Buổi tối, A Bân đi đến bệnh viện báo cáo với Âu Hoằng Phong:
"Chủ tịch! Nhiệm vụ của giao tôi tôi đã hoàn thành rồi căn biệt thự đó đã rực sáng nhất khu đó."
"Tốt! Lúc phóng hỏa trong căn biệt thự có ai không? Không có Lam Lam ở trong đó đâu đúng không? Nếu có là tôi toi mạng đấy." Âu Hoằng Phong gật đầu hài lòng nhưng anh cũng lo lắng lỡ như trong đó có Mộ Kiều Lam là anh toi đời.
A Bân mím môi nhịn cười lắc đầu đáp:"Trước khi phóng hỏa tôi đã cho người điều tra kĩ càng lúc đó trong căn biệt thự không có ai cả những người làm đã đi sang căn nhà cũ kế bên cạnh để nghĩ ngơi. Dương Nguyên Khánh thì đi công tác, Lam Lam tiểu thư đã ra ngoài còn Dương tiểu thư thì tôi không biết."
Âu Hoằng Phong gật gù cảm thấy hài lòng, vui vẻ vô cùng:
"Đây xem như là lời cảnh cáo tôi dành cho Dương Nguyên Khánh dám đánh Phương Hiểu ra nông nỗi ấy tôi còn cảm thấy cảnh cáo như thế là quá nhẹ rồi."
Khóe môi của A Bân giật giật trong đầu thầm nghĩ:
"Quá nhẹ sao? Đốt cả căn biệt thự của người ta mà còn quá nhẹ vậy cái nào mới là nặng đây? Giết người luôn sao?"
Tại một nhà hàng sang trọng, Mộ Kiều Lam mặc một chiếc váy màu trắng đơn giản đi vào bên trong Yến Quang Nam thấy cô đến liền đứng dậy vẫy tay gọi, cô cười nhẹ đi đến Yến Quang Nam kéo ghế cho cô ngồi xuống.
"Anh hẹn em đến đây là có chuyện gì vậy?" Mộ Kiều Lam luôn nở nụ cười trên môi giọng nói dịu dàng, êm tai cất lên.
"Không có gì chỉ là anh muốn cùng em ăn một bữa cơm để chúc mừng em bình an quay trở về nhớ lại mọi người thôi." Yến Quang Nam cười rất tươi những lời nói ấy chỉ là một cái cớ để anh muốn gặp cô mà thôi.
"Nói ra cũng đã rất lâu rồi chúng ta mới có thể ngồi ăn với nhau như thế. À đúng rồi! Anh và bạn gái của anh như thế nào rồi? Sao em không nghe anh nhắc đến nữa?" Nụ cười của Mộ Kiều Lam dần trở nên gượng gạo khi nhắc đến chuyện này tuy cô không muốn nhắc đến nhưng cô rất muốn biết anh và bạn gái có tốt không?
Nụ cười của Yến Quang Nam cũng dần trở nên gượng gạo đến khó coi:
"Anh và cô ấy đã chia tay nhau lâu rồi lúc mà em xảy ra chuyện thì bọn anh cũng đã kết thúc."
"Không sao đâu! Sao này anh cũng sẽ tìm được một cô gái tốt hơn em biết mối tình đầu thường là sẽ rất khó để quên anh hãy xem đó là một kỉ niệm đẹp nhất đừng có buồn." Mộ Kiều Lam sợ anh sẽ buồn nên cố gắng an ủi.
Yến Quang Nam bật cười một tiếng nhìn cô bằng ánh mắt rất ôn nhu nói trong lòng:
"Mối tình đầu của anh chính là em kỉ niệm đẹp nhất của anh cũng chính là em. Cô gái ngốc à!"
"Anh đã gọi những món mà em thích ăn nhất rồi em phải ăn hết đó anh thấy em rất gầy đấy." Yến Quang Nam chậm rãi nói với cô.
Mộ Kiều Lam cười tít mắt với anh anh có chút hiếu kì thắc mắc hỏi cô:
"Tiểu Lam! Tại sao lúc trước em lại chia tay với Dương Nguyên Khánh vậy?"
"Bởi vì em cảm thấy em và Dương Nguyên Khánh không hợp nhau em cảm thấy ở bên cạnh anh ta không vui không hạnh phúc bằng lúc ở bên cạnh anh ở bên cạnh anh cảm thấy vui hơn." Lời nói nửa thật nửa đùa của cô khiến cho anh bối rối không biết lời cô nói có thật hay không? Nhưng anh rất vui trong lòng.
Sau khi ăn xong vì để những tai mắt của Dương Nguyên Khánh cô đã tự mình đi về bước lên taxi cô mỉm cười nhẹ nhìn vào trong nhà hàng suy nghĩ, nhớ lại khoảng thời gian tươi đẹp lúc trước của anh và cô.
Trước khi taxi rời đi cô nhìn anh ngồi bên trong bằng ánh mắt tràn đầy tình cảm:
"Có lẽ hai chúng ta là hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau. Tạm biệt mối tình đầu của em."
Ngồi trong xe, Mộ Kiều Lam luôn suy nghĩ cứ nghĩ rằng người mà lúc trước cô yêu là Dương Nguyên Khánh nhưng thật chất cô không hề yêu Dương Nguyên Khánh người mà cô yêu chính là Yến Quang đối với Dương Nguyên Khánh đó chỉ là một kiểu tình cảm sự thích thú nhất thời mà thôi đến khi cô nhận ra thì đã quá muộn rồi lúc đấy anh đã có bạn gái.
Cô đi được một lúc, Yến Quang Nam từ từ bước ra lái xe rời khỏi nhà hàng trên xe anh nhớ lại lúc mà anh định tỏ tình với cô đó lại là lúc cô công khai bạn trai lúc đấy anh chỉ đành chôn chặt tình cảm của mình.
Anh đã thử quen cô gái khác để quên đi tình cảm của mình nhưng lại không thể càng cố quên đi nó lại khiến anh càng nhớ đến. Khi biết cô không còn trên cõi đời này nữa anh gần như phát điên không muốn sống nữa.
Anh lại nhớ lúc Vũ Quân Minh đưa Từ Phương Hiểu đến bệnh viện anh đã rất vui mừng khi tưởng cô vẫn còn sống đến khi nghe Vũ Quân Minh nói niềm hy vọng, vui mừng của anh đã vụt tắt ngay tức khắc khi anh dần chấp nhận được sự ra đi của cô thì lại có một người khác giống cô xuất hiện khiến anh chỉ có thể nhớ không thể nào quên.
Lúc Yến Quang Nam vẫn chưa biết Mộ Kiều Lam còn sống những lần anh gặp mặt cô anh điều có cảm giác đó chính là cô nhưng anh lại không dám tin cứ nghĩ vì quá nhớ cô nên mới sinh ra cảm giác ấy nhưng bây giờ nghĩ lại đó không phải là vì quá nhớ cô nên mới sinh ra cảm giác ấy mà đó chính là cô.
Dương gia,
Về đến biệt thự Mộ Kiều Lam hoảng hốt, thất kinh khi nhìn thấy căn biệt thự cháy rụi hoàn toàn cô hỏi người làm đứng cạnh mình:
"Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại cháy đến như vậy?"
Người làm mặt mày lắm lem lắc đầu nói với cô:
"Tôi cũng không biết lúc tôi tỉnh giấc thì nhìn thấy biệt thự đã bị cháy rụi rồi."
Mộ Kiều Lam nhíu mày khó hiểu tại sao tự nhiên biệt thự lại cháy chứ? Cũng may là lúc biệt thự cháy không có ai trong đó.
Nước Anh, Dương Nguyên Khánh hay tin biệt thự cháy liền gọi điện cho thuộc hạ thân cận của mình:
"Cậu hãy mau chóng điều tra cho tôi ai đã phóng hỏa biệt thự?"
"Vâng!" Thuộc hạ của anh nhận lệnh rồi tắt máy nhanh chóng đi điều tra.
"Tốt nhất là đừng để tôi biết là ai đã phóng hỏa nếu không thì hãy tự chuẩn bị quan tài cho mình đi." Dương Nguyên Khánh siết chặt ly rượu trong tay ánh mắt hiện lên tia độc ác, thâm hiểm.