Được rồi, cậu ra ngoài trước đi! Chuẩn bị về nhà!
Nghe hắn nói Mạnh Cường liền lập tức gật đầu rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Cậu cũng quên luôn mục đích đến đây để mua bánh mì của mình.
- Alo anh hai, ở phim trường Lâm An có việc cho anh xử lý! Bao nhiêu phút thì anh có thể đến?
"........."
- Nhiêu đó cũng đủ rồi!
Tút!
- Rác rưởi!
Hiểu Vương nâng mắt nhìn đám người kia.
Bây giờ đôi mắt của hắn đã chuyển sang màu đỏ rực.
.............
Trên xe của Hiểu Vương...
- Có biết ai làm không?
Hắn vừa trở lại xe đã lập tức vào thẳng vấn đề.
Nhưng trước đó ánh mắt lại lướt qua vết thương trên mấy đầu ngón tay của cậu.
- Không biết ạ!
Mạnh Cường nhanh nhẹn đáp.
Cậu không muốn có án mạng đâu.
Tuy cậu biết hắn không có gì là quá mức phải bảo vệ và ra mặt thay cậu này nọ.
Nhưng tính tình của gia tộc họ Hiểu này đương nhiên tính luôn cả Hiểu Vương là không thích có kẻ nào đó hoành hành ngang ngược trước mắt mình.
Chưa kể, cậu còn đang là thân phận người hầu thân cận của hắn.
Chắc chắn hắn sẽ thay cậu đòi lại công bằng dù cho cậu có cần hay không..
Thấy cậu đáp nhanh như vậy nhưng hắn biết rõ cậu đang che đậy với hắn.
Ha, tên nhóc này còn muốn qua mặt hắn? Ở chung mười mấy năm rồi, cậu ta nghĩ gì trong đầu hắn còn không rõ hay sao?
- Sau này cẩn thận một chút!
- ....Vâng ạ!
Cái này, có tính là hắn đang quan tâm cậu hay không?
...............
Ting!
Lang Kiều Mộng đại minh tinh gì đó chắc chắn có liên can!
Nhìn tên người nhắn là thằng em trai quý báo Hiểu Duệ khẽ tặc lưỡi một cái.
Mấy người này chắc chắn có bị thằng nhóc đó đánh.
Nhìn ai nấy mặt mày sưng vù còn thêm cả ống kim bị rút máu Hiểu Duệ liền biết là tác phẩm do ai làm.
Thằng ranh này dạo này thong thả quá hay sao? Kiếm chuyện cho anh mày làm vậy đó hả?
- Sao rồi, bọn họ có nói gì không?
Hiểu Duệ cất điện thoại vào sau đó nhìn cấp dưới của mình hỏi.
- Họ nói nhận tiền của người ta để đánh người.
Ai dè đánh không được lại còn bị tẩn ngược lại!
"........"
Hết thuốc chữa!
- Vậy là vì không đánh lại Hiểu Vương nên bị đánh thành ra như vậy?
Đây là lý do hợp lý nhất cho mối rắc rối này.
- Hình như không phải ạ! Họ nói người thuê họ bảo người kia họ Mạnh!
- Gì? Họ Mạnh?
Hiểu Duệ trợn to mắt hỏi lại.
Ồ wow! Đúng là đám này tự tạo nghiệt mà...
Mạnh Cường trông thì có chút mỏng manh ấy nhưng sức của cậu ấy không đùa được đâu! Anh còn nhớ lúc Mạnh Hạo bị đám người kia ức hiếp.
Dù không phải đối thù của đám ma cà rồng công tử bột kia nhưng Mạnh Cường vẫn khiến cho chúng bầm dập mặt mũi.
Thậm chí khi cậu đánh nhau với Hiểu Vương lúc nhỏ.
Hai đứa thậm chí còn chưa phân thánh bại....!
Đã biết sức ra tay của Mạnh Cường vậy mà không suy nghĩ liền bồi thêm.
Hiểu Vương à, em cảm thấy nhiều người sống quá sẽ chướng mắt có phải hay không?
- Được rồi, về thôi!
Hiểu Duệ nhìn đám lính của mình nói.
- À anh Duệ, đội trưởng ban nãy có gọi đến tìm anh...
- What? Cái gì?
Vừa nghe hai chữ đội trưởng sắc mặt anh đã tái mét.
Tên đó không phải bị cấm túc à? Ra nhanh vậy!
Không được rồi, phải mau chóng về dự tiệc của gia tộc thôi!
- Nè, anh ấy bị gì vậy?
Một nhân viên nữ trong đội nhỏ giọng thắc mắc.
- Không biết nữa, nhưng mà xem ra lời đồn là thiệt...anh Duệ và đội trưởng...vậy vậy đó...
- Mấy người có về hay không?
- Dạ có ạ!
.............
Gia tộc họ Hiểu...
- Anh hai...
- Theo tôi vào phòng!
Mạnh Hạo chưa kịp chạy đến ôm lấy anh hai mình đã bị Hiểu Vương cướp mất người.
- Em của anh bốc lột sức lao động quá đó...
Mạnh Hạo nhỏ giọng nói với Hiểu Tâm mặc cho người đó đang muốn xé y ra thành từng mãnh.
Ông nội đúng là....cớ gì lại giao thằng nhóc này cho gã? Còn nói nếu dám làm tên này tổn thương gì gì đó nhất định sẽ phạt gã nặng tới mức nhớ cả đời.
Rốt cuộc ai mới là cháu của ông nội vậy?
- Sao vậy? Anh đói đúng không? Tôi đi nấu mì ăn liền cho anh nha!
Mạnh Hạo cũng đâu phải kẻ ngu đến mức không nhận ra thái độ thù địch đó.
Vì thế y chọn cách trốn ra sau bếp làm đồ ăn.
Hừm, cứ làm hai ly đi nếu gã không ăn thì y ăn hết cũng được!
..............
Phòng của Hiểu Vương...
- Đưa tay đây!
Hắn nhìn cậu ra lệnh.
- À không cần đâu cậu chủ...
- Đưa tay!
Hắn khá là kiên nhẫn mà lặp lại.
".........."
Hết cách Mạnh Cường đành giơ tay ra trước mặt hắn.
Trong đầu còn nghĩ tên này có phải bị ấm đầu rồi không?
- Úi...
Cảm nhận được sự ẩm ướt trên tay mình, Mạnh Cưỡng khẽ kêu ra tiếng.
Không! Cậu sai rồi! Tên khốn này không có bị ấm đầu! Hắn vẫn là tên thái, mãi mãi thái!
Nhìn hắn lên vết thương trên tay mình thật khiến cậu muốn đánh cho hắn một cú nhưng cậu thừa biết bản thân làm gì có sức đánh lại hắn (dẫu cho hồi nhỏ cũng hay đánh đấm với nhau nhưng càng lớn thì sức tên này càng mạnh) vì thế chỉ có thể uất ức cho tên kia hết rồi lại giúp mình sức thuốc.
Hiểu Vương nhìn tay cậu chầm chầm, sau đó khẽ giảm lực để xoa thuốc lên tay cậu.
Đánh người khác mà cũng để cho chính mình bị thương như vậy.
Trên đời này đúng là chỉ có cậu ta là ngốc hết thuốc chữa...
Hai người ở đó, một kẻ sức thuốc, một kẻ im lặng cho kẻ kia băng mà không để ý bên ngoài có một con dơi đã đậu từ ban nãy và bay giờ lại vỗ cánh bay đi.