Âu Hoằng Phong nhìn thấy Lục Dĩ Tường bế Từ Phương Hiểu vào thì đứng bật người dậy, lo lắng chạy đến gần hỏi:"Phương Hiểu bị làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Đặt Từ Phương Hiểu lên giường Lục Dĩ Tường không nhanh không chậm đáp:
"Tôi cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì? Khi tôi và Tiểu Băng đến đó thì đã nhìn thấy Phương Hiểu nằm ngất ở đấy rồi."
Hạ Tử Quyên bước đến kiểm tra cho Từ Phương Hiểu thấy phía sau cổ của cô có vết đỏ liền quan sát, kiểm tra một lúc rồi nói với Âu Hoằng Phong:
"Cô ấy không sao đâu chỉ là bị người ta đánh ngất đi thôi lát nữa sẽ tỉnh lại."
Một lúc sau, Từ Phương Hiểu khẽ mở mắt tỉnh lại Âu Hoằng Phong thấy cô tỉnh lại liền vui mừng:"Phương Hiểu! Em tỉnh lại rồi."
Thấy Từ Phương Hiểu định ngồi dậy anh nhanh chóng đỡ cô dậy, Bạch Nhã Băng bước đến cất giọng hỏi cô:
"Phương Hiểu! Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với cô vậy? Ai đã đánh ngất cô?"
Vừa nhắc đến chuyện này Từ Phương Hiểu ngay lập tức nhớ đến chuyện Hoa Châu Châu đã bị bắt cóc cô liền hoảng loạn tìm điện thoại:
"Điện thoại? Điện thoại của tôi đâu rồi?"
Âu Hoằng Phong lấy điện thoại đưa cho Từ Phương Hiểu cô vội vàng gọi cho Mộ Khánh Dương:"Anh hai! Có chuyện không hay rồi Châu Châu đã bị người ta bắt cóc."
Đang làm việc, Mộ Khánh Dương nghe thế liền đứng bật dậy mắt mở to:
"Em mới vừa nói sao? Châu Châu bị bắt cóc sao? Mọi chuyện là như thế nào? Em đang ở đâu? Anh sẽ tới đó ngay."
"Em đang ở bệnh viện anh hãy mau đến đây đi." Từ Phương Hiểu ngay lập tức đáp lại.
Rất nhanh, Mộ Khánh Dương đã đến không chỉ có anh mà còn có Yến Quang Nam cùng Vũ Quân Minh và Tạ Thiên Trình. Vũ Quân Minh vừa nhìn thấy cô liền bước nhanh đến lo lắng hỏi:
"Hân Hân! Em không sao chứ? Mọi chuyện là sao? Em có biết là ai đã bắt cóc Châu Châu không?"
Từ Phương Hiểu lắc lắc đầu Yến Quang Nam suy nghĩ điều gì đó mày hơi nhíu lại lên tiếng hỏi cô:"Hân Hân! Có khi nào người đó là Dương Nguyên Khánh không?"
"Rất có thể đấy." Vũ Quân Minh không nhanh không chậm cất giọng.
"Để em gọi cho Lam Lam hỏi thử xem." Từ Phương Hiểu vội lấy điện thoại ra gọi cho Mộ Kiều Lam.
"Alo! Lam Lam! Châu Châu đã bị bắt cóc rồi bọn em nghi ngờ người đó chính là Dương Nguyên Khánh chị hãy giúp em điều tra xem hắn ta có bắt cóc Châu Châu không?"
"Em nói sao? Châu Châu đã bị bắt cóc?! Có lẽ bây giờ chị không giúp được rồi Dương Nguyên Khánh đã quay về đây anh ta cho người giám sát chị / chị làm gì bọn họ cũng sẽ ngay tức khắc báo cho Dương Nguyên Khánh." Mộ Kiều Lam đứng ở ngoài cửa sổ nói chuyện với cô.
"Vậy chị đừng làm gì hết đừng để anh ta nghi ngờ ở đây em và anh hai sẽ tìm cách điều tra."
Tắt máy, Từ Phương Hiểu nhìn mọi người sắc mặt càng khó coi hơn:
"Hình như Dương Nguyên Khánh đã nghi ngờ chị ấy rồi đã cho người giám sát chị ấy."
"Vẫn còn có một người có khả năng sẽ biết Dương Nguyên Khánh có bắt Châu Châu không?" Tạ Thiên Trình cất giọng nói với Từ Phương Hiểu.
"Đúng rồi! Tại sao tôi lại quên mất người đó chứ?" Từ Phương Hiểu nghe Tạ Thiên Trình nhắc nhở liền nhớ đến Brian cô ngay lập tức bấm nút gọi cho Brian.
"Alo! Châu Châu đã bị bắt cóc rồi anh hãy điều tra giúp tôi xem Dương Nguyên Khánh có phải là người đã bắt Châu Châu không?" Brian vừa nghe điện thoại Từ Phương Hiểu liền nói với anh.
"Được! Tôi sẽ điều tra ngay sẽ sớm cho mọi người câu trả lời." Brian nói xong thì tắt điện thoại đi điều tra ngay lập tức.
Tại một căn biệt thự khác của Dương gia, Dương Nguyên Khánh bước vào trong phòng môi khẽ nhếch lên cười khi nhìn thấy Hoa Châu Châu nằm dưới đất trừng mắt ánh mắt đầy sự hận thù muốn giết chết Dương Nguyên Khánh ngay lập tức.
Dương Nguyên Khánh ngồi xổm xuống lấy tay bóp mạnh vào mặt của Hoa Châu Châu:"Sao hả? Cô cảm thấy như thế nào? Có thoải mái không? Cảm giác không tệ chút nào đúng không?"
Nước mắt từ khóe mắt của Hoa Châu Châu rơi xuống cô vùng vẫy nhưng cũng vô ích vì cô bị trói hai tay hai chân, cô nghiến răng quát vào mặt Dương Nguyên Khánh:
"Dương Nguyên Khánh! Tôi sẽ giết anh! Đồ khốn nạn! Tôi nguyền rủa anh sẽ chết không toàn thây."
Dáng vẻ dửng dưng không hề sợ hãi ngược lại anh còn cảm thấy thích thú tay rời khỏi gương mặt của cô đập đầu của cô mạnh xuống đất, hai ngón tay của Dương Nguyên Khánh giơ lên vẫy vẫy thuộc hạ của anh ngay lập tức hiểu ý đem điện thoại đến cho anh.
Dương Nguyên Khánh tay cầm điện thoại tay nắm tóc của cô kéo lên:
"Hoa Châu Châu! Tôi hỏi cô một lần nữa cô có đồng ý trở thành thuộc hạ của tôi không? Trở thành gián điệp của tôi cô chỉ cần báo nhất cử nhất động của bọn người Mộ gia là được rồi."
Máu từ nơi bị Dương Nguyên Khánh đập vào từ từ chảy xuống, ánh mắt kiên quyết không sợ cô phun nước bọt vào mặt của Dương Nguyên Khánh quát lớn:
"Anh đừng có mà nằm mơ tôi sẽ không bao giờ trở thành tay sai cho anh đâu tôi thà chết cũng không làm."
Dương Nguyên Khánh cười khẩy giật mạnh tóc của Hoa Châu Châu ra đằng sau cầm điện thoại mở lên cho cô xem cô trợn mắt, sững sốt phản ứng mạnh khi nhìn thấy ba mẹ của cô đều bị Dương Nguyên Khánh bắt và trói lại trên người của họ còn có vết thương.
"Đồ khốn! Anh hãy mau thả ba mẹ của tôi ra ngay. Đê tiện!" Hoa Châu Châu miệng không ngừng mắng chửi Dương Nguyên Khánh.
"Bây giờ cô mắng tôi như thế nào cũng được bởi vì mỗi lần cô mắng tôi một tiếng tôi liền cho người hành hạ ba mẹ của cô."
"Dương Nguyên Khánh! Rốt cuộc là anh muốn như thế nào đây? Tôi và anh không hề quen biết tại sao anh lại bắt tôi uy hiếp tôi?"
"Tại sao à? Tại vì cô thường xuyên hẹn Lam Lam gặp mặt không những như vậy còn khiến cho Lam Lam khác hẳn không còn như trước còn nữa cô thích lo chuyện bao đồng cứu Tạ Thiên Trình tất cả mọi chuyện đều có liên quan đến cô vậy mà bây giờ cô lại hỏi tôi là tại sao à? Với lại tôi muốn như thế nào cô cũng biết rồi đó. Sao hả? Bây giờ cô có đồng ý làm gián điệp không? Nếu như cô không đồng ý thì pằng ba mẹ của cô sẽ đi gặp diêm vương ngay lập tức." Dương Nguyên Khánh nở nụ cười nham hiểm, đáng sợ đó là nụ cười của kẻ điên, một kẻ bệnh hoạn.
"Được! Tôi đồng ý anh hãy mau thả ba mẹ của tôi ra." Hoa Châu Châu hai bàn tay siết chặt lại miễn cưỡng đồng ý, chấp nhận yêu cầu của Dương Nguyên Khánh.
"Tốt lắm! Ba mẹ của cô tôi vẫn chưa có thể thả ra được nhưng yên tâm tôi sẽ không bạc đãi họ đâu trừ khi cô muốn họ chết thôi."
Dương Nguyên Khánh đứng dậy quay người đi đi được vài bước anh dừng lại cất giọng:
"Các người hãy mau băng bó vết thương cho cô ta đi còn nữa Hoa Châu Châu cô tốt nhất là đừng có nghĩ đến cái chết nếu như cô chết ba mẹ của cô cũng sẽ đi xuống đó đoàn tụ với cô ngay không những như vậy bạn trai, bạn thân của cô tất cả sẽ xuống đoàn tụ với cô ngay lập tức."