Người Hầu! Anh Yêu Em

chương 128: sang mỹ gấp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoa Châu Châu thu xếp đồ đạc để vào balo rồi cùng Từ Phương Hiểu và Âu Hoằng Phong đi xuống lầu, Diệp Ly nhìn thấy Hoa Châu Châu xách balo liền đứng dậy hỏi:

"Châu Châu! Con xách balo đi đâu vậy?"

Hoa Châu Châu đi đến ôm Hoa An Hải và Diệp Ly nói cho hai người biết:

"Ba! Mẹ! Bây giờ con phải đi cai nghiện một thời gian hai người ở đây nhớ giữ gìn sức khỏe đợi con về."

"Được! Con cứ đi đi ba mẹ sẽ thường xuyên đến thăm con." Hoa An Hải gật gật đầu hoàn toàn ủng hộ việc này.

"Có lẽ là không được đâu con không đi cai nghiện ở trung tâm cai nghiện mà là ở một nơi khác." Hoa Châu Châu khẽ lắc đầu nói.

Từ Phương Hiểu đứng cạnh lên tiếng nói với ba người:"Hai bác cứ yên tâm ở đó, hai bác vẫn có thể gọi điện nói chuyện với Châu Châu khi nào hai bác muốn gặp thì cháu sẽ dẫn hai bác đến đó."

"Bây giờ con phải đi đây con đã nhờ Hân Hân và Hoằng Phong sắp xếp vệ sĩ bảo vệ hai người xuyên suốt." Hoa Châu Châu ôm hai người một lần nữa chào tạm biệt rồi rời khỏi.

Bạch gia

Bạch Nhã Băng đã nghe Từ Phương Hiểu nói về chuyện của Hoa Châu Châu nên đã cho người chuẩn bị sẵn mọi thứ, Hoàng Việt đi vào trong thông báo với cô:

"Tiểu thư! Âu thiếu cùng Mộ tiểu thư và Hoa tiểu thư đã đến rồi ạ."

"Ừm...Anh hãy mau đưa họ vào đây." Bạch Nhã Băng gật nhẹ, bảo Hoàng Việt.

Từ Phương Hiểu, Âu Hoằng Phong cùng Hoa Châu Châu bước vào, Bạch Nhã Băng đứng dậy không nhanh không chậm nói với ba người:

"Đi thôi! Tôi đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi."

Hoa Châu Châu gật đầu cùng anh và cô đi theo Bạch Nhã Băng, bốn người đi khỏi biệt thự đi sang biệt thự gần đó tầm hơn bước, đến đó tất cả những người đấy đều đồng loạt cúi thấp người cung kính chào.

Đi vào bên trong, Bạch Nhã Băng dẫn ba người đi đến một căn phòng vô cùng rộng được trang trí rất sang trọng, tao nhã, đẹp mắt:

"Đây là phòng của cô đấy Châu Châu."

Hoa Châu Châu bước vào quan sát tỉ mỉ, nở một nụ cười thích thú, rạng rỡ có chút khó tin:"Bây giờ tôi mới biết đi cai nghiện lại sướng đến như vậy đấy."

Bạch Nhã Băng chợt khẽ cười nói:"Chỉ có cô là có được sự đãi ngộ đặc biệt này những người khác không có đâu, mấy người cai nghiện ở đây đều ghen tỵ với cô đấy."

"Tôi cảm thấy mình thật may mắn khi có quen biết và làm bạn với mọi người đấy." Hoa Châu Châu cười tươi, tựa đầu vào Từ Phương Hiểu.

"Này! Này! Bờ vai này là của tôi chỉ có tôi mới có thể dựa vào thôi." Âu Hoằng Phong đẩy nhẹ Hoa Châu Châu ra, ôm Từ Phương Hiểu từ phía sau tựa đầu vào hõm cổ của cô.

Hoa Châu Châu bĩu môi nhìn hai người:"Ây dô ~ Lại phát cẩu lương à không biết khi Dương Mộc Đồng thấy cảnh này sẽ phản ứng như thế nào đây?"

"Đúng rồi! Nhắc đến Dương Mộc Đồng tôi mới nhớ Hoằng Phong cô ta thật sự không có nghi ngờ gì sao?" Bạch Nhã Băng cười nhẹ hỏi Âu Hoằng Phong.

"Dương Mộc Đồng mưu mô, độc ác thật nhưng đối với chuyện này cô ta hoàn toàn là một kẻ ngu ngốc tôi nói gì cũng tin cả." Âu Hoằng Phong không nhanh không chậm đáp lại.

Trò chuyện được một lúc, Âu Hoằng Phong cùng Từ Phương Hiểu quay về anh đưa cô quay về Mộ gia. Đi vào trong, Từ Phương Hiểu lên tiếng hỏi quản gia Ngô:"Quản gia Ngô! Anh hai cháu về chưa ạ?"

"Về rồi nhưng từ khi về đến giờ thiếu gia cứ ủ rũ, buồn bã đến giờ vẫn chưa ăn gì." Quản gia Ngô chỉ vào khay thức ăn nét mặt lo lắng cho Mộ Khánh Dương.

Từ Phương Hiểu bưng khay thức ăn lên tươi cười nói với quản gia Ngô:

"Ông cứ yên tâm cháu sẽ khiến cho anh ấy ăn hết chỗ này."

Cô vui vẻ cầm lên từ từ bước vào phòng thấy Mộ Khánh Dương đang làm việc cô liền đặt khay thức ăn xuống đi đến chỗ anh cất giọng nói:

"Anh hai! Em có chuyện muốn nói với anh."

"Có chuyện gì em hãy nói sau đi bây giờ anh đang làm việc." Mộ Khánh Dương vẫn cặm cụi, tập trung làm việc không để ý đến bất cứ chuyện gì?

Cô cười mỉm giả vờ từ từ đi đến cánh cửa, chậm rãi nói với Mộ Khánh Dương:

"Vậy em ra ngoài đây vốn dĩ em vào đây là để định nói cho anh biết lý do thật sự Châu Châu muốn chia tay với anh mà anh đã đuổi em rồi thì em ra ngoài đây."

Mộ Khánh Dương vừa nghe thế liền dừng làm việc đứng dậy tiến nhanh đến cô vội hỏi:"Lý do là gì? Em hãy mau nói cho anh biết đi."

"Chẳng phải anh muốn đuổi em ra ngoài sao? Thôi anh cứ làm việc đi chuyện này để nói sau vậy."

"Anh làm gì có chứ? Làm sao mà anh có thể đuổi em ra ngoài được." Mộ Khánh Dương kéo cô ngồi xuống ghế, vẻ mặt tươi cười, có chút nịnh nọt.

"Thôi được rồi em không trêu anh nữa lý do thật sự mà Châu Châu muốn chia tay anh đó chính là vì cậu ấy bị nghiện thuốc phiện. Cái lần mà Châu Châu bị Dương Nguyên Khánh bắt cóc cậu ấy đã bị anh ta ép buộc hút thuốc phiện để có thể dễ điều khiển cậu ấy hơn."

"Tên khốn kiếp đó anh phải đi giết chết hắn." Mộ Khánh Dương giận dữ, đứng bật dậy, quát lớn.

Cô vội ngăn cản kéo anh ngồi xuống:"Anh bình tĩnh lại đi nếu như anh giết Dương Nguyên Khánh thì anh sẽ phải ở tù đấy giết anh ta nói ra thì đó là một chuyện không khó khăn gì nhưng anh ta đã phạm pháp thì hãy để pháp luật xử lý."

"Vậy bây giờ anh phải đi đến thăm Châu Châu." Mộ Khánh Dương rất lo lắng cho Hoa Châu Châu, anh muốn ở bên cạnh cô ngay lúc này.

"Bây giờ Châu Châu không có ở nhà đâu em đã đưa cậu ấy đến một nơi có thể giúp cậu ấy cai nghiện rồi và anh cũng đừng mong sẽ đưa anh đến gặp Châu Châu." Từ Phương Hiểu kéo tay anh không cho anh đi đâu cả nói cho anh biết về tình hình hiện tại của Hoa Châu Châu.

"Tại sao chứ?" Mộ Khánh Dương chau mày thắc mắc vội hỏi cô.

"Tại vì em đã hứa với Châu Châu là không dẫn anh đến không cho anh gặp cậu ấy với bộ dạng hiện tại nhưng anh yên tâm sau khi cậu ấy cai nghiện thành công em sẽ đưa anh đến đó đón cậu ấy về." Cô nhướng nhẹ đôi mày mình lên, cười nhẹ.

Đột nhiên, Từ Phương Hiểu chợt nhớ đến Yến Quang Nam liền cất giọng hỏi anh:"Anh hai! Anh Quang Nam đâu rồi? Sao sáng giờ em không thấy anh ấy đâu hết vậy?"

"Ba của Quang Nam đột ngột trở bệnh nặng nên cậu ấy phải quay về Mỹ chăm sóc ba mình."

Tiếng chuông điện thoại của Mộ Khánh Dương bỗng vang lên là một người bạn ở Mỹ gọi về cho anh:"Alo!"

"Khánh Dương! Có chuyện không hay rồi ba của Quang Nam đã qua đời rồi." Người bạn đó vội vã báo tin cho anh hay.

"Gì chứ? Cậu nói sao? Ba của Quang Nam đã mất rồi? Từ khi nào chứ?" Mộ Khánh Dương đứng bật dậy, sững sốt, kinh ngạc không thôi.

Từ Phương Hiểu trợn mắt đứng dậy cô cũng không khỏi giật mình, kinh ngạc, bạn của anh ngay lập tức đáp lại:

"Bác ấy mất lúc chiều cậu cũng biết bệnh tình của bác ấy rồi đó không ngờ bác ấy lại ra đi nhanh như vậy."

"Tớ biết rồi tớ sẽ sang đó ngay." Mộ Khánh Dương cúp máy, anh gọi cho người chuẩn bị máy bay riêng rồi vội vàng thu xếp hành lý.

Từ Phương Hiểu chạy sang phòng của Vũ Quân Minh thông báo cho anh hay rồi vào phòng thu xếp cùng hai người đi ra sân bay. Trên xe, cô nhắn tin cho Âu Hoằng Phong:"Ba của anh Quang Nam vừa mất nên em phải sang Mỹ ngay bây giờ."

Âu Hoằng Phong ngay lập tức nhắn lại cho cô:"Ừm. Em nhớ phải chú ý an toàn."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio