Đình Phong
Khi thấy Nguyên Nhược bỏ chạy, tim tôi như thắt lại, vội vàng chạy theo sau cô. Cô mới bỏ đi có một thời gian ngắn thôi, vậy mà tôi đã như phát điên lên, chẳng thể nào chú tâm vào việc gì. Tôi chỉ muốn vứt bỏ hết mọi thứ mà đi tìm cô, ôm cô vào lòng và ghì chặt để cô không thể nào quay mặt bước đi được nữa, tổn thương cô ấy gây ra cho tôi, thực sự, chỉ cần cô ấy quay về, tôi có thể bỏ qua tất cả.
Giờ đây, cô đã xuất hiện trước mặt tôi và lại bỏ chạy! Làm sao tôi có thể để việc đó xảy ra? Tôi chạy như điên cuồng đuổi theo cô, vậy mà.... Vậy mà chỉ đổi được ánh mắt vô cảm và câu nói tàn nhẫn đó:
_ Anh muốn gì đây?? Tôi không quen anh!!!
“Ầm” một tiếng, tôi cảm giác như xung quanh ánh sáng vụt tắt, chỉ còn lại bóng tối, và chỉ có một mình tôi...
Khoảnh khắc đó...là khi tôi thấy tuyệt vọng nhất...
Cảm giác như bị rơi xuống vực sâu không đáy, mãi mãi, chẳng bao giờ thoát ra được...
Lúc ấy...tôi cảm thấy mình chẳng còn gì để mất, tất cả đã rời bỏ tôi...
Đầu óc quay cuồng, tôi chỉ muốn ngã xuống nền đất, ngủ một giấc dài không bao giờ tỉnh dậy nữa để khỏi phải nhận những lời tàn nhẫn vô tình từ cô ấy...
Nhưng tôi không thể...
Tôi cứ đứng như trời trồng ở đó, ngẩn ngơ nhìn Nhược Nhược bỏ chạy...
Những vị khách cảu bố tôi liên tục lên tiếng gọi tôi, những người hiếu kì xung quanh bàn tán xôn xao...
Tôi nghe thấy hết, nhưng tôi cảm thấy nó không thực, cứ như tôi vẫn đang ở trong một giấc mơ...
Hàng loạt câu hỏi được tôi đặt ra trong đầu:
“Vì sao em phải lảng tránh tôi đến mức đó?”
“ Tôi không quan tâm thân phận của mình thì sao em phải lo nghĩ nhiều như thế chứ?”
“Vì sao?”
“Chẳng lẽ em không yêu tôi thật sao?”
“...”
Tôi cứ chìm đắm vào mọi suy nghĩ, vào cái giấc mơ hư ảo của mình như vậy đấy.
Nhưng mơ đến bao lâu thì cũng phải tình, không phải sao? Tôi còn có quá nhiều việc phải làm...
Quay đầu gượng cười, tôi cố lấy vẻ mặt thản nhiên nhất:
_ Không có chuyện gì, là tôi nhận nhầm người, làm mất nhiều thời gian của các vị quá, chúng ta đi thôi!
Hình như, tôi vừa yêu, vừa hận em rồi, Nhược Nhược...