Thật là....sao bị đánh mà không biết đánh lại chứ?
Cả ba người vừa tìm một chỗ ngồi xuống thì Mạnh Cường đã đau lòng đưa tay lên xoa nhẹ má của em trai mình.
Từ nhỏ đến lớn cậu còn không nỡ đánh y.
Vậy mà ra đường lại để một tên khốn ra tay đánh.
- Ui...anh nhẹ chút!
Mạnh Hạo nhăn mi.
Tên kia ra tay không nhẹ xíu nào.
- Cho chừa! Đã kêu em đi chung với anh Tâm! Tách ra làm gì cho bị ăn đánh thế này?
Nói đến đây cậu liền có chút bực mình.
Sao thằng nhóc này lúc cần nghe lời lại chẳng nghe lời xíu nào.
Cũng may là gặp một tên thiếu gia ghét con người mà thôi.
Lỡ như gặp phải đám ma cà rồng giống hồi đó thì chẳng biết đã ra sao.
Chỉ cần nhớ đến chuyện lúc đó.
Cậu đều không khỏi lo sợ.
Lỡ như mọi người không đến kịp thì chẳng phải em ấy...
- Em...em xin lỗi...
Thấy anh mình cau có như vậy.
Mạnh Hạo cũng cảm thấy có lỗi trong lòng.
Chưa bao giờ y thấy cậu tức giận như vậy.
Xem ra lần này y làm anh hai giận thật rồi.
- Được rồi, ngồi im đi để anh chườm đá!
Mạnh Cường cũng hết cách.
Ai bảo cậu chỉ còn một đứa em này thôi chứ? Thương nó không hết làm sao có thể để nó chịu ủy khuất.
Chỉ mong sau này nó bớt cứng đầu, cứng cổ lại.
Nếu không thật chẳng biết ra làm sao...
- Anh...anh nhẹ chút!
- Mà không biết anh Tâm đi đâu rồi? Lỡ như đang đi kiếm em thì sao?
Mạnh Cường vừa giảm lực tay vừa nói.
Tuy Hiểu Tâm có thô lỗ cọc cằn thật.
Nhưng gã là người có trách nhiệm.
Do đó khi thấy Mạnh Hạo mất tích nhất định sẽ không ngồi im mà chẳng làm gì.
- Em yên tâm đi! Chút nữa ảnh quay lại liền ấy!
Hiểu Vương một bên nhâm nhi ly "rượu" cười nói.
Chắc là thằng ranh kia ăn hành không ít...nhỉ?
Mà sao nãy giờ không thấy hai ông anh lớn đâu.
Chẳng lẽ kiếm cớ chuồng đi đâu rồi?
Cũng là lúc này ở bên ngoài lâu đài....
- Mẹ kiếp! Dùng cả thuốc mê, kim tiêm này nọ, đám này đúng là chọc cho ông nội điên lên mà!
Hiểu Duệ lau vệt máu trên mặt.
Vẻ mặt chán ghét nhìn mấy con ma cà rồng nằm chường ra dưới đất.
Lúc nãy hai người đứng phía xa xa chỗ Mạnh Cường và Mạnh Hạo để quan sát.
Ai dè lại phát hiện có mấy kẻ khả nghi cứ nhìn ngó về chỗ hai anh em họ.
Vì thế liền dẫn dụ bọn chúng ra đây.
Sau đó thì tra khảo.
- Được rồi! Chúng ta quay lại thôi! Không chừng còn có những kẻ khác!
Hiểu Lương chỉnh lại cổ áo rồi nói.
Rốt cuộc kẻ âm mưu đằng sau là ai? Chỉ lả đám quý tộc, trưởng lão ma cà rồng? Phải chăng còn có sự giúp sức của đám người sói muốn truy lùng hậu duệ của thánh nữ? Và liệu...có phải cả đám phù thủy chuyên đứng về phía trung lập cũng xen một chân vào?
Xem ra, khoảng thời gian ở đây có lẽ không yên bình chút nào.
Phải cảnh giác hơn mới được.
Hai anh em dọn dẹp xong một số thứ cần thiết thì quay người định trở vào trong.
Nhưng lúc này lại vô tình thấy Hiểu Tâm đang đứng bình thản hút thuốc.
Dưới chân hình như còn có một ma cà rồng đang nằm co ro với nhiều vết đánh trên người.
- Uầy, trùng hợp phết! Mà không phải em ở cạnh A Hạo sao?
Hiểu Tâm nghe thấy giọng anh mình thì ngước lên nhìn.
Gã không ngờ đi đánh người lại gặp được mấy ông anh "quý báu".
- Có Vương nó trỏng.
Dù sao em cũng xong rồi!
Nói xong liền đạp cho tên dưới đất một cái rồi quay lưng đi.
Đúng là phiền phức chết đi được.
Mà không biết thằng nhóc kia có sao không? Cả năm dấu tay đỏ ửng chắc chắn là rất đau...
Phiền chết đi được!
- Chả đáng yêu tẹo nào...
Hiểu Duệ bĩu môi chán nản.
Ai dà, nhà này mấy đứa em chả thằng nào có tí dễ thương.
Cũng may ít ra còn có A Cường và A Hạo.
- Chút nữa chúng ta gặp ông và ba mẹ! Chuyện này tạm thời đừng để A Vương nó biết!
Hiểu Lương xoay đầu nhìn đám kia vẫn còn nằm gục xuống đất rồi nói.
Tính của Hiểu Vương vô cùng háo thắng.
Nếu để hắn biết có kẻ âm mưu rình rập chắc chắn sẽ không nghe theo mọi người mà tự ý hành động.
Lúc đó chỉ sợ thiên hạ không loạn mà thôi....
- Oke, em biết rồi! Chúng ta mau vào trong thôi!
................
Rầm!
- Các người có ý gì vậy hả? Bao che con của thánh nữ có phải là muốn ma cà rồng chúng ta chết hết hay không?
Trong tòa lâu đài tổ chức bữa tiệc vốn có một căn phòng riêng dành cho các trưởng lão và người đứng đầu của các gia tộc ma cà rồng.
Và bây giờ ở đó, đang tập hợp đầy đủ những người có quyên lực, có địa vị và thâm niên.
Một người đàn ông trông có vẻ lớn tuổi tức giận đập mạnh xuống bàn hét lớn.
Nhưng đổi lại ông ta chỉ nhận được ánh mắt sắc lạnh của Hiểu Trần.
- Tôi đi lâu quá, các ngươi là xem tôi chết rồi?
Hiểu Trần cười lạnh một cái.
Nếu nói trong số đám ma cà rồng này có thể đánh thắng ông thì không có một ai.
Đều là đám già đầu cố chấp.
Một chút tiên tiến của thế giới cũng chẳng nắm bắt được.
Đúng là vừa tẻ nhạt vừa vô vị.