đối với cô.
Sở Thiên Thu chỉ nhướng mày: “Nghe…Nghe ý kiến của ai? Tôi không nghe ý kiến của những kẻ đê tiện đó!”
“Tất nhiên là không.”
Lâm Diệp Tư lắc đầu: “Đó là lắng nghe những cô gái khác có cùng trải nghiệm với cô và lắng nghe ý kiến của họ.”
Sở Thiên Thu mím môi dưới, không nói gì.
Đây là đồng ý.
Lúc Khương Dương chạy ra ngoài gật đầu ra hiệu, ngoài cửa phòng vệ sinh nữ đã có một đám người.
Trong số đó, có một số người mẫu thường làm việc chung với Sở Thiên Thu.
Khương Dương giơ tay và yêu cầu cảnh sát cho họ vào.
“Chị Thiên Thu, em không muốn chết.”
Một cô gái vội vàng lên tiếng: “Bây giờ công ty đã bị điều tra, chúng ta đã có hy vọng rồi, chết với những kẻ hãm hại chúng ta lúc này chẳng phải là quá tốt cho họ rồi sao?”
Ngay khi một giọng nói phát ra, xung quanh đã có người phụ họa.
Sở Thiên Thu kinh ngạc chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt trước mặt.
Trong số các cô gái này, có cô bé vừa mới trưởng thành, còn cả một chặng đường dài phía trước, người lớn nhất đã có con, không phải là không có hy vọng cho tương lai…
Nếu còn hy vọng sống, mọi thứ có thể xoay chuyển.
Cho dù chỉ có một chút cơ hội tạo ra bước ngoặt, đối với họ mà nói, nó cũng giống như một tia lửa giữa mùa đông lạnh giá, khó có thể giành được.
Sở Thiên Thu có chút dao động.
Cô không thể nhìn thấy hy vọng, nhưng những chị em đã hỗ trợ cô trong thời gian tăm tối thì có.
Sở Thiên Thu đột nhiên nhận ra rằng hỗ trợ trong vụ nổ chỉ là chuyện một mình cô ấy tình nguyện và cô ấy không nên phá hủy hy vọng của người khác.
Thật ích kỉ và độc ác!
“Ngay khi vụ nổ xảy ra, họ sẽ không còn tương lai.”
Cuối cùng Lâm Diệp Tư đến gần và nhẹ nhàng nhắc nhở cô.
Sở Thiên Thu dựa vào tường một cách yếu ớt.
Lúc này, cô đã hiểu.
Nếu cô ấy đã sử dụng bạo lực để kiểm soát bạo lực và phá hủy hy vọng của những chị em một lần nữa, chẳng phải cô cũng giống như những người đó sao?
Ngoài cửa sổ gió mát dần nổi lên, Sở Thiên Thu đột nhiên có cảm giác ảm đạm của mùa thu cuối tháng tám.
Cô chợt ôm mặt khóc nức nở: “Thật xin lỗi, tôi không ngờ…Tôi chỉ rất hận…”
Sau khi Lâm Diệp Tư vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi, cô ngước mắt và gật đầu với Khương Dương.
Màn này cuối cùng đã đi đến hồi kết.
Đồng thời, việc sàng lọc nghi phạm của Tiền Trác cũng có kết quả.
“Chúng tôi đã điều tra hồ sơ bệnh án của các bệnh viện khác nhau ở Nghi Ninh, và phát hiện ra chỉ có một người đàn ông mắc bệnh nan y ở giai đoạn đầu và có kiến thức nhất định về hóa học.
Ông ấy tên là Vương Nhân Cường.”
Tiền Trác thở dài nói: “Ba năm trước, con gái một của ông ấy bị lừa vào công ty, sau khi bị cưỡng hiếp do không chịu nổi nên đã tự sát.”
Tiền Trác định cho Khương Dương xem những bức ảnh, nhưng cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ và phác thảo chính xác các đặc điểm của Vương Nhân Cường trong vài từ: “Có phải là Vương Nhân Cường cao khoảng 1,8 mét, xương gò má má cao, hốc mắt bị lõm xuống rất nhiều không?”
Tiền Trác sửng sốt: “Đội trưởng, sao chị lại biết?”
“Tiền Trác, đi báo với những người khác.”
Khương Dương nói ngắn gọn, “Nhìn ra ngoài cửa sổ, Vương Nhân Cường đã đến rồi.”
------oOo------