Lúc chẻ củi, quần áo trên người tôi đều trở nên ướt đẫm. Mặc dù thời tiết rất lạnh nhưng người tôi lại toàn là mồ hôi. Đặc biệt lúc mặt trời dâng cao, ánh nắng đầu xuân thật sự chói chang khiến người ta không chịu nổi.
Vì thế tôi cởi bớt áo, cánh tay trần tiếp tục chẻ củi.
Lúc này, tôi nghe được tiếng vó ngựa lộp cộp vọng từ phía xa, ngẩng đầu vừa thấy Nam tước cưỡi ngựa ra ngoài lúc sáng đã trở lại. Hắn cưỡi ngựa chậm rãi tới gần, cuối cùng dừng bên cạnh tôi.
Tôi đang đứng giữa một đống củi gỗ, mà hắn ngồi ở trên lưng ngựa, vẫn là bộ dáng nhìn xuống tôi từ trên cao.
“Ngài đã trở lại, thưa ngài Nam tước.” Tôi xoa xoa mồ hôi trên cổ, lễ phép chào hỏi hắn ta. Nam tước vẫn không nói chuyện, chỉ là ngồi ở trên lưng ngựa nhìn tôi. Ánh mắt của hắn có chút kỳ quái khiến tôi quả thực như ngồi trên chông. Vốn dĩ thân thể đang nóng hôi hổi, hiện tại lại nổi cả da gà.
Cứ như vậy mà qua hồi lâu, ngay lúc tôi cho rằng bầu không khí xấu hổ này sẽ tiếp tục duy trì như vậy, Nam tước rốt cuộc kéo dây cương chuẩn bị rời đi.
Tôi cố lấy hết dũng khí, chặn đường của Nam tước.
“Thưa ngài, ngài có thể nghe tôi nói vài câu không?” Tôi ngửa đầu cầu xin.
Hắn sửng sốt một chút, tựa hồ có chút do dự, nhưng vẫn nhảy xuống từ trên lưng ngựa, sau đó nhìn về phía tôi. “Nói đi, có chuyện gì?”
Tôi cũng không biết nên nói từ đâu, đành phải dong dong dài dài giải thích. “Quản gia đuổi tôi ra khỏi phòng khách, bởi vì… bởi vì tôi khiến ngài tức giận, trang viên lại đang cắt giảm người hầu nên tôi sợ sẽ bị đuổi đi. Ngài biết không, nhà của tôi còn có em trai em gái và mẹ già, không ai có thu nhập cả, tôi xin ngài hãy tha thứ cho những sai lầm của tôi. Tôi không thể rời khỏi trang viên…”
Nam tước chậm rãi đến gần, thậm chí còn đến rất gần. Lúc hắn đứng trước mặt tôi, tôi có thể cảm thấy hơi thở của hắn đang phả vào gương mặt mình. Tôi xấu hổ lui về phía sau một bước, vậy mà Nam tước lại đi tới một bước.
Tôi cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt của hắn, bởi vì tôi rất quen thuộc ánh mắt ấy. Trong kiếp trước, hắn luôn dùng ánh mắt tràn ngập xâm lược như vậy mà nhìn tôi chăm chú. Khi đó, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt này tôi liền cảm thấy khó chịu, hận không thể lập tức thoát đi, mà hiện tại tôi cũng có cảm giác tương tự.
Khi tôi đang rối rắm tột cùng, bỗng nhiên một sự đụng chạm khiến cả người tôi căng thẳng. Tôi nhìn bàn tay đang sờ ngực trái của mình, nhất thời có cảm giác bất lực. Đức mẹ tối cao, giữa ban ngày ban mặt mà hắn đang làm gì đó.
Sau một lúc, bàn tay mang găng trắng ấy vẫn lưu luyến trên ngực trái tôi. Tôi rất muốn hỏi hắn một câu, ngài còn muốn sờ tới khi nào, đây cũng không phải bộ ngực mềm mại của phụ nữ, có gì hay mà sờ. Nhưng nghĩ đến vị Nam tước này ước chừng thích đàn ông hơn phụ nữ, nên tôi đoán hắn thích cơ ngực của đàn ông hơn.
Tôi bị hắn sờ đến xấu hổ không thôi, bất đắc dĩ lui ra phía sau vài bước, tạo ra một khoảng cách với hắn. Tôi không biết tình huống vì sao lại phát triển một cách quỷ dị như vậy, kiếp trước hắn chưa bao giờ có bất cứ hành động sỗ sàng nào với tôi. Hành vi thân mật nhất của chúng tôi cũng chỉ bởi vì hắn uống rượu vào bữa tiệc tối hôm đó, nên mạnh mẽ hôn tôi một lúc mà thôi.
Tôi lùi về sau khiến hắn tỉnh lại. Hắn thu hồi tầm mắt, ánh mắt hạ xuống mang theo một chút ngạo mạn, tôi nghe thấy hắn nói. “Được rồi, tôi tha thứ việc cậu đã xúc phạm tôi.”
Trong nháy mắt tôi có cảm giác dở khóc dở cười, được rồi, coi như tôi xúc phạm ngài, ngài là đồ khốn nạn chỉ biết lợi dụng không biết xấu hổ.
Hắn ném dây ngựa cho tôi, sau đó đi về phía trước. “Mang ngựa của tôi về chuồng.”
Tôi nhìn theo hắn rời đi, sau đó sờ sờ con ngựa đen bên cạnh. “Hey, Tyra, lâu rồi không gặp.”
Tyra là một con ngựa cái, là loại ngựa quý đến từ thảo nguyên phía đông, là con ngựa mà Nam tước thích nhất. Lúc hắn săn thú hay cưỡi ngựa đều dắt theo Tyra, là cục cưng của Nam tước.
Tyra phát ra tiếng phì phò từ trong mũi, tôi đoán nó cũng không muốn một người xa lạ chạm vào nó.
Đến giữa trưa, lúc tôi vào phòng bếp thì có người nói cho tôi biết rằng quản gia Aaron đang chờ tôi trong phòng ông ấy.
Tôi nhanh chóng đi vào phòng quản gia, kết quả quản gia nói cho tôi biết một tin tức kinh người.
“Ngài Nam tước vì cảm ơn cậu đã chăm sóc ngài ấy nên thăng chức cho cậu làm người hầu bên cạnh ngài. Từ hôm nay trở đi cậu chính người của phủ Nam tước, lúc ngài Nam tước rời đi, cậu cũng phải đi cùng với ngài ấy.” Aaron nhìn tôi, giọng điệu bình tĩnh mà nghiêm túc.
“Cái gì? Khoan… Từ từ.” Tôi chẳng hiểu gì hết mà hỏi. “Để tôi đi cùng với ngài Nam tước? Đây là ý của ngài Tử tước sao?”
“Thế nào? Chẳng lẽ cậu có ý kiến?” Aaron nhíu mày, ông còn tiện thể nói thêm. “Cho dù có ý kiến cũng không tới lượt cậu từ chối, ngài Tử tước đã đồng ý rồi.”
Chúa ơi, tôi làm sao có thể rời khỏi trang viên Momon chứ, tôi hấp tấp nóng nảy đứng dậy, như vậy chẳng phải kế hoạch của tôi sẽ bị ảnh hưởng sao? Lúc đầu tôi chỉ xin Nam tước tha thứ để không bị đuổi khỏi trang viên thôi, hiện tại tình huống như vậy phải làm gì bây giờ!!
Ngay lúc tôi sứt đầu mẻ trán, đã có người nhân lúc đến nịnh nọt tôi. Sau bữa ăn trưa, người hầu nữ bên cạnh tiểu thư Catherine đến tìm tôi.
“Đây là tiểu thư Catherine đưa cho anh, nghe nói cuộc sống của mẹ anh vẫn không hề dễ dàng.” Adele đưa tôi một tờ bảng, cũng tương đương với tiền lương một năm, lần này thật sự rất hào phóng.
“Ôi, tiểu thư thật quá tốt bụng, xin cô cảm ơn tiểu thư giùm tôi. Mẹ của tôi nhìn thấy số tiền này chắc chắn sẽ rất vui vẻ.” Sự vui mừng của tôi lộ rõ trên nét mặt, tôi nói.
Làm người hầu nữ bên cạnh Catherine, Adele không xinh đẹp, thậm chí còn rất xấu, mái tóc màu đen thưa thớt. Để không lộ ra da đầu, cô ấy luôn buộc tóc lên. Cũng may tính tình cô ta nhẹ nhàng, cũng phi thường thông minh, nếu không Catherine cũng sẽ không chọn cô ta làm người hầu bên cạnh.
“Còn có một việc muốn chúc mừng anh nữa, nghe nói anh có hai người em gái. Tiểu thư Catherine nói rằng sẽ bảo quản gia mang em gái lớn của anh đến trang viên Momon làm người hầu nữ, ý của cô ấy là… có thể ở bên hầu hạ cô ấy.” Adele mỉm cười nói.
“Chuyện này thật sự là quá tốt, tiểu thư thật sự rất nhân hậu, tôi cũng không biết nên cảm ơn tiểu thư như thế nào mới tốt.” Biểu hiện của tôi hết sức kích động, nói năng lộn xộn mà cảm ơn, cho đến khi Adele vừa lòng rời đi, tôi mới thu lại nụ cười trên mặt.
Muốn lợi dụng người nhà tôi sao? Vậy thì cô tính nhầm rồi.
Xế chiều hôm đó, tôi xin phép quản gia để trở về nhà mình.
“Thật vậy sao? Tiểu thư ở trang viên nói em có thể đến làm người hầu nữ bên cạnh cô ấy sao?” Em gái Angel hưng phấn hỏi tôi.
“Đúng vậy, em chuẩn bị một chút, hôm nay liền đi theo anh đến trang viên.” Tôi nói.
“Em thì sao? Em cũng có thể đi không?” Em gái nhỏ Elly ở bên cạnh quấn lấy tôi hỏi.
“Cút ngay, mày mới tuổi, đừng có quấy rối.” Mẹ tôi cũng rất phấn khởi, bà lôi kéo Angel, vừa lòng nói: “Tốt quá, may mắn là mẹ không vội vã gả con ra ngoài, quả nhiên sẽ có nơi tốt hơn để đến. Lương của hai con một năm cũng có thể lên tới mười bảng đi.”
Đến lúc tôi mang Angel ra cửa, cô bé đang sung sướng phấn chấn lại đột nhiên sợ hãi, em nắm chặt chiếc váy cũ của mình, biểu tình thấp thỏm. “Em không có quần áo khác để mặc, rách nát như vậy liệu có bị người khác chế nhạo không anh?”
“Em thân mến, lúc anh mới vào trang viên ngay cả đôi giày cũng không có, đã phải mang giày rơm để vào, em quên rồi sao? Cho nên đừng lo lắng.” Tôi an ủi con bé.
“Tiểu thư Catherine là người thế nào? Cô ấy có dễ hầu hạ không? Có thể hung dữ với em không?”
“Nhất định cô ấy sẽ đối xử tốt với em.”
“Thật sao?”
“Thật.”
“Em nên làm như thế nào? Em nên làm cái gì đây? Em sợ lắm anh ơi.” Angel nhìn lên tôi, như một chú cừu con sợ hãi, đôi mắt chớp chớp bất an.
“Cô bé ngoan, em là người con gái thông minh nhất nhà chúng ta, tin anh đi, em ở cùng với tiểu thư Catherine một thời gian thì sẽ hiểu được chuyện gì nên làm, và nên làm ra sao.”
Angel nhìn tôi lăng lăng, vẫn cứ bất an.
Tôi mỉm cười, ôm em gái vào ngực, nhẹ nhàng thì thầm với em. “Anh hai sẽ trở thành người hầu bên cạnh Nam tước Oscar, tiểu thư Catherine sẽ lấy Nam tước, cho nên cô ấy muốn em ở bên cạnh cô ấy. Một mặt chính là muốn mượn em để khống chế anh, một mặt có thể thám thính tin tức của Nam tước, em có hiểu không?”
Angel nghe xong, chậm rãi nở nụ cười, cô bé trừng to mắt nói. “Ý của anh là cô ấy sẽ nhường nhịn em.”
“Anh đã bảo em là cô gái thông minh nhất nhà chúng ta mà.”
Angel vẫn giống như kiếp trước của tôi, chúng tôi đều là người lạc quan hướng về phía trước. Ghen tức với những người giàu có, chúng tôi đều có nội tâm xảo quyệt, tràn đầy mưu mô, không tiếc mọi thứ để đi về phía trước. Nhưng Angel vẫn may mắn hơn tôi, bởi vì vĩnh viễn em ấy cũng sẽ không yêu thương tiểu thư Catherine.
Nếu Catherine muốn dựa vào người nhà tôi để kiềm chế tôi, thì cô ấy đã hoàn toàn sai lầm. Cô ấy đã muốn giúp đỡ tôi, nếu tôi từ chối chính là thiếu tôn trọng. Cho tới bây giờ chỉ có người khác ở ngoài sáng, tôi ở trong bóng tối, chẳng phải mới có thể khiến người ta cảm thấy an tâm sao?
Xế chiều hôm đó, Angel trở thành người hầu nữ bên cạnh tiểu thư Catherine, mà tôi cũng nhận được thông báo rời đi.
“Sáng mai, chúng ta sẽ đi theo ngài Nam tước trở về thủ đô. Cậu mới đến nên phải dọn dẹp hành lý xong sớm một chút.” Người hầu này tên là Billy, bộ dáng hơn ba mươi tuổi. Trong kiếp trước, tôi và hắn không cùng xuất hiện quá nhiều lần, bởi vì khi đó người hầu bên cạnh Nam tước chỉ có một mình tôi, mà bây giờ lại là hai người tôi và hắn.
“Vâng thưa anh, tôi cũng đã chuẩn bị tốt rồi.”
“Vậy thì tôi phải nhắc nhở cậu một câu, trang viên Delman của chúng ta không phải một nơi bình thường, tôi không hy vọng sẽ nhìn thấy cậu có bất cứ hành vi vô lễ nào. Suy xét đến việc cậu là người hầu của trang viên Momon…” Lời của Billy mang theo ẩn ý, xem ra tiếng xấu của nhà Tử tước đã lan xa rồi.