Brian hừ lạnh ngồi xuống đối diện với Từ Phương Hiểu và Hoa Châu Châu anh bày ra dáng vẻ dửng dưng không một chút lo lắng khi hai người các cô biết chuyện Mộ Kiều Lam bị thôi miên:
"Nếu như tôi không làm thì sao? Hai người các cô sẽ làm gì tôi?"
"Nếu như anh không làm thì cũng được thôi vậy thì tôi sẽ đi nói với Dương Nguyên Khánh thân phận thật sự của anh. Ký ức còn có thể tìm lại được nhưng cái mạng của anh thì không thể tìm lại được đâu." Từ Phương Hiểu bình thản, điềm tĩnh đáp trả lại khóe môi cau lên, đôi mày của cô nhướng lên thể hiện sự khiêu khích, đắc ý.
"Ý của là sao? Thân phận gì chứ? Cô đã biết được những gì rồi?" Brian giật người, ngồi thẳng lưng lên nhíu chặt đôi mày nhìn cô.
"Chúng tôi không biết gì nhiều cả chỉ là biết anh là một cảnh sát hết mình vì nhiệm vụ giỏi về thôi miên và hơn hai năm trước anh đã giả chết." Từ Phương Hiểu nhẹ nhàng đáp lại.
Hoa Châu Châu tiếp lời của Từ Phương Hiểu:"Còn nữa anh tên thật là Tạ Hoàng Bảo anh có một người em trai tên là Tạ Thiên Trình."
Mặt không đổi sắc Brian hít thở thật sâu nhìn hai người các cô:
"Tại sao các cô lại biết những chuyện này tất cả thông tin của tôi điều được bảo mật rất kĩ càng người thường không thể điều tra ra được. Rốt cuộc hai người các cô là ai?"
"Quả thật là bọn tôi đã điều tra nhưng không hề được một chút thông tin gì cả nhưng may mắn bọn tôi đã biết được chuyện này qua lời kể của một người." Từ Hiểu Phương không nhanh không chậm trả lời anh.
"Là ai?" Brian thật sự rất hiếu kì không biết người đó là ai mà lại có thể biết anh một cách tường tận như thế?
"Người đó chính là bạn thân của anh Yến Quang Nam." Từ Phương Hiểu cười nhạt đáp.
"Yến Quang Nam? Hai người các cô có quan hệ gì với cậu ấy?" Brian kinh ngạc vô cùng khi nghe đến tên Yến Quang Nam người bạn thân nhất của mình.
Hoa Châu Châu chậm rãi nói với anh:"Anh Quang Nam là bạn của anh hai và anh họ Hân Hân."
"Ý của cô là Mộ Khánh Dương và Vũ Quân Minh sao?" Brian cau mày hỏi lại.
"Đúng vậy! Nếu như anh đã biết thì bây giờ anh có thể giúp Lam Lam chứ?" Hoa Châu Châu khẽ gật đầu nói.
"Nếu như hai người các cô đã biết tất cả thì tôi cũng không cần che giấu gì cả. Từ rất lâu tôi đã biết được thân phận thật sự của Lam Lam chính là Mộ Kiều Lam em gái của Khánh Dương tôi cũng có thể giúp Lam Lam tìm lại ký ức nhưng chuyện này sẽ rất nguy hiểm cho cô ấy." Brian thở dài nói với các cô.
"Lời nói của anh là có ý gì? Nguy hiểm gì?" Từ Phương Hiểu không hiểu lời của anh nói, tìm lại kí ức cho Mộ Kiều Lam thì có gì nguy hiểm chứ?
Brian nói cho hai người các cô nghe mọi chuyện:
"Dương Nguyên Khánh rất nguy hiểm không phải là một người đơn giản như các cô nghĩ đâu có thể nói anh ta là một kẻ bệnh hoạn. Hai người cũng biết tôi là một cảnh sát và tôi đã được giao cho nhiệm vụ phải trà trộn trở thành cánh tay đắc lực của Dương Nguyên Khánh để có thể tìm ra bằng chứng phạm tội của hắn vì thế tôi mới giả chết tôi vất vả hơn một năm mới có thể lấy được lòng tin của Dương Nguyên Khánh anh ta là một kẻ rất đa nghi, tàn nhẫn khác hoàn toàn với bề ngoài của anh ta."
"Anh ta đã phạm tội gì?" Hoa Châu Châu hiếu kì, thắc mắc hỏi anh.
"Anh ta là một tay buôn gỗ và ma túy cảnh sát đã nhiều lần theo dõi nhưng mãi vẫn không tóm được anh ta tuy anh ta là một kẻ bệnh hoạn, đa nghi nhưng có một người anh ta hoàn toàn tin tưởng một cách vô điều kiện."
Từ Phương Hiểu mắt hơi nheo lại dường như đoán được ý trong lời của anh nói:
"Ý của anh là chị của tôi Kiều Lam?"
"Đúng vậy! Tôi không biết rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với Lam Lam vào hai năm trước nhưng khi tôi gặp cô ấy cô ấy đang trong tình trạng rất hoảng sợ dường như là phát điên lúc đó Dương Nguyên Khánh đã bảo tôi thôi miên cho cô ấy quên sạch tất cả mọi chuyện vì muốn lấy được lòng tin của anh ta nên tôi đã thôi miên cho Lam Lam quên sạch mọi chuyện." Brian gật đầu tiếp tục nói.
"Nếu như tất cả mọi chuyện theo như lời anh nói thì chẳng phải chị ấy đang gặp nguy hiểm sao?" Từ Phương Hiểu bắt đầu lo lắng, bất an sợ Mộ Kiều Lam sẽ xảy ra chuyện.
"Chuyện này thì cô có thể yên tâm tuy anh ta tàn nhẫn, vô tình nhưng có một điều mà tôi dám khẳng định đó chính là tình cảm mà anh ta dành cho Lam Lam là thật anh ta thật sự rất yêu Lam Lam cho nên anh ta sẽ không hại Lam Lam đâu. Tôi định sau khi hoàn thành nhiệm vụ mới thôi miên giúp cô ấy lấy lại kí ức nếu bây giờ trả lại ký ức cho Lam Lam thì sẽ không nói chắc được điều gì." Brian không dám thôi miên lấy lại kí ức cho Mộ Kiều Lam vì sợ cô sẽ gặp nguy hiểm anh thừa biết với tính cách của Mộ Kiều Lam.
Từ Phương Hiểu cắn môi suy nghĩ một lúc rồi nói với anh:
"Việc này anh có thể yên tâm anh cứ việc thôi miên tìm lại kí ức cho chị ấy sau khi lấy lại được kí ức của mình thì tôi sẽ thay chị ấy ở bên cạnh Dương Nguyên Khánh và trở thành tay trong giúp anh điều tra và tìm bằng chứng phạm tội của Dương Nguyên Khánh."
"Không được! Chuyện này rất là nguy hiểm cậu không thể mạo hiểm như thế được." Hoa Châu Châu phản đối ý kiến của Từ Phương Hiểu cô tuyệt đối không thể để bạn mình gặp nguy hiểm.
"Cậu không cần nói nữa tớ đã quyết định rồi tớ sẽ là chị ấy chị ấy sẽ là tớ." Từ Phương Hiểu kiên định với ý nghĩ của mình khó có thể thay đổi.
"Cô chắc chứ? Chuyện này không đùa được đâu nó sẽ rất là nguy hiểm đấy." Brian nghiêm túc hỏi cô.
"Tôi chắc chắn vậy bây giờ anh có thể giúp chị ấy lấy lại kí ức đúng không?" Từ Phương Hiểu gật đầu chắc chắn, ánh mắt của cô vô cùng kiên định.
"Được! Vậy tôi sẽ giúp nhưng không phải là bây giờ bởi vì Dương Nguyên Khánh mới bảo tôi đi giao dịch có lẽ vài ngày nữa tôi mới trở về sau khi trở về tôi sẽ gọi cho hai người các cô." Brian gật đầu đồng ý giúp Mộ Kiều Lam lấy lại kí ức.
"Được! Vậy bây giờ bọn tôi phải quay về đây có gì chúng ta sẽ nói chuyện sau." Từ Phương Hiểu cùng Hoa Châu Châu đứng dậy rời khỏi đấy.