Phu nhân Sherry nhét ruy băng vào túi, sau đó bà ta cười khẽ như một thiếu nữ trẻ tuổi, cười cười rời khỏi ban công.
Tôi đứng tại chỗ, chăm chú nhìn bóng dáng rời đi của bà ta.
Người đàn bà chỉ lo thế giới không loạn này sẽ làm chuyện gì đây?
Những quý cô quý bà này đều giống hệt nhau, bên ngoài thân mật như chị em, thực chất lại oán giận nhau, hãm hại nhau. Bạn thân mến, nếu như bạn sống bi thảm vô cùng, như vậy tôi sẽ hạnh phúc vô cùng.
Tử tước phu nhân mỗi khi gặp người khác đều nói phu nhân Sherry là một phụ, tằng tịu với rất nhiều gã đàn ông thấp kém. Phu nhân Sherry không biết sao? Tất nhiên là bà ấy biết, hơn nữa có lẽ sớm đã hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé nát Tử tước phu nhân, hận không thể đẩy bà ta xuống địa ngục.
Bà ta sẽ làm thế nào đây? Sẽ trực tiếp nói cho Tử tước Wilson, hay là âm thầm kể lại chuyện này khiến ai ai cũng biết.
Nhưng cho dù là thế nào, đều không có quan hệ gì với tôi cả.
Gió trên ban công rét lạnh, gió lạnh tàn sát bừa bãi, cả người tôi đều đông cứng. Nhưng nội tâm tôi lại như lửa nóng hừng hực. Tôi luôn luôn chờ đợi, tựa như đang ngủ đông, bây giờ chính là lúc tôi bắt đầu trả thù.
Hít sâu một hơi, tôi chỉnh nơ của mình lại, sau đó bình tĩnh đi xuống lầu, trở lại đại sảnh.
Trong đại sảnh vẫn ca múa an bình như cũ, Simon thấy tôi đã trở về, phấn khởi lại gần hỏi thăm. “Thế nào?”
Tôi gật gật đầu. “Coi như thuận lợi.”
“Thật tốt quá, cậu có cơ hội …” Simon hưng phấn luyên thuyên không ngừng.
Tôi lại luôn luôn tìm kiếm bóng dáng phu nhân Sherry.
Tôi nhìn thấy bà đứng giữa rất nhiều phu nhân, các bà đang chụm đầu ghé tai bàn luận chuyện gì đó, cả đám mang vẻ mặt hưng phấn.
“Bà ta sẽ không ngu xuẩn như vậy, trực tiếp nói cho người khác biết chứ?” Tôi thấp giọng lẩm bẩm nói.
“Cậu nói cái gì?” Simon kỳ quái hỏi tôi.
“Không, không có gì.” Tôi vội vàng nói.
Lúc này, một quý ông lớn tuổi cầm một chiếc ly thuỷ tinh lên, dùng thìa bạc gõ gõ, âm thanh vang vọng khiến toàn bộ ánh mắt trong hội trường nhìn qua.
Ông cười nói. “Vừa rồi nhóm quý cô đã đề nghị được chơi một trò chơi.”
“Trò chơi gì?” Nhóm quý ông trẻ tuổi hào hứng vô cùng.
“Trò chơi đoán đồ vật, phu nhân và các tiểu thư đều sẽ đưa ra một món đồ bên người mình, sau đó để nhóm quý ông đoán, xem thử đồ vật đó thuộc về ai.” Quý ông lớn tuổi nói.
“A, không, không thể chơi trò chơi bất lịch sự như vậy được, lỡ như ảnh hưởng danh dự của các phu nhân tiểu thư, chẳng phải là rất xấu hổ sao?” Có phu nhân rụt rè phản đối.
“Chỉ là trò chơi mà thôi, nếu một đồ vật được quý ông đoán trúng, chỉ có thể cho thấy chủ nhân của vật đó xinh đẹp nhất, thu hút sự chú ý nhất, đây trái lại là một chuyện rất vinh quang, không phải sao?”
“Được nha, để chúng tôi thử xem.” Một ít quý ông trẻ tuổi chưa lập gia đình muốn thử, sau đó nhìn về phía người trong lòng của bọn họ, có nhiều tiểu thư chưa chồng cũng đỏ bừng mặt.
Vì thế, trò chơi này bắt đầu với sự ỡm ờ của nhóm quý cô.
Quý ông lớn tuổi sai người mang một cái hộp giấy đến, trong hộp giấy đựng đầy đồ vật vừa nãy thu thập từ tay các quý bà quý cô, phần lớn là cây quạt, khăn tay, túi thơm.
Quý ông lớn tuổi rút ra từ bên trong một chiếc khăn tay màu hồng, giới thiệu. “Khăn tay màu hồng nhạt, mang theo hương hoa lài nhẹ nhàng.”
Vừa dứt lời, nhóm quý ông bắt đầu ồn ào.
“Phu nhân Monica.”
“Không, là tiểu thư Caroline.”
Cuối cùng, một chàng trai trẻ tuổi đã đoán đúng, anh ta tiếp nhận chiếc khăn tay từ vị quý ông lớn tuổi, đi đến trước mặt một cô tiểu thư, lịch sự trả lại khăn tay. Thiếu nữ ngượng ngùng nhận khăn tay, chung quanh vang lên tiếng cười thiện ý của mọi người.
Từng đồ vật thay nhau được đoán, có vật được đoán đúng, đạt được tràn vỗ tay của mọi người cùng mỉm cười. Có vật đoán nửa ngày vẫn không ra, khiến chủ nhân phải tự mình lên nhận lại.
Lúc này, quý ông lớn tuổi lấy ra một món đồ, là một dây ruy băng thật dài. Ông cau mày, tựa hồ suy nghĩ đây là vật gì, nên giới thiệu như thế nào, hoàn toàn không chú ý đến có người bên dưới đã thay đổi sắc mặt.
“À, là một dây ruy băng có hoa văn, tha thứ cho tôi kiến thức hạn hẹp, không biết sợi dây dài như vậy là cột vào chỗ nào. Được rồi, nhóm quý ông hãy thử đoán là của quý cô nào.” Quý ông lớn tuổi lắc lắc sợi dây, nói.
“A, cái đó nhìn qua như là…” Một vị tiểu thư trẻ tuổi muốn nói gì đó, bỗng nhiên đỏ bừng mặt, cúi thấp đầu xuống.
Ngược lại các vị phu nhân chẳng hề để ý, cầm quạt che bên miệng, la lớn. “Trời ạ, là ai đặt dây lưng nội y vào trong đó.”
Rất nhiều quý ông đã sớm phát hiện đây là dây lưng nội y, tuy rằng nóng lòng muốn đoán, lại không dám mở miệng suy đoán lung tung, để tránh khiến người khác khó xử.
Trong nhóm khách khứa có rất nhiều người thường xuyên ra vào trang viên Momon, tất nhiên sẽ có người để ý màu sắc và hoa văn dây lưng này rất mới mẻ cũng rất quen thuộc, một vị tiểu thư từng mặc một cái váy như vậy đi rêu rao khắp nơi.
Rất nhiều người chuyển tầm mắt về phía Margaret trong sảnh, sau đó lặng lẽ chụm đầu ghé tai.
Sắc mặt Margaret trắng xanh, tựa hồ lập tức sẽ té xỉu. Không riêng gì Margaret, cả nhà Tử tước Bruce đều luống cuống.
Wilson tất nhiên chú ý tới bầu không khí xấu hổ này.
“Xảy ra chuyện gì? Đây là đồ của ai?” Wilson lớn tiếng hỏi.
“Đó… Đó không phải đồ của tôi…” Margaret chột dạ nói.
Lúc này, có người sợ thế giới không loạn mà hô lên. “Tôi đã thấy tiểu thư Margaret mặc váy đầm có màu sắc và hoa văn này.”
“Mày nói bậy bạ gì đó!” Tử tước Bruce lập tức tức giận, đánh một cú vào người khách vừa nói hưu nói vượn kia.
Trong lúc nhất thời, quang cảnh hỗn độn huyên náo. Những người khách nam can ngăn, những người khách nữ thét chói tai rồi xem trò cười. Đồng thời, có một lời đồn nhanh chóng được truyền đi giữa những vị khách, cũng không biết là ai nói ra trước tiên.
“Nghe nói Margaret và một gã người hầu tên là Jason nhà bọn họ lén lút yêu đương vụng trộm, không hề trong sạch, ngay cả người hầu ở trong lâu đài cũng biết.”
Sắc mặt Wilson xanh mét, ông ta đã thông báo với nhiều người chuyện mình chuẩn bị kết hôn với Margaret, lúc này ông ta chẳng nói gì, xoay người bước đi. Margaret đuổi theo ông ta, chạy ra đại sảnh.
Chuyện sau đó có thể nói đã trở thành tin tức lớn nhất, nóng bỏng nhất trong quận York, còn lưu truyền đến tận mấy năm sau.
Nghe nói Tử tước Wilson rời khỏi trang viên Momon ngay trong đêm, cũng không đề cập gì đến chuyện hôn lễ, như thể chưa từng xảy ra.
Bữa tiệc Giáng sinh kết thúc, những vị khách lặng lẽ rời đi, thậm chí không chào hỏi các chủ nhân, bởi vì chủ nhân lâu đài này đang phát giận.
“Đó là chuyện gì!?? Xảy ra chuyện gì!?? Quần áo của tiểu thư không phải do cô quản lý sao? Vì sao dây lưng lại xuất hiện ở đó?” Tử tước bắt lấy người hầu nữ bên cạnh Margaret, lớn tiếng chất vấn.
Người hầu nữ khóc lóc. “Tôi không biết, thật sự không biết, sợi dây kia đã mất lâu rồi, đêm hôm đó tôi thay quần áo cho tiểu thư thì tìm không thấy. Tôi đã thông báo cho phu nhân, phu nhân nói ‘Tìm không thấy thì thôi, đi mua cái mới’.”
Tử tước nhìn về phía phu nhân, Tử tước phu nhân cũng luống cuống tay chân, nói năng lộn xộn. “Tôi cũng không biết, tôi cho rằng…”
“Bà cho là cái gì! Lúc thay quần áo tìm không thấy, đồ mặc ở bên trong vì sao lại rơi ra được! Bà đi hỏi đứa con gái ngoan của bà xem có phải nó cởi quần áo ở bên ngoài không! Còn có, những lời đồn đãi đó là sao nữa!!? Lúc nó nói muốn mang theo người hầu nam tôi đã cảm thấy kỳ quái!! Gã người hầu nam tên là Jason kia, gọi hắn đến đây cho tôi!!! Tôi muốn đưa hắn lên toà án!! Còn có những tên người hầu chết tiệt kia, xuất hiện lời đồn đãi chết tiệt này vì sao không thông báo sớm cho tôi biết!!”
“Không được, không được, không được làm vậy. Nếu cha làm to chuyện, thanh danh của chúng ta sẽ bị phá huỷ hoàn toàn, cha ơi cha bình tĩnh một chút.” Catherine bắt lấy cánh tay Tử tước, nói.
Tử tước hít sâu một hơi, qua hồi lâu mới nói. “Mang đứa hầu nữ này lên toà án, bảo cô ta ăn cắp đồ vật của tiểu thư.”
“Không, không, tôi không có.” Người hầu nữ liều mạng giãy dụa, biểu tình không dám tin. Tội ăn cắp đồ vật quý giá như vậy sẽ phải chịu án treo cổ.
“Nếu không phải cô trộm, đồ vật của chị gái tôi vì sao lại xuất hiện ở đó!”
“Là tiểu thư và Jason…”
“Cô câm mồm!” Không đợi người hầu nữ nói xong, Tử tước đã nhanh chóng nói trước, biểu tình nghiêm túc ngắt lời cô ta, sau đó ra lệnh. “Ả đàn bà hèn hạ này đã bị ma quỷ mê hoặc, ả ăn cắp ruy băng của tiểu thư, sau đó bôi nhọ thanh danh của tiểu thư. Tội ác của ả tày trời! Để quan toà treo cổ ả ta!”
Nói xong, người hầu nữ đáng thương liền bị kéo đi ra ngoài.
Tuy rằng chuyện này đã được giải quyết thoả đáng, nhưng thanh danh lại không thể cứu vãn lại. Tiểu thư nhà Tử tước chưa lấy chồng đã vụng trộm yêu đương với người hầu, dù không biết thật giả cũng đã lan truyền khắp quận York. Huống hồ vị tiểu thư này còn bị vị hôn phu từ hôn, còn có tin tức nào lớn hơn tin này sao? Mọi người lúc uống trà còn có thể nói về chuyện này.
Khi vở kịch kết thúc, người hầu nào đó tên Jason ở lâu đài Tử tước bị đuổi khỏi trang viên. Không lâu sau đó, hắn chết trên một con đường ở trong quận York, tình trạng khi chết thật sự đáng sợ.
…
“Có phải con bỏ ruy băng vào đó không?” Tử tước phu nhân hỏi Catherine.
Khi trong phòng chỉ còn có phu nhân và Catherine, Tử tước phu nhân cuối cùng mới mở miệng hỏi vấn đề đã giữ thật lâu trong lòng này.
“Mẹ, con nghĩ mẹ sẽ không ngu xuẩn như những người khác vậy.” Catherine cau mày nói.
“Nhưng ngày đó con đã xé rách váy của Margaret.” Tử tước phu nhân hoài nghi nói.
“Cho dù con không hài lòng chuyện Margaret cướp đi Tử tước Wilson, con cũng sẽ không quên mất chuyện chính. Hơn nữa con và Margaret là chị em, chị ta bị huỷ danh dự, con có thể có danh dự tốt sao? Hiện tại con chỉ cần ra ngoài sẽ bị người ta nhạo báng!” Catherine cắn môi nói. “Margaret ngu xuẩn kia, bản thân không biết kiểm điểm lại còn liên luỵ đến con…”
Ở ngoài cửa, người hầu nữ bên người của Margaret không dám tin mở to hai mắt nhìn.
Cô vốn được sai bảo đến mời Catherine đến phòng của Margaret, tôi chỉ để cô ta chờ ở cửa phòng một chút, không nghĩ tới thế nhưng lại nghe được đoạn nói chuyện này.
Người hầu nữ kích động liếc nhìn tôi một cái.
Tôi làm biểu tình bất đắc dĩ với cô ta, sau đó lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói. “Không nghĩ đến lại là… Ôi… Tiểu thư Catherine tại sao có thể làm như vậy…”
Người hầu nữ cắn chặt môi. Người hầu nữ đồng thời hầu hạ Margaret với cô chính là bởi vì chuyện này mà bị đưa lên toà án, nói không chừng sẽ bị phán nhận hình phạt treo cổ, cho dù không chết cũng sẽ bị lưu đày đến châu Mỹ hoặc là lục địa phía Nam. Cô ta không tiếp tục chờ nữa, im lặng rời đi…