Bước xuống lầu Từ Phương Hiểu thấy ba mẹ cô và mọi người đang nói chuyện gì đó cô đi đến tò mò, hiếu kì cất giọng hỏi:"Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"
Lữ Vũ Ni ngẩng đầu lên cười nhẹ, kéo cô ngồi xuống:
"Hân Hân! Con ngồi xuống xem thử trong tất cả những mẫu trang trí này con thích mẫu nào, màu nào?"
Từ Phương Hiểu hơi nhướng đôi mày lên nhìn Lữ Vũ Ni gương mặt ngơ ngác, không biết chuyện gì:"Mọi người đang định tổ chức gì sao? Chẳng lẽ sắp tới là sinh nhật của ai sao?"
Vũ Quân Minh bật cười một tiếng gõ nhẹ lên đầu của Từ Phương Hiểu cô xoa xoa đầu khẽ cau mày nhìn Vũ Quân Minh hỏi:
"Tại sao anh lại gõ đầu em? Bộ em nói gì sai sao?"
"Em đó còn hỏi là sinh nhật của ai sao? Ngày kia chính là sinh nhật của em mà em dám hỏi đó là sinh nhật của ai." Vũ Quân Minh không nhanh không chậm đáp lại.
Từ Phương Hiểu ngơ ra nhớ lại quả thật hai ngày nữa chính là đến sinh nhật của mình cô cười cười nói:"Quả thật ngày kia chính là sinh nhật của em nhưng mà mọi người không cần phải tổ chức đâu."
"Tại sao lại không cần chứ?" Mộ Tần lên tiếng hỏi Từ Phương Hiểu.
Cô chậm rãi giải thích cho mọi người nghe:"Hiện tại đang có rất nhiều chuyện xảy ra cho dù có tổ chức con cũng sẽ không thấy vui với lại những chuyện như là sinh nhật cũng không có quan trọng mọi người không cần phải phí tâm tổ chức đâu ạ."
Lữ Vũ Ni đặt tay lên bàn tay của cô bà có thể hiện tâm trạng bây giờ của con gái mình:"Mẹ biết nhưng cho dù có chuyện gì xảy ra mẹ cũng muốn tổ chức sinh nhật cho con bởi vì đây là sinh nhật đầu tiên với tư cách là người của Mộ gia quay về nhận lại gia đình cho nên mẹ phải tổ chức thật hoành tráng chỉ đáng tiếc là không thể tổ chức luôn cho Tiểu Lam."
Thấy Lữ Vũ Ni buồn Từ Phương Hiểu choàng tay qua vai an ủi:
"Không sao đâu mẹ đừng buồn cho dù là con không thể tổ chức cùng chị ấy nhưng con có thể lấy tư cách là bạn mời Lam Lam đến."
Tại một căn biệt thự, Âu Hoằng Phong nhìn thấy Dương Mộc Đồng chuẩn bị ra ngoài anh liền cất giọng hỏi:"Mộc Đồng! Em định đi đâu vậy?"
Dương Mộc Đồng quay người lại mỉm cười nói:"Em đi xử lý một chút chuyện anh có muốn đi cùng không?"
Âu Hoằng Phong nghe Dương Mộc Đồng hỏi thế liền gật đầu ngay như vậy chẳng phải là quá thuận lợi cho anh rồi hay sao. Anh và Dương Mộc Đồng đi đến một căn phòng kín nơi đấy chính là phòng giám sát mọi thứ do camera quay lại, anh nheo mắt đã ngời ngợi đoán ra được chuyện gì, Dương Mộc Đồng thấy anh cứ nhìn chăm chăm tưởng anh vẫn chưa hiểu liền giải thích cho anh nghe:
"Hôm nay, thuộc hạ của em sẽ có một cuộc giao dịch đây là phòng quan sát xem bọn họ có giở trò gì không?"
"Là giao dịch gì vậy?" Âu Hoằng Phong đã đoán ra được nhưng anh vẫn cố ý giả vờ ngốc hỏi Dương Mộc Đồng.
"Một lát nữa anh xem rồi sẽ biết đó là giao dịch gì thôi." Dương Mộc Đồng cười nhẹ đáp lại.
Quan sát anh nhìn thấy những thuộc hạ của Dương Mộc Đồng và bọn người kia thứ mà bọn họ giao dịch chính là thuốc phiện anh cảm thấy mọi chuyện khá là thuận lợi bây giờ anh chỉ cần lấy được đoạn camera này đưa cho Từ Phương Hiểu rồi tiếp tục thu thập bằng chứng anh sẽ nhanh chóng quay trở về bên cạnh cô.
Buổi tối, Âu Hoằng Phong đi ra ngoài gọi báo tin cho Từ Phương Hiểu:
"Phương Hiểu! Anh sắp lấy được đoạn camera mà Dương Mộc Đồng cho thuộc hạ giao dịch thuốc phiện sau khi anh lấy được anh sẽ gửi đến cho em ngay anh cảm thấy diễn xuất của anh ngày càng giỏi, quá là xuất sắc."
Từ Phương Hiểu bĩu môi bật cười châm chọc anh:
"Không phải là anh diễn xuất giỏi mà là do Dương Mộc Đồng quá ngu ngốc say mê anh đến nỗi cho dù anh có diễn xuất tệ đến đâu thì cô ta vẫn không nhận ra."
Sở dĩ anh gọi cho cô là muốn cô khen anh nhưng không ngờ cô lại nói như thế:
"Phương Hiểu! Em không thể khen anh một câu được sao?"
"Sau khi anh hoàn thành công việc của mình đi rồi em sẽ khen anh anh muốn khen bao nhiêu câu cũng được."
Dương gia
Dương Nguyên Khánh thấy thiệp mời sinh nhật ở trên bàn trang điểm của Mộ Kiều Lam liền mở ra xem, cùng lúc ấy Mộ Kiều Lam đi tắm ra thấy Dương Nguyên Khánh đang xem cô ngay lập tức lên tiếng:
"Anh về rồi sao? Hôm nay, Hân Hân có cho người đưa thiệp mời đến hai ngày nữa chính là sinh nhật của cô ấy nên cô ấy muốn mời em đến."
Dương Nguyên Khánh đặt tấm thiệp xuống nhìn cô chậm rãi hỏi:
"Vậy em có muốn đi đến đó không?"
"Tất nhiên là có rồi Hân Hân cô ấy là bạn của em em tất nhiên phải đến đó rồi ngày mai em sẽ đi mua quà cho cô ấy." Mộ Kiều Lam nở nụ cười như không gật đầu đáp lại.
"Được! Vậy ngày mai anh sẽ chở em đi chọn quà." Dương Nguyên Khánh mỉm cười anh luôn tôn trọng quyết định của cô nhưng nếu như cô dám làm chuyện gì có lỗi với anh thì anh nhất định sẽ không tha cho cô cho dù cô chính là người mà anh yêu nhất.
Bạch gia
Hoàng Việt bước vào trong báo với cô những gì mà anh đã điều tra được về Hoa Châu Châu:
"Tiểu thư! Theo những gì mà tôi điều tra được thì Hoa Châu Châu đang là tay trong của Dương Nguyên Khánh cô ta chính là người báo nhất cử nhất động của Kiều Hân tiểu thư và mọi người cho Dương Nguyên Khánh biết."
"Cái gì chứ? Tại sao Châu Châu lại làm như thế? Chẳng phải cô ấy cũng ghét cay ghét đắng Dương Nguyên Khánh hay sao? Sao bây giờ lại đi làm gián điệp cho anh ta chứ?" Bạch Nhã Băng không khỏi kinh ngạc, bất ngờ khi nghe Hoàng Việt nói.
"Sở dĩ Hoa Châu Châu phải làm như thế là vì Dương Nguyên Khánh đã bắt ba mẹ của Hoa Châu Châu uy hiếp cô ta phải làm thế."
"Cái tên khốn kiếp đó không ngờ lại dám làm như thế anh hãy mau cho người điều tra kĩ càng rồi tìm cách cứu ba mẹ của Châu Châu ra đừng để cô ấy phải chịu sự khống chế của Dương Nguyên Khánh nữa." Bạch Nhã Băng tức giận mắng chửi Dương Nguyên Khánh cô cảm thấy thương cho Hoa Châu Châu.
"Vâng!" Hoàng Việt gật đầu rời đi nhanh chóng làm theo những gì mà cô đã ra lệnh.