Đã là giờ cao điểm buổi tối ở ga tàu điện ngầm, những người vừa tan sở giống như những con chim mệt mỏi, háo hức về nhà.
Khương Dương bắt đầu bị đám đông xô đẩy, thân thể không thể khống chế đi vào bên trong.
Thấy khuôn mặt của những người xung quanh đang dần trở nên sốt ruột và ngây người sau cả ngày làm việc vất vả.
Ánh đèn lạnh lẽo trong ga tàu điện ngầm trở thành phông nền cho cảnh tượng chết lặng này.
Khương Dương nhìn xung quanh trong khi đi về phía trước.
Đột nhiên, ánh mắt của cô bị thu hút vào một góc.
Ngay lập tức, cô dừng lại, cố gắng đẩy đám đông sang một bên và chen về hướng đó.
Đó là một nơi mà không ai đến.
Ở một góc khuất, có một giá sách đơn giản.
Trên giá sách, có rất nhiều sách và tạp chí với các thể loại khác nhau.
Có những tác phẩm kinh điển và văn học thịnh hành của giới trẻ.
Đứng trước giá sách, Khương Dương sửng sốt.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô khó có thể tưởng tượng được ở ga tàu điện ngầm vô cùng náo nhiệt này lại có một góc dành cho người yên tĩnh đọc sách như vậy.
Trong thời đại dần không còn giấy tờ này, sách giấy dường như là biểu tượng của nhịp sống chậm.
Giá sách nhỏ và đơn giản này dường như đối lập với tàu điện ngầm và những hành khách luôn vội vã.
Yên lặng và lạc lõng.
Không chỉ nằm ở góc khuất của camera giám sát mà ngay cả nhân viên dọn vệ sinh ở ga tàu điện ngầm cũng tỏ ra không thích góc này.
Do nhiều năm không được lau chùi, bìa của những cuốn sách này đã phủ một lớp bụi dày.
Khương Dương tùy tiện lấy ra một trong số chúng và bị ho bởi bụi bay vào mặt.
Cô không còn cách nào khác ngoài việc quay đầu và lùi lại hai bước.
Chính là quay đầu này đã giúp cô nhìn thấy điểm mù trước đó.
Trong nháy mắt, Khương Dương kinh ngạc “A” một tiếng.
Ở phía ngoài cùng bên phải của kệ thứ ba, thật ra có một vài cuốn tiểu thuyết trinh thám tội phạm sạch sẽ một cách đáng kinh ngạc, hầu như không dính một hạt bụi nào.
Chắc là vừa mới được người khác lau qua.
Lúc này cô mới nhìn thấy trên giá sách có dán một tờ giấy đã in sẵn.
Mặc dù tờ giấy đã phai màu và ố vàng một thời gian, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra những dòng chữ in trên đó: “Bạn đọc thân mến, xin chào! Mỗi khi rời đi, bạn có thể mang đi một cuốn sách mà bạn thích nhưng chưa đọc xong.
Nhưng sau khi đọc xong, hãy nhớ mang sách đến ga tàu điện ngầm khác, để hương thơm của sách có thể được truyền đi nhé.”
Thoạt nhìn, thì trông giống một hoạt động đọc sách.
Những cuốn sách không dính bụi có lẽ vì chúng phổ biến hơn.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng Khương Dương lại cảm thấy bất an.
Thoạt nhìn, điểm khởi đầu của hoạt động này chắc chắn là ý tốt.
Tuy nhiên, vì các ga tàu điện ngầm ở Nghi Ninh nằm rải rác khắp thành phố, nên quy định như vậy có nghĩa là…Những cuốn sách này có thể đến mọi ngóc ngách của thành phố mà không bị ai chú ý.
Ánh mắt Khương Dương hơi tối lại.
Cô đột nhiên vươn tay, lấy xuống một cuốn tiểu thuyết không dính một hạt bụi, tùy ý lật từng trang.
Đột nhiên, đồng tử của cô run lên.
Bên cạnh nội dung cuốn sách là những nét bút chì dày đặc.
Các cuộc thảo luận đều xoay quanh phương thức gây án của các vụ án khác nhau.
Từ giết người diệt khẩu thế nào, đến dọn dẹp hiện trường, đầy đủ mọi thứ.
Đây là dạy người phạm tội!
Sau đó, Khương Dương mở một cuốn tiểu thuyết khác, vẫn chứa những ghi chú tương tự! Sau đó, cô mở cuốn sách thứ ba và thứ tư…
Tờ giấy nhợt nhạt phản chiếu ánh đèn lạnh lẽo trong ga tàu điện ngầm, khiến Khương Dương hoa mắt chóng mặt.
Mặc dù đây là những tiểu thuyết trinh thám, bên trong xuất hiện những ghi chú như vậy cũng không khó hiểu.
Nhưng từ những chữ viết bằng bút chì này, Khương Dương có thể xác định rõ ràng các vụ án khác nhau mà cô ấy bắt đầu xử lý sau khi đến Nghi Ninh…
Vụ cà ri làm từ thịt người, vụ chặt tay trong biển hoa, vụ thi thể chìm trong hồ chứa nước…
Phương thức giết người tương tự như trong những vụ án này đã được lồng ghép vào cuộc thảo luận về cốt truyện và xuất hiện chi tiết trong phần ghi chú của những cuốn tiểu thuyết này.
Rất kín đáo, lại rất quan trọng.
Hơn nữa, những dòng chữ này cũng được “đồ lại” theo sách mẫu chữ, giống hệt như trên chiếc kẹp sách.
Đó là hung thủ thật sự đằng sau bức màn!
Tim Khương Dương đập càng lúc càng nhanh, giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Với bài học rút ra từ việc kiểm tra chiếc kẹp sách đó, cô đưa tay ra và vuốt ve những khoảng trống bằng đầu ngón tay.
Quả nhiên cô đã tìm thấy chiếc kẹp sách một lần nữa!
Những vết không đều này rõ ràng là chữ viết tay bị xóa bằng một cục tẩy.
Khương Dương lặp lại thủ thuật cũ, đặt giấy lên các trang của cuốn sách, sau đó tô lại bằng bút chì.
Nhưng chữ viết tay hiện lên khá khác biệt, như thể nó được viết bởi những người khác nhau.
Trong số đó, có chữ viết tay của An Uyển, Vương Nhân Cường và những người khác.
Cô đột nhiên hiểu từ “sách” mà Vương Nhân Cường nói trong phòng thẩm vấn có nghĩa là gì.
Đây là cái mà Vương Nhân Cường gọi là “sách”!
Trên thực tế, những người này không biết nhau và chưa bao giờ gặp nhau.
Và những cuốn sách vô tội này đã trở thành phương tiện giao tiếp và kết nối giữa họ.
Đây không chỉ một cuốn sách, nó vô tình trở thành một diễn đàn nhỏ.
Những cuốn sách này được đưa đến các ga tàu điện ngầm khác nhau một cách tự nhiên và rải rác khắp thành phố, vì vậy quỹ đạo không bị lặp lại.
Và những cuốn sách này không được in ghi rõ nguồn như thư viện, cho dù không bị mang đi nơi khác, cũng có thể dễ dàng lẫn vào chồng sách trong nhà.
Dẫn đến hai người hoàn toàn không có điểm chung, khiến cảnh sát không thể điều tra.
Vì những vụ án nghiêm trọng thường không được công khai trước công chúng, nên khi những người lấy sách, chọn những quyển sách trinh thám này, e rằng không ai có thể ngờ rằng mình lại bị người khác vô tình lợi dụng, tham gia vào một vụ hung án gây sốc trong toàn bộ Nghi Ninh.
Từ người đọc trở thành người trong vụ án.
Hơn nữa trở thành đồng phạm của hung thủ, hỗ trợ hung thủ truyền tin cho đồng phạm.
Khương Dương cảm thấy rùng mình.
“Alô, đội phó Trần, gọi mọi người quay về tăng ca.”
Cô đối mặt với giá sách, cầm điện thoại lên, khóe môi chậm rãi cong lên.
“Có nhiệm vụ mới à?”
“Tôi cần người đến di chuyển sách.
Đúng…đúng, anh không nghe lầm.”
Khương Dương mỉm cười và gật đầu với giọng điệu hơi ngạc nhiên của Trần Lãng Phong: “Chúng ta sẽ dọn sạch tất cả sách trong các ga tàu điện ngầm trên toàn thành phố.”
“Hừ, xem như đã xong rồi!”
Tiền Trác nặng nề đặt chiếc thùng xuống đất, nhẹ nhõm lau mồ hôi: “Đây là thùng cuối cùng.”
Anh ngẩng đầu lên và nhìn xung quanh.
Văn phòng ban đầu ngăn nắp giờ đã chất đầy các loại sách.
Hầu hết những cuốn sách này đều phổ biến hiện nay, chúng đã bị lật đi lật lại không biết bao nhiêu lần, mép có chút hư hại và nhăn nheo.
“Trong những cuốn sách này, có một số ghi chú giống nhau.”
Lâm Diệp Tư lật những cuốn sách.
Cô thấy rằng một số từ trong cuốn sách thậm chí còn được đánh dấu bằng những ghi chú nhỏ.
Bằng cách đọc những từ được đánh dấu này cùng nhau, có thể nhận được hướng dẫn phạm tội đầy đủ.
Tiền Trác đứng bên cạnh cô và thở dài.
“Ui, thật sự không ngờ tới! Tàu điện ngầm mà tôi đi qua rất nhiều lần mỗi ngày lại ẩn giấu một thứ như vậy.”
Anh ta cầm lấy cuốn sách trên tay Lâm Diệp Tư và nói, “Nếu không phải chúng ta quen thuộc với vụ án, thì đã không thể nhìn ra những ghi chú trong này kỳ lạ đến như vậy…”
Đột nhiên, dường như có một thứ gì đó trong cuốn sách rơi xuống với một tiếng “ba”.
Tiền Trác vô thức nhìn xuống và thấy rằng có một chiếc kẹp sách ở dưới chân.
Chiếc kẹp sách có chữ in ở mặt trước và gập ghềnh ở mặt sau, hoàn toàn giống với cái mà Khương Dương đã đưa cho anh ta để kiểm tra trước đó.
Chiếc kẹp sách này chắc là được cất bên trong cuốn sách.
“Chết tiệt!”
Tiền Trác giật mình, không thể không chửi thề: “Bây giờ tôi đã biết những chiếc kẹp sách này đến từ đâu! Chỉ cần mượn một cuốn sách như vậy, thì khả năng cao là sẽ có một chiếc kẹp sách như vậy tại nhà.”
“Cô xem quyển khác đi.“
Lâm Diệp Tư chọn một cuốn sách và đọc cẩn thận: “Trong cuốn sách này, hung thủ thật sự đằng sau bức màn đã thỏa thuận với họ, họ sẽ sử dụng chiếc kẹp sách này để xác định danh tính của bên kia.”
“Để tôi xem.”
Tiền Trác nghiêng đầu.
So sánh các chú thích trong sách, Lâm Diệp Tư giải thích thông tin ẩn giữa các dòng cho Tiền Trác: “Những từ ẩn ở đây là “Nếu bạn đã quyết định, hãy lấy chiếc kẹp sách này và tôi sẽ giúp bạn.”
Chẳng trách, hung thủ nào cũng có kẹp sách.
Kẻ đứng sau bức màn này không ngừng lựa chọn hung thủ, hướng dẫn phạm tội, mà còn dành một thời gian rất dài, dùng phương thức của mình để bồi dưỡng hung thủ.
Hắn đang tận hưởng cảm giác thành tựu.
Hung thủ kiểm soát sự sống và cái chết của nạn nhân, còn hắn thì thao túng hung thủ.
Trời càng ngày càng tối, trên không trung chồng chất những đám mây đen khổng lồ, giống như biển chì, vô hồn trôi chảy.
Lâm Diệp Tư liếc nhìn các trang sách, rồi liếc nhìn bức ảnh của hung thủ trên bảng trắng.
Cuối cùng cô cũng không thể kìm được ý muốn chửi thề, nhưng phải chịu đựng sự thật rằng cô chưa học được cách chửi thề.
Cố nén trong lòng hồi lâu, cuối cùng chỉ thấp giọng mắng một tiếng: “Biến thái!”
Khương Dương nghe thấy những lời đó vội chạy đến và nhìn thấy Lâm Diệp Tư đang chửi rủa.
“Không ngờ Bánh Dừa Nhỏ, một cô gái ngoan, cũng chửi người.”
Cô cau mày, cười: “Băng ghi hình ở khách sạn sao rồi? Có phát hiện gì không?”
“Không phải không có.”
Lâm Diệp Tư có chút tự hào.
Cô xoay người mở máy tính, bấm mở băng ghi hình: “Đội trưởng Khương đoán đúng rồi.
Sau khi Thẩm Soạn Lâu rời đi lúc 12:05 trưa ngày hôm đó, ông ấy đúng là đã quay lại khách sạn.”
Lâm Diệp Tư nhấn nút chuột phải và kéo thanh thời gian của băng ghi hình trở lại một lúc.
Kéo đến khi 12:24.
Có thể thấy rằng vào thời điểm này, có một nhóm du khách lớn tuổi khác thường bước vào khách sạn.
Thật không may, camera giám sát tình cờ quay vào phía trên cổng chính.
Kết quả là, camera giám sát chỉ quay được một đám đông đầu người.
Khương Dương: “…”
Như vậy thì có thể nhìn ra được gì?
“Yên tâm đi, đợi lát nữa.”
Lâm Diệp Tư mỉm cười, hiển nhiên nhìn thấu tâm tư của Khương Dương.
Nhưng cô ấy còn chưa kịp nói mấy câu dịu dàng thuyết phục, giọng điệu đã đột nhiên vui vẻ lên: “Thẩm Soạn Lâu ở đây, ở ngay đây!”
Khương Dương ngay lập tức tập trung sự chú ý của mình, nhìn theo hướng ngón tay của Lâm Diệp Tư và thấy một bóng người lẻn vào nhóm du khách khi vừa vào cửa.
Người đàn ông có mái tóc hoa râm và mặc chiếc áo sơ mi rẻ tiền mà người già thường mua.
Nếu nhìn kỹ, vẫn có thể thấy một số nếp nhăn và vết đồi mồi không rõ ràng trên khuôn mặt của ông ấy.
Từ bên ngoài, ông ta trông giống như một ông già.
Ngay sau đó, Khương Dương nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường.
Người này tuy lưng còng và cong, nhưng so với những người cùng trang lứa thì bước đi của ông ta lại vững vàng hiếm thấy.
“Khuôn mặt của người này có phần giống với Thẩm Soạn Lâu”
Cô nói.
Lâm Diệp Tư gật đầu đồng ý.
Cô ấy đã chụp ảnh màn hình khuôn mặt này, xử lý và nhập nó vào hệ thống nhận dạng khuôn mặt, rồi so sánh với ảnh chứng minh thư của Thẩm Soạn Lâu – khuôn mặt của hai bức ảnh có độ tương đồng cao tới 73,5%!
Không thoát được rồi! Đó là Thẩm Soạn Lâu!
Khương Dương so sánh hai bức ảnh trước và sau khi cải trang của Thẩm Soạn Lâu, cảm thán: “May mà có hệ thống nhận diện khuôn mặt.
Ông ta ăn mặc thế này, hoàn toàn là hai người khác nhau.”
Tục ngữ có câu “Ngàn người ngàn mặt.”
Tuy nhiên, trang phục và kỹ năng ngụy trang tuyệt vời của Thẩm Soạn Lâu gần như có thể chiếm được khuôn mặt của ngàn người.
“Chậc chậc, đây là bậc thầy ngụy trang nào vậy.”
Giọng nói Khương Dương có phần mỉa mai: “Nếu như hắn có thể dùng tâm tư của mình ở việc tốt, làm hóa trang trên sóng trực tiếp chỉ sợ là đã sớm nổi tiếng rồi.”
Bây giờ, bằng chứng ngoại phạm của Thẩm Soạn Lâu đã không còn nữa.
Động cơ phạm tội mạnh mẽ, điều kiện phạm tội hoàn hảo và đủ thời gian để phạm tội…Trong vụ án giết người được lên kế hoạch kỹ càng này, Thẩm Soạn Lâu đã đáp ứng được mọi thứ.
Với cái chết của Lận Vịnh Chí, cho dù ông ta có một trăm cái miệng, cũng không thể phủ nhận được.
Việc tiếp theo đơn giản hơn nhiều, bọn họ chỉ cần tìm được Thẩm Soạn Lâu lẩn trốn đã lâu và thẩm vấn là được.
Đồng thời, Tiền Trác cũng đã tìm ra người khởi xướng hoạt động mượn sách ở ga tàu điện ngầm.
“Người này tên là Vương Hồ Đoan, nhưng sau khi xác minh, đó là tên giả.”
Tiền Trác gõ phím và gửi thông tin của người đó cho Khương Dương: “Tuy nhiên, điều có thể khẳng định là trước khi Thẩm Soạn Lâu gây án và bỏ trốn, hai người bọn họ có quan hệ vô cùng thân thiết.”
Vương Hồ Đoan này có lẽ biết nơi ở của Thẩm Soạn Lâu.
Nhưng bút danh đó thật sự rất khó đối phó.
Khương Dương nhìn xong nhíu mày.
Không ngờ, giọng nói của Tiền Trác đột ngột thay đổi: “Lúc đầu, em còn tưởng rằng mình không tìm được gì.
Nhưng mà, vất vả cũng được đền đáp! Sau một hồi vất vả, cuối cùng em cũng tìm được địa chỉ của ông ta – tòa nhà 24 đường An Kiều, phòng 403.”
“Làm tốt lắm!”
Khương Dương mừng rỡ, đột nhiên đứng lên: “Còn ngây người làm gì, chúng ta cùng nhau tìm người!”
------oOo------