Màn đêm bên ngoài cục cảnh sát ngày càng dày đặc, che khuất tầm nhìn.
Trần Lãng Phong cau mày.
Anh suy nghĩ một lúc, cố gắng tìm một lời giải thích hợp lý từ các góc độ khác: “Có khi nào…Vương Nhân Cường đã xem được trên TV không?”
“Vậy thì anh giải thích thế nào về chiếc kẹp sách này?”
Khương Dương nói và đặt chiếc kẹp sách được tìm thấy trong túi của Vương Nhân Cường trước mặt Trần Lãng Phong.
Đó là một chiếc kẹp sách khác, về cơ bản giống với cái trước đây.
Điểm khác biệt là mặt trước của chiếc kẹp sách lần này đầy những ký tự ngoằn ngoèo, mặc dù có nhiều lỗi chính tả, một số từ không viết được thậm chí còn bị thay thế bằng phiên âm, nhưng sau khi xác minh, đó đúng là chữ viết tay của Vương Nhân Cường.
Trần Lãng Phong cầm chiếc kẹp sách lên và nhìn, tim đập nhanh.
Những ký tự nhỏ dày đặc này trên chiếc kẹp sách là tất cả quy trình về cách tạo ra quả bom!
“Mặc dù học vấn của Vương Nhân Cường không cao nhưng ông ấy là người rất coi trọng tri thức.”
Khương Dương trầm giọng nói: “Nhà ông ấy không giàu có nhưng ông ấy nhất quyết muốn cho con gái đi học ở nơi khác.
Tôi đã cử người đi điều tra, sách và kẹp sách trong nhà ông ấy không nhiều, nhưng vì ông ấy cất giữ cần thận nên trên đó không hề có một nếp nhăn nào.”
Chỉ có chiếc kẹp sách này là ngoại lệ.
Đối với một người yêu thích sách như Vương Nhân Cường, chẳng lẽ việc ông ta viết lên chiếc kẹp sách có liên quan đến “mục đích” của chiếc kẹp sách này?
Biểu cảm của Khương Dương trở nên nghiêm túc hơn.
Thấy vẻ mặt của cô không đúng, Trần Lãng Phong cũng mơ hồ nghĩ ra điều gì: “Đội trưởng, cô đã từng thấy chiếc kẹp sách như vậy ở những nơi khác chưa?”
Khương Dương gật đầu.
“Thái Đệ cũng có cùng một chiếc kẹp sách, nhớ không? Lúc đó anh đã tìm được.”
Khương Dương dừng một chút: “Tôi cũng tìm được cùng một chiếc kẹp sách trong nhà của nghi phạm Lưu Thành Đống.
Hơn nữa…”
Trần Lãng Phong hỏi: “Còn gì nữa?”
Khóe miệng Khương Dương giật một hồi, cuối cùng cắn răng nuốt xuống lời nói sắp đến bên môi: “Không có việc gì.”
Và kẹp sách của Lận Thời Thương.
Không chỉ một mà là hàng chục.
Khương Dương không muốn nói chuyện này sớm như vậy, cô nhìn vào chiếc kẹp sách của Vương Nhân Cường, đột nhiên đánh hơi được một âm mưu gì đó.
Âm mưu này không nhằm vào người khác.
Chính là Lận Thời Thương.
Tại sao người đàn ông đứng sau lại đưa cho Lận Thời Thương nhiều kẹp sách như vậy và vào những thời điểm khác nhau? Có phải sẽ khiến anh tìm thấy ít nhất một chiếc kẹp sách bất kể anh làm gì?
Thậm chí chuyện đáng sợ hơn còn ở phía sau.
Nếu những tội phạm khác có chiếc kẹp sách này, họ sẽ nghĩ gì khi những người khác phát hiện ra rằng Lận Thời Thương cũng có?
Có nghi ngờ rằng Lận Thời Thương cũng là hung thủ?
Dưới màn đêm mờ ảo, dường như một tấm lưới khổng lồ đang từ từ mở ra.
Tấm lưới này đã kéo dài gần mười năm, với cách bố trí tinh vi và cơ chế triệt để, Lận Thời Thương có thể bị mắc vào bất cứ lúc nào.
Khi đó, toàn bộ cục cảnh sát sẽ trở thành con dao của hung thủ.
Lòng Khương Dương nặng trĩu.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng qua tấm gương lạnh lẽo, nhìn Vương Nhân Cường trong phòng thẩm vấn: “Tôi muốn biết, Vương Nhân Cường làm cách nào mà có được chiếc kẹp sách này? Ai đã đưa cho ông ấy chiếc kẹp sách này?”
Ai đang bí mật dạy ông ta giết người?
“Nhưng vụ án sắp được khép lại.”
Trần Lãng Phong nhắc nhở: “Và, nếu họ tình cờ sử dụng cùng một chiếc kẹp sách thì sao? Chúng ta không có đủ bằng chứng để xác nhận rằng chiếc kẹp sách này có liên quan đến vụ án của Vương Nhân Cường và các vụ án khác.”
Bên cạnh đó, cấp trên đang vội vàng khép lại vụ án.
Các vụ đánh bom hàng loạt đã gây thương vong nặng nề và thiệt hại kinh tế to lớn.
Bây giờ dư luận đang dậy sóng và công chúng đang hoảng loạn, cục trưởng Ngụy và những người khác đang phải chịu rất nhiều áp lực.
Họ không còn nhiều thời gian nữa.
“Yên tâm, tôi sẽ khống chế tốt thời gian, cho tôi thêm nửa tiếng nữa.”
Khương Dương cũng không ở lại lâu, vội vàng đi tới phòng thẩm vấn.
Chỉ cần có một tia hy vọng, cô sẽ không bỏ cuộc!
Trên chiếc đồng hồ treo tường điện tử trong phòng thẩm vấn, những con số màu đỏ tươi bao trùm thời gian, không ngừng nhảy số liên tục.
Ngược lại, Vương Nhân Cường đã im lặng trong một thời gian dài.
Khi ông ấy thú nhận sự thật về những vụ đánh bom lớn này, ông ấy đã rất thẳng thắn.
Nhưng khi đối mặt với chiếc kẹp sách nhỏ này, ông ấy lại mím chặt môi và im lặng.
Giống như một cái nút chai.
Thấy thời gian không còn nhiều, Khương Dương đã hoàn toàn mất kiên nhẫn.
Đột nhiên, cô đỡ bàn đứng dậy, lời nói sắc như dao: “Vương Nhân Cường, tôi hỏi ông một lần cuối! Ông có thể nói cho tôi biết lai lịch của chiếc kẹp sách này được không?”
Ánh mắt Khương Dương sắc bén, nhìn thẳng về phía trước.
Ánh mắt đó nặng nề đến mức Vương Nhân Cường không thể ngẩng đầu lên.
Tuy nhiên, mặc dù Vương Nhân Cường không đủ can đảm để nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng ông ta vẫn tuân theo quy luật “im lặng là vàng” của mình và không hề lay chuyển.
Một phút, hai phút… Khương Dương rốt cuộc không đợi được nữa.
“Không chịu nói sao?”
Cô dựa vào trên bàn cười lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ, còn có bí mật gì khác?”
Vẻ mặt của Vương Nhân Cường hơi thay đổi.
Nhưng vào lúc này, nửa tiếng Khương Dương cầu xin cũng kết thúc.
Cửa phòng thẩm vấn vội vàng vang lên ba tiếng, Trần Lãng Phong đích thân đi tới nói: “Đội trưởng, đã đến giờ rồi.
Cục trưởng Ngụy hy vọng chúng ta có thể nhanh chóng khép lại vụ án.”
Khương Dương nhắm mắt lại.
Cô đành cam chịu.
Suốt nửa tiếng, vừa cứng rắn vừa dịu dàng đều không có tác động gì đối với Vương Nhân Cường, nên việc tiếp tục giam giữ ông ta sẽ gây lãng phí nhân lực và thời gian của lực lượng cảnh sát.
“Đưa ông ta đi.”
Khương Dương nói.
Sau đó, hai cảnh sát đi vào phòng thẩm vấn, một trái và một phải đưa Vương Nhân Cường khỏi ghế, quay người và đi về phía cửa.
Lúc này, Khương Dương liếc mắt một cái.
Đôi môi của Vương Nhân Cường chậm rãi mấp máy hai lần, chỉ có một âm tiết mỏng manh thoát ra khỏi miệng, giống như một tiếng thì thầm vô nghĩa trong giấc ngủ: “Sách…”
Con ngươi Khương Dương run lên, đột nhiên xoay người lại.
Cô nghe thấy Vương Nhân Cường cúi đầu nhắc lại lần nữa, với âm thanh rất nhỏ: “Sách…”
“Sách thế nào? Có vấn đề gì sao?”
Khương Dương mặc kệ cánh tay bị đau, chạy theo sau, liên tục hỏi.
Thật bất ngờ, lần này Vương Nhân Cường không chịu nói gì cả.
Có lẽ những điều ông ấy có thể nói, chỉ có như vậy.
Ngày hôm sau, Lận Thời Thương tìm thấy Khương Dương trong văn phòng của cô.
Dường như cả đêm cô không ngủ và lúc này đang chợp mắt trên bàn.
Toàn bộ bàn làm việc chất đầy sách mang từ nhà của Vương Nhân Cường về.
Chồng sách cao chắn ngang cửa sổ, che khuất ánh nắng.
Khuôn mặt của Khương Dương ẩn trong bóng tối, bao phủ bởi một lớp bóng tối và thấy rõ quầng thâm dưới mắt.
Lận Thời Thương nhìn cô chằm chằm, đột nhiên cảm thấy tim đập mạnh.
Bảy năm trước, trong bệnh viện, đôi mắt cô đã nhắm nghiền như thế này.
Vào ngày hôm đó, sau khi do dự trong phân vân, cuối cùng Lận Thời Thương đã lấy hết can đảm để mời Khương Dương hẹn hò và quyết định thổ lộ để Khương Dương hiểu được tình cảm của mình.
Tuy nhiên, Khương Dương đã không đến.
Cho đến khi tất cả đèn trong nhà hàng đều tắt, cho đến khi anh hoàn toàn lạnh sống lưng, Lận Thời Thương vẫn đợi cô.
Tất cả những gì anh đợi được là một cuộc điện thoại.
Bệnh viện gọi điện báo cho anh biết Khương Dương bị thương nặng đang cấp cứu…Và tất cả điều này không phải là ngẫu nhiên.
Có người cố ý ra tay với Khương Dương.
Đây là một mối đe dọa đối với Lận Thời Thương và cũng là một sự uy hiếp.
Người đó muốn anh vĩnh viễn bị hận thù giam cầm, để anh dấn thân vào con đường tội ác, chìm trong bóng tối cả đời.
Vì vậy, hắn sẽ cắt đứt mọi ánh sáng xung quanh Lận Thời Thương.
------oOo------