Trời đã tối, tại một căn nhà hoang cũ nát Brian tay cầm vali đặt xuống bàn:
"Đây là số hàng mà anh cần."
Người đàn ông nước ngoài kia bước đến kiểm tra hàng rồi đưa vali bên trong đựng tiền đưa cho Brian, Brian cầm lấy đưa cho thuộc hạ kiểm tra xem đủ không? Đột nhiên, từ bên ngoài có rất nhiều cảnh sát xông vào cầm súng chỉa vào Brian và những người.
"Tất cả đứng im! Ở đây đã bị chúng tôi bao vây rồi các người sẽ không thể nào trốn thoát được đâu."
Dương gia,
"Cái gì? Tất cả đều bị cảnh sát tóm hết rồi?" Dương Nguyên Khánh đứng bật người dậy, căng thẳng, bực tức đôi mày không thể nhíu chặt hơn.
Dương Nguyên Khánh cố gắng bình tĩnh lại cất giọng nói:"Các người hãy mau chóng tìm cách đưa Brian cùng những người khác ra ngoài và nhớ kĩ phải xóa sạch tất cả mọi thứ."
Nói xong, Dương Nguyên Khánh cúp máy quăng điện thoại xuống ghế Mộ Kiều Lam ở bên ngoài nghe hết tất cả liền nhanh chóng quay trở về phòng để tránh Dương Nguyên Khánh phát hiện.
Sáng hôm sau, Từ Phương Hiểu đi qua phòng của Hoa Châu Châu vừa bước đến cửa cô đứng sựng lại khi nhìn thấy trước cửa phòng của Hoa Châu Châu có rất nhiều bó hoa không những gì còn có những cánh hoa hồng xếp thành hình trái tim chính giữa còn có chữ sorry.
Từ Phương Hiểu bật cười vừa nhìn đã biết cái này là do ai bày ra rồi, cô chòm người gõ cửa Hoa Châu Châu vừa mới thay đồ xong liền bước ra mở cửa vừa mở ra Hoa Châu Châu nhíu mày khi nhìn thấy những hoa dưới sàn.
"Xem ra lần này anh của tớ rất thành tâm thành ý xin lỗi cậu đó." Từ Phương Hiểu tựa lưng vào tường khoanh tay lại nói.
"Chuyện này tớ sẽ suy nghĩ lại xem tớ có nên tha thứ cho anh ấy không?" Hoa Châu Châu trong lòng đã tha thứ nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, giận dỗi.
Tiếng chuông điện thoại của Từ Phương Hiểu vang lên cô thấy Mộ Kiều Lam gọi đến liền nghe máy:"Có chuyện gì mà chị gọi em sớm vậy?"
"Tối qua, chị nghe và biết được lô ma túy và thuộc hạ của Dương Nguyên Khánh đã bị cảnh sát bắt trong đó có cả Brian." Mộ Kiều Lam không nhanh không chậm nói cho cô nghe.
Phụt! "Hahahaha...Anh ta bị cảnh sát bắt sao? Cảnh sát mà bị cảnh sát bắt? Chuyện này đúng là buồn cười mà." Từ Phương Hiểu bật cười nghiêng ngả.
"Nhưng mà Dương Nguyên Khánh đã cho người đưa anh ta ra rồi."
"Tất nhiên là anh ta được thả ra rồi không cần Dương Nguyên Khánh tìm cảnh sát cũng sẽ tự động thả anh ta thôi."
"Vậy em hãy hẹn anh ta xem trưa hoặc là chiều nay có thể thôi miên chị không?" Mộ Kiều Lam rất nôn nóng muốn tìm lại kí ức của mình.
"Chị yên tâm em sẽ gọi hỏi anh ta ngay."
Mộ Khánh Dương bước lên lầu lên tiếng hỏi Từ Phương Hiểu:
"Hân Hân! Em vừa nói chuyện với ai mà vui vẻ đến vậy?"
"Em nói chuyện với Châu Châu mà đâu có nói chuyện với ai khác ngoài cậu ấy đâu chứ?" Từ Phương Hiểu cười nhạt đáp lại.
"Em đừng có gạt anh lúc nãy anh thấy em nói chuyện điện thoại với ai đó Châu Châu đứng cạnh em còn cần phải lấy điện thoại ra gọi điện nói chuyện sao?" Mộ Khánh Dương nheo mắt không biết tại sao dạo này anh cảm thấy cô và Hoa Châu Châu đều có điều gì đó đang giấu anh cứ thần thần bí bí.
"Anh hai! Anh đừng có lo chuyện của em anh hãy lo chuyện của anh trước đi đã Châu Châu cậu ấy vẫn chưa tha lỗi cho anh kìa." Từ Phương Hiểu lắc lắc cái đầu đi vào phòng.
Mộ Khánh Dương vừa định mở miệng nói với Hoa Châu Châu cô liền lên tiếng trước:"Em đi vào trong phòng với Hân Hân đây."
Vừa dứt tiếng cô đã bước vào phòng không cho anh nói câu nào anh chỉ đành bất lực đi xuống tiếp tục nghĩ cách khác để cho Hoa Châu Châu nguôi giận.
Từ Phương Hiểu gọi cho Brian muốn hỏi anh khi nào có thể giúp Mộ Kiều Lam:
"Alo! Nghe nói anh bị cảnh sát bắt sao?"
Brian nghe giọng điệu của cô liền biết cô đang cố tình muốn trêu mình:
"Bây giờ cô muốn trêu chọc tôi hay là muốn tôi giúp chị của cô lấy lại kí ức đây?"
"Được rồi! Được rồi! Tôi không chọc anh nữa bây giờ anh hãy sắp xếp thời gian xem trong ngày hôm nay có thể giúp chị ấy không?"
"Chiều nay, cô hãy đưa Lam Lam đến đi tôi sẽ thôi miên giúp cô ấy lấy lại trí nhớ. Nếu như hôm nay không được thì e là phải nửa tháng sau mới có thể thôi miên tôi phải đi làm nhiệm vụ mà Dương Nguyên Khánh giao cho nữa rồi lần này rất quan trọng có thể sẽ là bằng chứng bắt Dương Nguyên Khánh."
"Được! Vậy tôi sẽ gọi điện nói cho chị ấy biết để chị ấy sắp xếp đến." Từ Phương Hiểu nói xong cúp máy gọi cho Mộ Kiều Lam.
"Chị! Brian nói chiều nay chị hãy đến đấy anh ta sẽ giúp chị thôi miên."
"Hả? Chiều nay sao? Chiều nay không được rồi Dương Nguyên Khánh mới vừa nói với chị chiều nay chị phải cùng với anh ta đi dự tiệc muốn giới thiệu chị với mọi người." Mộ Kiều Lam nhíu mày đáp lại.
"Vậy chị hãy giả vờ bệnh đi chị nói chị không khỏe không thể đi được." Từ Phương Hiểu gương mặt nhăn lại suy nghĩ cách.
"Không được! Nếu như chị nói chị không khỏe thì Dương Nguyên Khánh cũng sẽ không đi mà ở lại chăm sóc cho chị cho dù anh ta có đi cũng sẽ cho người giám sát, bảo vệ chị không cho chị bước ra ngoài dù chỉ nửa bước em có thể hẹn anh ta bữa khác được không?."
"Anh ta nói sau ngày hôm nay anh ta phải đi làm nhiệm vụ mà Dương Nguyên Khánh giao cho nữa rồi nếu muốn cũng phải đợi nửa tháng nữa."
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?"
Từ Phương Hiểu cắn khóe môi tìm cách để cho Mộ Kiều Lam ra ngoài:
"Có cách rồi em và chị sẽ hoán đổi cho nhau em sẽ cùng với Dương Nguyên Khánh đi dự tiệc còn chị sẽ trở thành em cùng Châu Châu đi đến gặp Brian."
Hoa Châu Châu ngay lập tức lên tiếng khi nghe cô nói thế:"Không được! Như thế sẽ rất nguy hiểm."
"Đúng đó! Như vậy sẽ rất là nguy hiểm cho em." Mộ Kiều Lam lên tiếng phản đối.
"Em đã quyết định rồi dù sao cũng chỉ là cùng Dương Nguyên Khánh đi dự tiệc sẽ không bị bại lộ đâu. Lát nữa, chị hãy đi đến quán cà phê cũ chúng ta sẽ hoán đổi cho nhau." Từ Phương Hiểu kiên quyết khó ai có thể thay đổi được nói xong cô cúp máy.
Thấy Hoa Châu Châu định nói cô biết Hoa Châu Châu định nói cái gì liền nói ngay:"Cậu đừng nói nữa tớ đã quyết định như vậy rồi bây giờ cậu chỉ cần giúp cùng chị ấy đến gặp Brian thôi còn những chuyện khác tớ sẽ tự mình ứng phó."
"Thôi được rồi! Nhưng cậu nhớ phải cẩn thận đấy nếu như cậu gặp nguy hiểm thì nhất định phải tìm cách trốn thoát đừng để bản thân gặp nguy hiểm." Hoa Châu Châu biết tính cô khó thay đổi nên chỉ đành nghe theo cô.
Từ Phương Hiểu cùng Hoa Châu Châu thay đồ đi đến quán cà phê Đỗ Huệ Di cùng những vệ sĩ khác đi theo đến đó. Mộ Kiều Lam đến đấy thấy vệ sĩ liền phủ tóc che một phần mặt cố gắng đi vào ba người các cô gặp nhau ở trong một căn phòng kín.
Từ Phương Hiểu và Mộ Kiều Lam thay đồ mặc đồ của nhau, ngồi xuống ghế lại Mộ Kiều Lam nói với cô:
"Hân Hân! Em hãy nhớ đừng có gượng gạo trước mặt của Dương Nguyên Khánh em phải thoải mái đừng để anh ta nghi ngờ lúc nào cũng phải dịu dàng nói chuyện dễ nghe đừng nóng nảy."
"Em biết rồi! Chị yên tâm nhưng mà sau khi dự tiệc e rằng chúng ta sẽ rất khó hoán đổi lại nên em sẽ ở Dương gia một đêm chị sẽ ở Mộ gia sáng hôm sau đợi Dương Nguyên Khánh đi làm em và chị sẽ đổi lại." Từ Phương Hiểu gật đầu nét mặt vô cùng nghiêm túc nói.
"Được! Em nhất định phải cẩn thận đấy." Mộ Kiều Lam gật gật đầu.
Một lát sau, Mộ Kiều Lam cùng Hoa Châu Châu bước ra trước lên xe cùng Đỗ Huệ Di và những người khác quay về biệt thự, Từ Phương Hiểu bước ra ngay sau đó quay trở về Dương gia.