Sáng Nguyên Nhược tỉnh dậy với đôi mắt thâm quầng. Cô mệt mỏi nằm trên giường không muốn dậy chút nào. Kể cả trong giấc mơ lẫn khi đã thức thì trong đầu cô chỉ toàn hiện lên hình bóng của người nào đó. Cô ôm ghì cái gối nghĩ mông lung. Cô chẳng muốn ra ngoài để gặp mặt người kia một chút nào. Nhất là...Đình Phong.
Aish!!!! Càng không muốn nghĩ đến, càng muốn quên lại càng không thể quên nổi...
Cô nhắm chặt mắt nhưng chẳng thể ngủ được nữa, hơn nữa, cô cũng không muốn mình thành con heo đâu a...
Muốn ra ngoài làm việc cũng không được, vẫn đụng mặt mấy người kia...
Đột nhiên cô nảy ra một suy nghĩ, vội vớ lấy cái điện thoại gọi cho Death:
_ Alo!
_ Sao?
_ Cậu bắt đầu nổi loạn rồi đấy nhỉ? - giọng cô có chút nhấn mạnh.
Cô nghe đầu dây bên kia có tiếng ném đồ đạc, cô cười thầm.
_ Biết rồi, rốt cuộc là có việc gì?
_ Cậu mang một chiếc laptop đến nha!!
_ Mấy anh chàng đó của cô hỏi thì tôi nói là có người hảo tâm tặng nhá? - giọng của Death rõ ràng là giễu cợt.
_ Hơ hơ~ Cứ bảo là có fan của tôi tặng đi?
_ Một ông triệu phú đầu hói?
_ Hết giờ để đùa rồi đấy!!!! - cô hét lên, bên kia rõ ràng là cậu ta đang phá lên cười.
Dù thế nào đi nữa thì nửa tiếng sau Death vẫn sai người mang đến cho cô một chiếc laptop. Khi quản gia mang vào thì cô cảm thấy ánh mắt ông quản gia rất lạ. Khi cô nhìn dòng chữ ở tờ giấy dán trên laptop thì cô đã vỡ lẽ:
"Gửi tặng em - cô gái xinh đẹp của cả đời tôi. Em là thiên thần sexy trong sáng của tôi!"
Ở dưói còn dòng chữ: "Trọc phú yêu em!"
Nhìn nét chữ là biết ngay của Death. Giờ phút này cô chỉ hận không thể băm cậu ta ra ngàn mảnh được mà thôi...
Giờ Nguyên Nhược đang ngồi trên giường ôm chiếc laptop vào diễn đàn lớn nhất thế giới – Chris Buston. Đập vào mắt là dòng chữ đỏ tươi được in đậm:
“Kẻ đánh cắp – thần tượng của giới hacker”
Cô thầm nhủ: “Chà, mình cũng được hoan nghênh đến thế sao? Chỉ ăn cắp có ‘chút đỉnh’ thôi mà?”
Nhưng rồi cô không nén nổi mà bật cười trước những ment “đặc sắc”:
Hacker – hát cơ: “Một người tài giỏi như thế thì chắc đã phải tu luyện nghìn năm ở hang động của Bạch Xà Tinh rồi!”
N: “Này ‘hát cơ’! Ý cậu là ‘kẻ đánh cắp’ đã trên nghìn tuổi?”
Hacker – hát cơ: “Có thể chứ, ha ha~”
Nhìn vào là biết tên ‘Hacker – hát cơ’ kia chỉ đùa thế mà vẫn có kẻ ngốc tin được mới sợ.
Đọc tiếp cô mới thấy lửa giận bốc lên cao:
N: “Không đâu!!!!!!!!!! Thần tượng của tôi không thể là lão già khú đế hay bà già nhăn nheo được đâu!!!!!”
Máu thật đẹp a: “Vớ vẩn! Tên ‘N’ kia! Mi không có não hay sao mà tin lời xằng bậy như thế chứ! Có ai sống được hơn nghìn năm không?”
“Chuẩn!!! Trên thế gian này còn nhiều người thông minh lắm!” – cô nghĩ thầm.
N: “Ờ ha… Vậy thì…kẻ đánh cắp là người thế nào?”
Máu thật đẹp a: “Ờm…Theo như ta thì đó là một tiên nữ xinh đẹp tài năng”
Trời ơi, miệng Nguyên Nhược không thể mở to miệng hơn nữa để cười nữa rồi, rộng đến tận mang tai rồi…
Kaka: “Vì sao ngươi nghĩ đó là một tiên nữ?”
Máu thật đẹp a: “Hà hà, vì sống hơn nghìn năm rồi mà!”
“Rầm!!”
Nguyên Nhược lăn long lốc xuống đất luôn rồi, tưởng thông minh ra sao…
Giá mà có tuyết thì tốt biết bao: “Không không, tiên nữ sao lại đi ăn cắp chứ?”
Luzer Evil: “Hừm, hay là một mụ phù thủy già?”
“Rầm!!!!”
Cái laptop được ‘hôn tường’ rồi.
Nguyên Nhược nghiến rang kèn kẹt:
_ Thế mà bảo là thần tượng sao??? Thần tượng là để các ngươi ‘chửi đểu’ thế hả????
Đang uất hận không nguôi thì đột nhiên có người gõ cửa: “Nguyên Nhược! Lạc Đăng đây, anh có chuyện cần nói với em.”
Nguyên Nhược suy nghĩ một lát rồi nói: “Được, vào đi”
Lạc Đăng mở cửa bước vào, nở nụ cười nói:
_ Nguyên Nhược, anh muốn em làm bạn gái anh!
Nguyên Nhược cười khẩy nói:
_ Hừ! Anh vẫn còn ôm hy vọng ư? Lòng yêu mến cái vỏ ‘thiên thần’ của anh giờ đã biến mất trong tôi từ lâu rồi!
Lạc Đăng nheo mắt, vẫn giữ trên môi nụ cười nhưng có phần lạnh lẽo hơn, anh ta đưa ra một sấp giấy tờ, nói:
_ Đừng vội trả lời, hãy xem cái này trước đã!
Nguyên Nhược dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh ta, cầm lấy sấp giấy đó, lướt qua một hồi, sắc mặt cô bất giác tái xanh…
Tối.
Nguyên Nhược ngồi trong xe ô tô, cạnh Lạc Đăng mà lòng rối bời, cô im lặng nghe người họ trò chuyện.
Sun nói:
_ Đột nhiên anh lại mở bữa tiệc cao cấp, rốt cuộc là có chuyện gì?
Lạc Đăng nói ra chiều bí mật lắm:
_ Có chuyện cần công bố.
Đình Phong liếc ra chỗ cô, cô cũng bất giác mà ngước nhìn chăm chú vào mắt anh, đột nhiên Lạc Đăng cấu mạnh vào tay cô, khiến cô kêu lên tiếng rất khẽ:
_ Đau!
Đình Phong cười khẩy, ánh mắt lạnh lẽo quét ngang khuôn mặt cô, từ tốn nói:
_ Tôi nghĩ là tôi biết chuyện đó là gì!
Sun và Lôi Vũ ngạc nhiên:
_ Là việc gì? Sao biết?
Đình Phong bật cười nhạt nhẽo. Lạc Đăng cười nói:
_ Biết sớm hay muộn cũng như nhau thôi mà. Tí nữa trước tất cả quan khách tôi sẽ công bố.
Rồi Lạc Đăng nói khẽ vào tai cô:
_ Hãy nhớ lấy điều em đã nói. Bằng không…
Cô cười mỉm:
_ Giọng nói ngọt ngào này đáng ra không nên dùng để dọa nạt người khác chứ?
_ Tôi không dọa em. Tôi chỉ bảo vệ thứ của mình.
_ Tôi không phải là của anh!
_ Nhưng hiện giờ, em là của tôi! – Lạc Đăng nở nụ cười, trước đây cô đã từng rung động trước nụ cười này nhưng giờ cô chỉ cảm thấy ghê tởm cả nụ cười lẫn chủ nhân của nó.
Khi người họ bước vào hội trường khách sạn Luversi thì ánh mắt toàn bộ mọi người ở đó đều hướng về họ.
Hôm nay người con trai đều mặc bộ vest sang trọng toát lên vẻ lịch lãm của họ. Sun trẻ con hôm nay cũng vô cùng ‘người lớn’ trong bộ vest màu ghi. Lôi Vũ thì mặc vest màu xám nhạt. Lạc Đăng thì mặc bộ vest màu trắng, giống một thiên thần, nhưng cô thì chỉ cảm thấy khó chịu. Ánh mắt cô cứ chăm chú dõi theo Đình Phong, anh mặc bộ vest đen, trông giống hệt một thiên thần với đôi cánh màu đen. Người khác chỉ thấy vỏ bọc lạnh lùng của anh, nhưng cô thì biết, sau vỏ bọc đó, là một con người dịu dàng, quan tâm đến người khác, và nhất là trọng chữ “tình bạn”.
Nguyên Nhược không biết cô cũng thu hút rất nhiều ánh mắt. Cô trang điểm nhẹ, búi tóc cao, lộ ra chiếc cổ cao trắng ngần, vô cùng hấp dẫn.
Sau khi mọi người ổn định chỗ ngồi thì Lạc Đăng nháy mắt ra hiệu với cô, nói:
_ Chuẩn bị tinh thần chưa?
_ Đi với người như anh thì lúc nào tôi chẳng phải chuẩn bị tinh thần?
Lạc Đăng cười khẽ, xoa đầu cô:
_ Tốt! – rồi bước lên sân khấu.
Nguyên Nhược lẩm bẩm:
_ Anh ta không có lòng tự trọng sao?
Đèn trong hội trường vụt tắt, chỉ còn ánh đèn trên sân khấu, Lạc Đăng đứng trong màn ánh sang màu sắc đó trông như một vị thiên thần vạn năng. Cất giọng nhẹ nhàng, anh nói:
_ Hôm nay, tôi đường đột mời mọi người đến đây là vì có chuyện cần công bố.
Mọi người bên dưới bắt đầu xôn xao.
Lạc Đăng cười khẽ, nói tiếp:
_ Không để mọi người đọi lâu nữa. Nguyên Nhược, lên đây với anh!
Nguyên Nhược cắn môi, đến nước này rồi thì không thể quay đầu lại nữa, cô quay nhìn Đình Phong, thấy ánh mắt anh đang lơ đãng nhìn đi nơi khác, tưởng chừng như anh không còn ở trong hội trường này nữa. Cô cười khổ, bước đến cạnh Lạc Đăng. Lạc Đăng ôm lấy eo cô, nói vào micro:
_ Đây là bạn gái tôi – Nguyên Nhược!
Bên dưới quan khách “ồ” lên một tiếng rồi tiếng vỗ tay nổ lên như sấm, Nguyên Nhược cố nở nụ cười gượng gạo, nói:
_ Cảm ơn!
Sau đó, cô phải trả lời vô số câu hỏi, đón nhận lời chúc mừng của mọi người, đến khi được nghỉ ngơi thì cô đã chẳng còn thấy Đình Phong đâu nữa…
Đã h sáng rồi mà Đình Phong vẫn chưa về. Nguyên Nhược vô cùng lo lắng, đã gọi bao nhiêu cuộc nhưng mãi vẫn chẳng có người nghe máy.
Đột nhiên nhạc chuông cô vang lên, là số của Đình Phong!
Nguyên Nhược vội vàng nghe máy:
_ A…Alo!
_ Cô là Nguyên Nhược, bạn của anh Đình Phong phải không? – giọng của một người con trai lạ.
_ V…Vâng! Đình Phong…Anh ấy sao rồi?
_ Anh ấy uống rượu nhiều quá, say ngủ luôn ở đây rồi. Chỗ chúng tôi không có cách nào lay anh ấy dậy, đành dùng điện thoại gọi cho số gần đây nhất mà anh Phong gọi.
_ Anh…anh ấy có gọi cho tôi đâu?
_ Có, trong này có ghi rõ cuộc gọi cho cô trong tối nay mà, a, đúng rồi, có lẽ là anh ấy ngại, sợ cô nhìn thấy bộ dạng say xỉn của anh ấy. Cô đến đây nhé: Quán bar Over Love Blue tại đường Fire School, phố XX.
_ Được, được, tôi đến ngay!
Cô ngắt máy, rồi khoác áo, vội vàng chạy ra ngoài, gọi Death đến chở cô đi.
Khi cô và Death đến thì thấy bộ dạng vô cùng thảm hại của Đình Phong, chẳng còn vẻ lạnh lùng lúc nãy nữa. Cô nói với Death:
_ Deat...À nhầm, Nam!() Cậu chuẩn bị cho anh ta một phòng ở khách sạn Diamond đi. Trả tiền luôn nhé.
_ Cô định qua đêm với…?
_ Vớ vẩn! Tôi chỉ chăm sóc cho anh ta thôi!
_ Okay! Cứ tưởng có kịch hay để xem… - Death lầm bầm.
_ Đi mau lên ngồi đấy mà lải nhải à?
_ Từ từ chứ! – Death bực tức nói rồi bước đi.
Death sau khi hoàn thành “nhiệm vụ” thì bị Nguyên Nhược đuổi đi nhưng không quên để lại cho cô một nụ cười đầy ẩn ý.
Nguyên Nhược lấy khăn ướt lau mặt cho Đình Phong, cô thấy khuôn mặt anh khi ngủ rất dễ thương, rất ‘baby’. Rồi cởi trang phục của anh ra để lau người cho anh. Cô đỏ mặt khi nhìn thấy thân hình anh. Anh có cơ bắp nhưng không ‘đồ sộ’ như người khác mà nó rất hài hòa với dáng vẻ có phần hơi thư sinh của anh.
Nguyên Nhược cứ nghĩ lung tung, bậy bạ, mặt đỏ ửng hết cả lên, cô có cảm giác cat tai lẫn mặt cô đều nóng hết lên rồi.
Đột nhiên Đình Phong khe khẽ nói mớ:
_ Nguyên Nhược…
Nguyên Nhược định thần nói:
_ Anh sao rồi? Tôi đây.
Đình Phong tiếp tục nói mớ:
_ Anh yêu em…Nhược Nhược…Anh…
Nguyên Nhược im lặng, cô không còn nghe thấy bất cứ thanh âm gì nữa, mắt cô đã nhòe đi, trong đầu cô chỉ còn câu nói của Đình Phong: “Anh yêu em…Nhược Nhược…”
Cô ôm mặt bật khóc, Đình Phong đột nhiên mở mắt, lờ mờ nhìn thấy bóng Nguyên Nhược đang khóc.
Anh với tay, ôm lấy cô, thanh âm trầm trầm, anh vẫn chưa hết say:
_ Sao lại khóc?
Cô lấy tay lau nước mắt, nói:
_ Không khóc. Sao phải khóc chứ?
_ Ừm tốt…
Cô không nhịn được mà rướn cổ lên hôn anh. Đình Phong hơi ngạc nhiên, nhưng rồi để mặc cô. Lưỡi cô quấn lấy lưỡi anh, mùi rượu trong khoang miệng anh vẫn còn.
Không biết là do vị ngọt của nụ hôn hay là rượu đã làm cô ngây ngất?
Cô không biết, cô chỉ biết, giờ phút này, cô rất hạnh phúc.
Đình Phong rồi cũng giành lại thế chủ động, anh hôn cô say đắm.
Đêm đó, chuyện gì đến cũng phải đến, hai người họ…đã thuộc về nhau…