Lúc hoàng hôn, tôi cầm hai quyển sách ra từ trong tủ sách, sau đó trở về phòng Nam tước.
Trong phòng có lò sưởi ấm áp, ba cây nến trắng cắm trên giá nến ở tủ đầu giường đang tản ra ánh sáng lạnh lẽo u ám. Nam tước Oscar lẳng lặng tựa vào gối đầu màu lam mềm mại. Hắn nhắm mắt, tựa hồ ngủ rất say.
Tôi nhẹ nhàng đi qua, muốn chỉnh lại chăn cho hắn. Hắn lại bỗng nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm bàn tay tôi đặt trước ngực hắn, sau đó như có điều suy nghĩ mà liếc nhìn tôi một cái, giọng điệu không vui. “Cậu muốn làm gì?”
“Tôi cho rằng ngài đang ngủ, không đắp chăn sẽ cảm lạnh.” Tôi nói.
Nam tước nói: “Không cần, tôi chưa tính ngủ.”
Tôi đặt vài quyển sách lên tủ đầu giường. “Muốn tôi đọc sách cho ngài nghe không? Những quyển này là mới được đem đến.”
“Tôi đã nói qua với Tử tước, những ngày tôi ở lại trang viên Momon, cậu sẽ đến hầu hạ tôi.” Nam tước bỗng nhiên nói.
“Vâng, ngài Tử tước đã đưa ra mệnh lệnh với tôi.”
Nam tước nhìn chằm chằm mặt tôi trong chốc lát, nhíu mày nói. “Thế nào, cậu không vui vẻ sao? Có thể làm người hầu bên cạnh tôi?”
“Sao lại không ạ? Tôi rất vui vẻ.”
“Nhưng biểu tình của cậu nói cho tôi biết, cậu cũng chẳng vui vẻ gì. Tôi cho cậu một cơ hội, cậu lại không biết cảm ơn.” Giọng điệu Nam tước dần dần lạnh lùng. “Cậu có bất cứ điều gì khó chịu, cũng có thể nói ra.”
Tôi xấu hổ cực kỳ, hắn nhất định phải bắt người khác biểu hiện rất vui vẻ ra sao? Kiếp trước hắn ép buộc tôi làm người hầu bên cạnh hắn, khi đó tôi giương cái mặt khó chịu cả ngày, cũng không nghe hắn oán giận một lần.
“Được chăm sóc ngài là vinh dự của tôi, tôi chỉ là… Tôi… Thân là người hầu, lúc nào cũng phải duy trì vẻ nghiêm túc.” Cái khó ló cái khôn, tôi cuối cùng cũng tìm được cớ.
Ngài Nam tước lúc này mới vừa lòng gật gật đầu. “Tôi khá buồn, tìm chuyện gì có thể giải buồn làm đi.”
“Vậy thì tôi đọc sách cho ngài nghe nhé.”
“Đọc sách buổi tối sẽ làm hư mắt, đôi mắt của cậu đẹp như vậy, nếu…” Nam tước sửng sốt, tựa hồ ý thức được chính mình vừa nói ra lời không nên nói, vì thế hắn đột nhiên ngậm miệng, sau đó mím môi.
Tôi kích động cúi đầu, tầm mắt dán lên chân giường, nghĩ thầm rằng hắn vì sao lại đột ngột nói ra câu “đôi mắt của cậu đẹp như vậy” như thế, chẳng lẽ lúc này hắn đã có hứng thú với tôi rồi? Tôi nhớ rõ đời trước, lúc hắn biểu lộ hứng thú với tôi, là đến tận một bữa tiệc rượu thật lâu về sau. Khi đó hắn uống rượu, ôm tôi trong hàng lang tối om, nói liên miên cằn nhằn rằng hắn đã thích tôi. Lúc ấy tôi khiếp sợ cực kỳ, còn tưởng rằng hắn đã nhận lầm tôi thành người phụ nữ nào…
“Đôi mắt của con người chúng ta là món quà của thượng đế, cho dù có nghèo hèn, bất cứ kẻ nào cũng phải trân trọng đôi mắt.” Nam tước không được tự nhiên nói.
“Đúng vậy thưa ngài. Ngài nói rất đúng.” Tôi biết nghe lời phải, gật gật đầu.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh đến dọa người, chỉ có thể nghe được tiếng củi đang cháy trong lò sưởi âm tường.
Tôi chủ động đánh vỡ không khí xấu hổ này, đề nghị. “Hay là tôi chơi cờ với ngài?”
“Cậu cũng biết chơi cờ?” Giọng điệu hắn ngạo mạn. “Không ngờ một người hầu cấp thấp như cậu, không chỉ biết chữ, mà còn biết chơi cờ. Cậu còn biết gì nữa không?”
“Tôi chỉ học chơi cờ mà thôi.”
“Được rồi, dù sao cũng chẳng có gì làm.” Nam tước nói.
Tôi mang bàn cờ đến, đặt ở đầu giường Nam tước, sau đó ngồi trên ghế bên giường chơi cờ với hắn. Ngồi như vậy có hơi xa bàn cờ, mỗi lần đi một bước đều phải khom thân thể, có vẻ rất khó khăn.
“Chơi cờ như vậy không tiện, cậu có thể ngồi lên giường của tôi.” Nam tước nói.
“Như vậy không tốt, không có khuôn phép là chuyện vô cùng thất lễ.” Tôi vội vàng từ chối.
“Cậu cũng để ý chuyện thất lễ sao?” Nam tước châm chọc nói: “Đến tột cùng là ai vào ngày đầu tiên chăm sóc tôi, đã tự tiện bò lên giường của tôi hử?”
Tôi đỏ mặt, nói tôi “bò lên giường” của hắn cũng quá đáng quá, câu này chỉ dùng để ẩn dụ quan hệ không đứng đắn đã xảy ra thôi mà, hắn tại sao có thể áp đặt lên đầu của tôi chứ? Ngày đó là hắn nói mình bị lạnh, tôi chỉ là thấy hắn đáng thương nên mới…
“Cho nên đừng xấu hổ, lại đây ngồi đi.” Nam tước chỉ chỉ giường nói.
Tôi đành phải đến ngồi đối diện hắn, chúng tôi vừa chơi cờ, vừa tán gẫu. Hắn tựa hồ rất có hứng thú với tôi, không ngừng hỏi nhiều chuyện về tôi.
“Cho nên sau khi cha cậu rời đi, đã không hề trở về?” Hắn hỏi.
“Đúng vậy, chúng tôi đã nhờ người đi tìm, nhưng thủ đô lớn như vậy, muốn tìm một người cũng rất khó. Hơn nữa nói không chừng ông ấy đã mất… Nhiều năm như vậy, chúng tôi cũng không ôm hy vọng gì.”
Nam tước không bình luận gì, lại hỏi. “Cậu đã từng đến trường sao? Học viết chữ ở nơi nào?”
“Chưa từng đến trường, tôi nhờ người mua sách để học.”
“Xem ra cậu rất có lý tưởng, cậu có suy nghĩ gì cho tương lai chưa?”
“Người như tôi còn có thể có lý tưởng gì, mẹ tôi cảm thấy tôi có thể làm người hầu cao cấp đã là có tiền đồ lắm rồi.”
Cục diện trên bàn cờ đã bắt đầu hình thành, tôi dần dần đặt tâm trí vào bàn cờ. Đến khi tôi khôi phục tinh thần lại, đã thắng Nam tước mất rồi.
Hắn nhíu mày, nheo mắt lại nhìn tôi. “Thật thú vị, cậu là một tên nhóc rất lớn gan, chơi cờ với chủ nhân cũng dám thắng.”
Tôi hơi hơi sửng sốt, xấu hổ nói: “Thật xin lỗi.”
Tôi chơi cờ rất khá, kiếp trước lúc chơi cờ với Nam tước đều là tôi thắng. Hắn cũng chưa bao giờ thể hiện bất cứ sự khó chịu nào, trái lại càng thích tìm tôi chơi cờ. Tôi càng thắng, hắn lại càng vui vẻ. Nhưng tình huống như thế này thì…
Nam tước ném quân cờ qua một bên, nói. “Không chơi nữa. Tôi muốn nghỉ ngơi.”
Tôi vội vàng dọn dẹp bàn cờ, sau đó cung kính khom người nói. “Chúc ngài ngủ ngon, tôi xin phép lui xuống.”
“Ai cho phép cậu đi?” Nam tước lại không vui.
“Xin ngài sai bảo.”Tôi vội vàng xoay người nói.
Nam tước tựa hồ có chút ảo não, hắn không nói gì mà nhìn tôi.
Tôi không biết đến tột cùng tôi đã chọc giận hắn lúc nào, chẳng lẽ chỉ đơn giản vì thắng cờ?
“Thật là một tên nhóc vụng về.” Hồi lâu sau, Nam tước xoay người nằm xuống, đưa lưng về phía tôi nói. “Đọc sách cho tôi nghe, chờ tôi ngủ rồi cậu hẵng rời đi.”
Tôi quả thực dở khóc dở cười, mới vừa bảo phải bảo vệ đôi mắt, hiện tại lại bắt tôi đọc sách. Tính tình quý ngài này thật sự thay đổi thất thường như thế này sao?
Tôi bất đắc dĩ ngồi xuống, bắt đầu đọc sách dưới ánh nến.
Lần này tôi chọn lựa hai tập thơ, tuỳ ý mở một quyển ra, sau đó nhẹ giọng đọc. Lúc này tôi đã mệt chết rồi, cảm thấy vô cùng buồn ngủ, đặc biệt dưới ánh đèn mờ nhạt, trong đầu cơ bản không quan tâm bản thân đang đọc điều gì.
“Tâm hồn và tất cả của tôi
Tôi chỉ xin người hãy giữ lấy
Xin cho tôi giữ lại đôi mắt
Để tôi có thể thấy được người
Tất cả những điều mà tôi có
Không có gì người chưa chinh phục…
Người đoạt đi sinh mệnh của nó
Cũng đã mang cái chết ấy đi
Dù phải mất bất cứ điều gì
Chỉ mong người đưa tôi đi với
Xin cho tôi giữ lại đôi mắt
Để tôi có thể thấy được người…” ()
Đây là một bài thơ dài, đọc được một nửa tôi mới phát hiện thì ra đây là một bài thơ tình. Tôi cố nén xấu hổ đọc nó cho xong, sau đó lại tìm một bài thơ về nỗi nhớ nhà.
“Tôi yêu gió, yêu hơn bất cứ điều gì trên thế giới
Gió lớn tiếng gào khóc
Gió lớn tiếng rên rỉ
Tiếng rên rỉ và gào khóc của gió thâm trầm vô cùng
Gió dốc hết sức lực để bảo vệ tôi…” ()
Chờ tiếng chuông ngân báo hiệu giờ, tôi cuối cùng không thể chống đỡ được nữa.
“Thưa ngài, ngài đang ngủ sao?” Tôi nhẹ nhàng gọi một tiếng, không nghe được câu trả lời nào, người trên giường hẳn đã ngủ say.
Tôi ngáp một cái, lặng lẽ thổi tắt giá cắm nến, đắp lại chăn cho Nam tước, sau đó rời khỏi phòng của hắn.
Trong nháy mắt cửa đóng lại, người đàn ông trên giường xoay người một cái. Trong bóng đêm, Nam tước Oscar sờ sờ hai má nóng nóng của mình.
…
“Công việc người hầu bên cạnh chủ hoàn toàn khác với công việc hằng ngày trước đây của cậu.” Quản gia Aaron chắp tay sau lưng, dạo một vòng quanh tôi rồi nói. “Nếu muốn hầu hạ ngài Nam tước, nhất định phải loại bỏ những thói quen xấu khi cậu còn làm người hầu cấp thấp.”
Tầm mắt của ông tập trung lên đôi giày độn da dê bị rách của tôi, lắc đầu chậc chậc nói. “Nhìn cậu xem, ăn xin bên ngoài còn chỉnh chu hơn cậu. Hôm nay đi thay đôi giày khác đi.”
“Vâng, thưa ngài.” Tôi xấu hổ nói.
“Chủ nhân bảo tôi dạy dỗ cậu một chút, nhưng cậu cũng đã bắt đầu hầu hạ Nam tước rồi, bảo dạy dỗ thì cũng đã muộn. Cậu chỉ cần nhớ kỹ những công việc của mình là được.”
“Thứ nhất, cậu phải giúp đỡ Nam tước mặc áo quần, đồ trên người ngài ấy đều là do cậu chuẩn bị. Giữ thể diện cho Nam tước mỗi khi ra ngoài là nhiệm vụ hàng đầu của cậu. Thứ hai, cái gọi là người hầu cạnh chủ, chính là lúc Nam tước ra ngoài, cậu cũng phải đi theo, đáp ứng tất cả nhu cầu của chủ nhân, khuân vác hành lý vật phẩm của chủ nhân. Thứ ba, tất cả mọi sinh hoạt chi tiết của Nam tước cậu đều phải chăm sóc, ví dụ như tắm rửa mặc quần áo, đi ngủ hay rời giường, đọc báo uống cà phê ăn sáng, tất cả, tất cả những chuyện đó cậu đều phải tự tay xử lý.”
Cuối cùng quản gia tổng kết. “Những công việc đó rất quan trọng, vốn không nên để một người mới làm, nhưng mà đó cũng là cơ hội của cậu. Nếu làm tốt, tôi sẽ nhắc nhở chủ nhân tăng tiền lương cho cậu.”
Aaron vỗ vỗ bả vai tôi. “Chăm sóc Nam tước cho tốt, có lẽ hắn sẽ trở thành nam chủ nhân của trang viên Momon. Nếu cậu thật sự trở thành người hầu bên cạnh hắn, đến lúc đó cậu sẽ một bước lên trời.”
Tôi không thể nói không, mơ hồ gật gật đầu.
Tiếp tục làm người hầu bên cạnh Nam tước? Đương nhiên không, tôi sẽ luôn ở lại trang viên Momon, tôi còn có việc phải hoàn thành. Tiếp tục ở lại bên người Nam tước, tôi sợ tôi sẽ mang lại bất hạnh cho hắn…
Thân thể Nam tước đã hoàn toàn bình phục, sau khi khỏi bệnh, hắn không hề vội vã rời khỏi trang viên như trước. Trái lại hắn an ổn ở đây, thường xuyên tụ tập với khách, có đôi khi cũng sẽ ra ngoài thăm hỏi giới quý tộc ở nơi này.
Đối với chuyện này, người vui vẻ nhất chắc chắn là vợ chồng Tử tước Bruce, bà phu nhân Tử tước còn lén lút nghị luận với chồng mình. “Thời điểm hắn bị bệnh là chúng ta chăm sóc hắn, cho nên hắn cảm kích chúng ta. Catherine không để ý hắn mang bệnh truyền nhiễm, mỗi ngày đều đi thăm hắn, hắn nhất định là bị con gái chúng ta làm cảm động, cho nên mới lưu lại.”
Tử tước Bruce không lạc quan như bà phu nhân, ông cau mày nói: “Chỉ hy vọng là như thế, nhưng Catherine đã nói, hắn không có biểu hiện quá nhiều hứng thú với nó.”
“Có lẽ vì hắn là người quá nghiêm túc. Tên cháu trai của ông lạnh nhạt như vậy, có lẽ chúng ta nên tổ chức một buổi dạ hội thôi.”
—————
Chú thích:
() Đây là bài thơ của Luís Vaz de Camões: là một nhà thơ người Bồ Đào Nha, ông được coi là nhà thơ vĩ đại nhất của đất nước này. Các tác phẩm thơ của Camões có thể sánh với những tác phẩm của Homer, Virgil và Dante. Ông sáng tác một lượng lớn các tác phẩm thơ trữ tình (bằng tiếng Bồ Đào Nha và tiếng Tây Ban Nha) và kịch, nhưng Camões lại được nhớ đến nhiều nhất với tác phẩm sử thi Os Lusíadas.
Đoạn thơ này được trích trong bài nào thì Băng lại không tìm ra được -_-
() Đây là một bài thơ của Nikolay Kuznetsov, một người Nga. Nhưng nước Nga có nhiều người tên Nikolay Kuznetsov quá, và Băng không tìm được đó là người nào, bài thơ này là bài nào. -_-