Khương Dương bị đánh thức bởi một cơn hoảng loạn đột ngột.
Âm thanh hỗn loạn bên ngoài văn phòng giống như lũ lụt, ập vào màng nhĩ.
Trái tim cô run lên giữa tiếng ồn ào, đập thình thịch vào lồng ngực.
Cô có thể nghe thấy nhịp tim hỗn loạn và dữ dội của mình.
Nỗi lo lắng ập đến.
Cô đứng dậy đẩy cửa phòng làm việc, tóm lấy Lâm Diệp Tư đang đi ngang qua: “Chuyện gì vậy?”
Lâm Diệp Tư mím môi không trả lời.
Sự im lặng biến thành một đàn quạ bay qua, dang rộng đôi cánh đen như mực của chúng và bay lượn, nuốt chửng Khương Dương vào bóng tối từng chút một.
Sắc mặt của Khương Dương từ từ thay đổi.
Từ đôi môi mím chặt của Lâm Diệp Tư, cô đã đoán được sự thật khủng khiếp.
Nhưng cô vẫn kiên trì hỏi đi hỏi lại, không muốn tin: “Làm sao vậy? Bánh Dừa Nhỏ, nói cho chị biết, nói cho chị biết.”
Trạng thái của cô không phải quá cuồng loạn.
Tuy nhiên, trong mắt có một lớp tơ máu.
Sự tuyệt vọng ngột ngạt thoát ra từ sự bình tĩnh cực độ bị kìm nén của cô, dần dần hòa vào một cơn đau khổ dồn dập.
“…Đội trưởng Khương, pháp y Lận bị bắt rồi.”
Lâm Diệp Tư không thể giấu được nữa.
Cô ngước mắt liếc nhìn Khương Dương, trong mắt hiện lên vẻ không thể chịu đựng nổi: “Một nửa dấu giày mà đội phó Trần tìm thấy trên ống nước giống hệt với giày của pháp y Lận, kết quả đối chiếu DNA của người chết cũng đã có, xác nhận người chết không phải Quách Nghĩa, mà là Thẩm Soạn Lâu…”
“Ầm”! Trong đầu như có gì đó phát nổ.
Lời vừa lọt vào tai, vết máu trên môi Khương Dương liền biến mất.
Nỗi lo tồi tệ nhất của cô vẫn xảy ra.
Khương Dương chợt nhận ra rằng mình đang ở trong một âm mưu to lớn.
Những sợi chỉ vô hình đã điều khiển chúng, rốt cuộc mọi nỗ lực của cô đều không được gì cả.
Lưới trên người cô đang siết chặt, khiến cho họ không thể trốn được, cũng không thể tránh đi.
Rõ ràng Khương Dương chỉ ngủ một giấc, nhưng khi tỉnh dậy, thế giới đã đảo lộn.
“Chị không tin, chị không tin Lận Thời Thương sẽ làm chuyện như vậy.”
Khương Dương lắc đầu, bắt đầu đi ra ngoài: “Chị muốn đi gặp Lận Thời Thương!”
“Cô không được gặp anh ấy.”
Trần Lãng Phong cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt cô: “Vụ án này đã giao cho tổ khác, nói cách khác, chúng ta không có quyền can thiệp hay đặt câu hỏi.”
Nhìn vẻ mặt của Trần Lãng Phong, ngay lập tức Khương Dương hiểu ra mọi chuyện.
Chính anh ta đã báo chuyện của Lận Thời Thương.
Khương Dương siết chặt hàm, xoay người đi: “Được! Vậy bây giờ tôi đi gặp cục trưởng Ngụy! Bây giờ tôi muốn xem chuyện gì đang xảy ra!”
“Cục trưởng Ngụy, Lận Thời Thương vô tội.”
Khương Dương vội vàng đi tới phòng cục trưởng, vội vàng gõ cửa mấy lần.
Về việc cô đến, cục trưởng Ngụy đã đoán trước được.
Ông chỉ chậm rãi nhướng mi, nhấp một ngụm trà kỷ tử: “Khương Dương, vào ngồi trước đi.”
Khương Dương không thể khách sáo được.
Cô ngồi xuống đối diện cục trưởng Ngụy và đi thẳng vào vấn đề.
“Cục trưởng Ngụy, ông thật sự tin Lận Thời Thương là hung thủ sao?”
Trong đôi mắt Khương Dương lấp lánh tia lửa, tràn đầy hi vọng: “Lận Thời Thương đến cục cảnh sát Nghi Ninh trước tôi nhiều năm.
Lâu như vậy, ông vẫn không thể tin tưởng anh ấy sao?”
Khương Dương khẩn thiết hy vọng rằng cô ấy có thể nhận được câu trả lời thuyết phục.
Nhưng cô đã thất vọng.
“Đúng vậy.
Đúng là tôi và cậu ấy đã quen biết một khoảng thời gian, ấn tượng trước đây của tôi về cậu ấy cũng không tệ lắm.”
Cục trưởng Ngụy chậm rãi nói, như thể hoài niệm về thời gian đã qua.
Tuy nhiên, biểu cảm nghiêm túc giữa hai lông mày của ông ta không hề lộ ra một chút mềm lòng nào.
“Vậy tại sao ông lại…”
“Khương Dương, trước hết nghe tôi nói.”
Cục trưởng Ngụy không kiên nhẫn xua tay, nghiêm khắc ngắt lời cô: “Vừa rồi Tiền Trác gửi một đoạn băng ghi hình trong camera giám sát, trong đó quay được Lận Thời Thương.
Bây giờ chứng cứ đã xác thực, làm thế nào để tôi có thể tin rằng cậu ấy vô tội?”
Động cơ phạm tội, thời điểm phạm tội, vật chứng…
Trái tim Khương Dương khẽ co giật.
Đến bây giờ, những thông tin mà cô nắm được, từng khung hình hiện lên trong đầu Khương Dương.
Ngay cả khi một trong số này được chỉ ra, cũng đủ khiến Lận Thời Thương bị nghi ngờ đến chết.
Có thể là…Thật sự không có cách nào khác sao?
Cô cố gắng vô ích để bắt lấy một tia hy vọng, nhưng đôi mắt cô hơi mất tiêu điểm, mơ màng trước chậu cây xanh trên bàn làm việc.
Màu xanh nơi đáy mắt tản ra, hòa tan…cuối cùng, héo rũ thành một mảnh hư vô, giống như trái tim bối rối của Khương Dương.
Cô có thể làm gì khác?
Lúc này, cục trưởng Ngụy lên tiếng.
Cầm chén trà trong tay, ông thở dài: “Khương Dương, cô nghĩ lại đi, Lận Thời Thương tiếp cận cô có thể có mục đích khác không?”
“Mục đích gì?”
Khương Dương kinh ngạc hỏi.
Cục trưởng Ngụy không làm mất thời gian: “Bây giờ chúng tôi cho rằng nhiều hành động của Lận Thời Thương đã được thực hiện để trả thù cho kẻ giết ba mình.
Bên cạnh đó, tốt nghiệp Học Viện Cảnh Sát Nghi Ninh về cơ bản sẽ tìm được việc làm ở Nghi Ninh.
Nếu vụ tai nạn không xảy ra, có lẽ cô cũng như vậy.”
Lời nói này khá uyển chuyển.
Tuy nhiên, Khương Dương vẫn nghe ra ẩn ý của cục trưởng Ngụy, việc Lận Thời Thương tiếp cận cô cũng có thể có động cơ thầm kín khác.
Điều này là không thể!
Ngọn lửa trong lòng Khương Dương chợt bùng lên.
“Rầm” một tiếng, cô đột ngột đứng dậy, chống một tay lên bàn.
“Đối với tôi anh ấy có thể có mục đích gì chứ?”
Khóe miệng Khương Dương có chút mỉa mai nhếch lên, cười thay vì tức giận: “Là tôi theo đuổi anh ấy! Nếu như có mục đích khác, thì chính là ham muốn của tôi đó!”
Cục trưởng Ngụy cau mày: “Khương Dương, bình tĩnh.”
Nhưng Khương Dương đứng trước bàn không nhúc nhích, sống lưng thẳng tắp như một con dao dài trên mặt đất, kiên quyết và sắc bén.
Một lúc lâu sau, cô mới chịu nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Thật xin lỗi, vừa rồi tôi quá xúc động.”
Mặc dù là xin lỗi nhưng trong giọng nói của cô không hề có chút hối hận.
Vẻ mặt bình tĩnh, cục trưởng Ngụy vặn chặt nắp chén trà: “Khương Dương, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, vết thương trên tay của cô còn chưa lành…Cô có bao giờ nghĩ tới việc trở về nghỉ ngơi một thời gian không?”
“Lúc này? Nghỉ ngơi?”
Khương Dương đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Thật bất ngờ, cục trưởng Ngụy gật đầu.
Ông không để ý tới ý kiến của Khương Dương, mà ra quyết định chắc chắn: “Nhất định cô rất mệt mỏi, hiện tại nên trở về dưỡng thương đi.”
Đã nói đến mức này, Khương Dương cho dù đần độn cũng có thể hiểu được.
Cô cười khổ: “Cục trưởng Ngụy, ông đuổi tôi đi à?”
“Chỉ tạm một thời gian thôi.”
Cục trưởng Ngụy dừng một chút, trong chiếc cốc trong suốt trên tay, vài quả câu kỷ ngâm nổi lên và xuống: “Vụ án này không thích hợp với cô, bây giờ cô có quá nhiều tình cảm, sẽ ảnh hưởng đến phán đoán hợp lý của cô.”
Khương Dương cắn chặt môi không nói gì.
Cô cứng đờ đứng trước bàn, không lùi một bước, móng tay cắm vào lòng bàn tay như trút giận, để lại những vết đỏ đậm đáng sợ.
Đó là một cuộc đối đầu thầm lặng.
Trời chưa vào thu nhưng trong văn phòng dường như đã là mùa đông.
Khí lạnh sắc như dao, đóng băng mọi thứ trong tích tắc.
Sau một lúc lâu, cuối cùng Khương Dương đã hành động.
Cô từ từ tháo khẩu súng ở thắt lưng và gập nó lại cùng với thẻ cảnh sát.
Đôi tay vốn đang cầm súng vốn vô cùng vững vàng, lúc này run lên bần bật, như thể trọng lượng nặng như ngàn cân.
Khương Dương đặt giấy tờ và khẩu súng lên bàn, nhưng lại lấy tay che lại không chịu buông ra.
Không có hai thứ này, tương đương với việc bị buộc phải nói lời từ biệt với thân phận cảnh sát của mình.
Khương Dương không thể chịu đựng được chuyện này.
“Tôi muốn gặp Lận Thời Thương.”
Thanh âm của cô khàn khàn, kiên trì yêu cầu: “Chỉ gặp một lần cũng được, tôi cam đoan, sau này với tư cách cảnh sát, tôi sẽ không tham gia điều tra vụ án này.”
Khương Dương khó khăn hít một hơi thật sâu trong bầu không khí ngột ngạt: “Cục trưởng Ngụy, yên tâm đi, tôi biết mình nên làm gì, sẽ không để cho cục trưởng gặp phiền phức…”
Đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà cô có thể làm.
“Được rồi.”
Cuối cùng, cục trưởng Ngụy cũng thả lỏng và bất đắc dĩ đồng ý: “Lận Thời Thương đang trải qua một bài kiểm tra nói dối.
Cô có thể đến gặp cậu ấy, nhưng đó là tất cả những gì cô có thể làm.”
------oOo------