Người Hầu Hoàn Mỹ

chương 22: gặp mặt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Tira

Yêu thầm!

Mễ Lộ khó nén thần sắc kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn về phía mọi người. Ngoài ý muốn lọt vào tầm mắt của thiếu gia. Thiếu gia sinh khí rồi.

Đừng hỏi Mễ Lộ sao lại nghĩ như vậy, cậu chính là đã nhận ra.

“Không, không… tôi không có ý này, tôi muốn tặng cho cậu bồn Phong Tín Tử này, đơn thuần chỉ bởi vì nó là do chính tay tôi nuôi trồng.”

Mễ Lộ có điểm sốt ruột, cậu vội vàng giải thích, sợ Kiều Côn bởi vì lời nói của Kỳ Lam mà hiểu lầm ý mình .

Kiều Côn nghe được lời Mễ Lộ đáy mắt xẹt qua một tia mất mát khó nén, nhưng ngay sau đó liền che dấu đi. Kiều Côn ôn hòa cười sờ tóc Mễ Lộ, nhưng Mễ Lộ lại cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Cậu nhịn không nổi, cẩn thận ngẩng đầu nhìn về phía thiếu gia và Tần Phong tiên sinh đứng ở bên kia. Lời Kỳ Lam nói anh ấy khẳng định cũng nghe thấy…

Chính là ai ngờ mình thật vất vả mới dám ngẩng đầu lên tìm bóng dáng thiếu gia, lại thấy thiếu gia lạnh lùng liếc nhìn mình một cái rồi xoay người đi.

“Thiếu gia… “

Không đợi Mễ Lộ nhấc chân chạy theo, cậu đột nhiên lại bị Kỳ Lam kéo tay lại. “Lại đây nào, nhóc đáng yêu, đã lâu không gặp, qua tâm sự với anh đi.”

Mễ Lộ bị Kỳ Lam lôi kéo không buông cho nên không còn cách nào chỉ có thể gật gật đầu, lại quay đầu nhìn thấp thoáng xa xa bóng dáng thiếu gia rời đi, nhất thời có điểm ủ rũ cụp cả đuôi.

Mình khẳng định lại chọc thiếu gia tức giận rồi.

Kỳ Lam kéo Mễ Lộ đến một góc, không ngừng nói chuyện, chỉ là mình hỏi cái gì Mễ Lộ liền đáp cái đấy, rõ ràng không hứng thú nhiều.

Trong lòng Kỳ Lam rõ ràng vì sao Mễ Lộ có phản ứng này, liền cũng không nhiều lời vô nghĩa trực tiếp hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

Mễ Lộ không nghĩ tới Kỳ Lam hỏi mình như vậy, lắp bắp trả lời. “Không, không sao ạ.”

“Thôi đi,” Kỳ Lam trợn trắng mắt gõ lên đầu Mễ Lộ một cái: “Vừa rồi lời anh nói cậu một câu cũng không nghe vào.”

Mễ Lộ bị Kỳ Lam nói trúng rồi, lập tức có điểm ngượng ngùng mà rũ mắt, cậu do dự một chút, vẫn là nhịn không được tò mò hỏi: “Tại sao thiếu gia… cũng tới tham gia tiệc sinh nhật của Kiều Côn ạ?”

Kỳ Lam thấy cái dạng tâm tình bất an của Mễ Lộ liền nhịn không được chép miệng, hận sắt không thành thép nhìn Mễ Lộ nói. “Cậu thích thiếu gia nhà mình đến vậy rồi hả?”

Một câu này làm Mễ Lộ lập tức đỏ mặt, ậm ừ nửa ngày cũng nói không ra lời.

Kỳ Lam không nghĩ muốn làm khó cậu, rốt cuộc thở dài một hơi. “Thiếu gia nhà cậu chính là người nối nghiệp tương lai của Lôi gia. Lôi gia cũng là danh gia vọng tộc, loại tiệc này của Hoàng thất đương nhiên sẽ mời hắn.”

Mễ Lộ trầm mặc suy nghĩ nửa ngày, vẫn cảm thấy hụt hẫng trong lòng. “Không được, em phải đi tìm thiếu gia!”

Nói dứt lời cậu liền vội vội vàng chạy đi. Kỳ Lam nhìn bóng cậu vội vàng rời đi chỉ biết lắc lắc đầu.

Ai, xem ra nhóc đáng yêu thật sự thích Lôi Kha mất rồi.

Mễ Lộ ở đại sảnh buổi tiệc tìm nửa ngày cũng không nhìn thấy bóng dáng thiếu gia. Đang lúc ủ rũ tới cụp đuôi chuẩn bị trở về, vừa quay đầu lại lại thấy một nửa thân thể thiếu gia lộ ra ở phía sau tháp champagne.

Trong lòng Mễ Lộ vui vẻ, vừa định tiến đến lại đột nhiên dừng bước.

Đối diện thiếu gia có một Omega mỹ lệ đang đứng, là một vị nữ Omega cử chỉ ưu nhã, mỗi người đều cầm một ly champagne.

Trên mặt Omega mang một nụ cười xinh đẹp, làm cho thiếu gia ngày thường không mấy khi cười giờ phút này khóe miệng cũng hiện lên tươi cười nhàn nhạt. Có thể thấy được bọn họ trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Đáy lòng Mễ Lộ đột nhiên xẹt qua cảm giác mất mát khó chịu cùng chua chua, cậu biết hiện tại mình không thể phủ nhận nữa: mình ghen rồi.

Dù đã vô số lần trốn tránh, vô số lần cường điệu mình đối thiếu gia chỉ có tình nghĩa chủ tớ. Nhưng lại vẫn bởi vì một chút khiêu khích nho nhỏ của thiếu gia mà động lòng.

Mễ Lộ đột nhiên cảm thấy mình thật đáng xấu hổ, cậu làm sao có thể thật sự động tâm.

Nhưng mà… Nhưng mà ngày hôm đó chính tai cậu nghe thấy thiếu gia nói anh ấy thích mình đó!

Thiếu gia… anh ấy sao có thể nhanh chóng đem lời nói của bản thân quên đến không còn một mảnh như vậy!

Mễ Lộ vô cùng mất mát xoay người. Cậu thầm trách thiếu gia đa tình nhưng lại càng oán trách chính mình. Cậu hiện tại đã hiểu rõ, đối với thiếu gia, sự tồn tại của mình đại khái cũng chỉ như một món đồ chơi thú vị mà thôi.

Những lời giãi bày lần trước thiếu gia cái nói với mình cũng không thật sự để trong lòng, chỉ có mình ngây ngốc mà xem đó là thật, mấy ngày nay thất hồn lạc phách, đến mức vướng sâu trong vũng lầy.

Lạch cạch.

Giọt nước mắt đầu tiên từ khóe mắt rơi xuống, cảm xúc cuồn cuộn trong lòng rốt cuộc không cách nào áp chế được.

Mấy ngày nay rối rắm, tưởng niệm, yêu say đắm, mừng thầm, chua xót. Cảm xúc những ngày qua tại đây giờ khắc này hoàn toàn hợp lực trào ra, tạo thành một dòng mật gọi là “Mối tình đầu”, thấm vào trái tim Mễ Lộ.

Đáng tiếc, phải mất một thời gian thật lâu cậu mới dám thừa nhận lần đầu tiên động lòng, lại là ngọt ngào trong đau khổ.

Mễ Lộ tới toilet rửa sạch đôi mắt khóc đến đỏ bừng. Một lúc sau trấn định lại cảm xúc mới về lại đại sảnh, không nghĩ lại gặp Kiều Côn đang đi tìm mình.

Kiều Côn nói muốn dẫn cậu đi gặp phụ thân mẫu thân của cậu ấy. Đổi là ngày thường, Mễ Lộ khẳng định không có dũng khí đi gặp Hoàng đế và Vương phi của Đế Quốc. Nhưng hiện tại tâm tình cậu đang rất kém, hoàn toàn bất chấp lo lắng sợ hãi theo Kiều Côn đi tới một gian phòng ở lầu hai.

Kiều Côn gõ cửa, nghe thấy trong phòng truyền đến một thanh âm nam trầm thấp. “Tiến vào.”

Kiều Côn quay đầu lại mỉm cười một chút với Mễ Lộ rồi duỗi tay đẩy cửa ra.

Ở trong phòng, Hoàng đế Kiều Kim cùng Vương phi mặc trang phục lộng lẫy uy nghi đang ngồi ở đó. Trên mặt Kiều Côn không che dấu được vui sướng. Kiều Côn tiến tới phía trước một bước, dùng ngữ khí thập phần sung sướng nói, “Phụ thân, mẫu thân, đây… là người con đã nói qua cùng hai người. Bạn học của con, Mễ Lộ.”

Dứt lời, Kiều Côn kéo Mễ Lộ về phía trước một chút. Mễ Lộ bị Kiều Côn lôi kéo, lúc này mới hồi phục tinh thần từ trong trạng thái thất thần vừa nãy, vội vàng ngẩng đầu lên, hơi khom lưng đối với hai vị trước mặt lễ phép chào hỏi “Bái kiến Hoàng thượng, Vương phi.”

Tuy rằng Kiều Côn chưa nói rõ, nhưng là Hoàng đế cùng Vương phi cũng đại khái đoán được Omega con trai mang đến hiện tại hẳn là “Người trong lòng” của nó, trên mặt lập tức hiện lên mỉm cười, nhìn Mễ Lộ ngẩng đầu lên. Nhưng thời khắc bốn mắt nhìn nhau, lại đồng thời thay đổi sắc mặt.

Sắc mặt Vương phi vừa rồi còn ôn hòa mỉm cười đột nhiên biến thành kinh ngạc cùng phẫn nộ. Mà Hoàng đế Kiều Kim lại là bộ dáng khiếp sợ xen lẫn hạnh phúc phức tạp.

Kiều Côn đứng cạnh Mễ Lộ rõ ràng cũng cảm giác được cha mẹ khác thường, trái tim trở nên kinh hoàng. Kiều Côn đột nhiên có một loại dự cảm, nhất định có chuyện không tốt sẽ xảy ra.

“Làm sao vậy… ” Kiều Côn ra vẻ thoải mái cười cười, lại thấy thần sắc phụ thân càng thêm cổ quái, mà tức giận trên mặt mẫu thân càng tăng lên.

“Kiều Côn, chúng ta hơi mệt, con mang bằng hữu đi xuống trước đi.” Không đợi Kiều Côn nhiều lời, Vương phi đã lạnh mặt mở miệng.

Tuy rằng Kiều Côn hoàn toàn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng rốt cuộc vẫn có thể nhìn ra không khí không đúng. Cậu lên tiếng, đang muốn muốn lôi kéo Mễ Lộ đi trước một bước, nhưng không đợi bọn họ xoay người, Hoàng đế Kiều Kim vẫn luôn không nói chuyện lại đột nhiên mở miệng.

“Cha mẹ cậu… là người ở đâu?”

Vấn đề này của Hoàng đế làm Kiều Côn hơi xấu hổ. Theo như cậu biết, Mễ Lộ là Omega nhân tạo, nói cách khác, Mễ Lộ từ nhỏ lớn lên ở tổ chức huấn luyện, đối với chuyện về cha mẹ khả năng cũng không muốn nhắc nhiều, chính là không nghĩ tới phụ thân thế nhưng lại hỏi như vậy.

Mễ Lộ rõ ràng cũng sửng sốt một chút, nhưng vẫn là trả lời. “Cha mẹ tôi đều là Beta bình thường ở Ni Đức Cách Lâm Tinh.”

Kiều Kim nghe được lời này rõ ràng nhíu mi, kinh ngạc hỏi: “Cậu là Omega nhân tạo?!”

Mễ Lộ theo bản năng xem dáng vẻ kinh ngạc của Kiều Kim lý giải là khinh thường, lập tức cúi thấp đầu xuống, nhỏ giọng lên tiếng, “Đúng vậy.”

Kiều Kim lại khó hiểu nhìn chằm chằm Mễ Lộ, trong miệng lẩm nhẩm “Chuyện này không có khả năng……”

Kiều Côn không biết vì sao thái độ của cha mẹ đối với Mễ Lộ lại quái dị như thế, nhưng vẫn biết giờ phút này trong lòng Mễ Lộ khẳng định rất khổ sở. Kiều Côn kéo tay Mễ Lộ lại, có chút sinh khí nói. “Phụ thân, mẫu thân, nếu không có gì chuyện gì, chúng ta ra ngoài trước.”

“Kiều Côn! Con ở lại.”

Kiều Côn vừa định rời khỏi, đột nhiên bị Vương phi lớn tiếng quát lại. Kiều Côn sửng sốt một chút, cậu hoàn toàn không hiểu mẫu thân vì sao sẽ giận giữ tới mức như vậy, bởi vì ở trong trí nhớ mẫu thân lúc nào cũng ôn hòa.

Còn không đợi Kiều Côn phản ứng, Mễ Lộ đã đem tay từ trong tay Kiều Côn rút ra.

Kiều Côn vẻ mặt khó xử nhìn Mễ Lộ, Mễ Lộ lại chỉ sợ hãi mà nhìn lại một cái, không để cho Kiều Côn phản ứng thêm, liền xoay người yên lặng rời đi.

Chờ Mễ Lộ đem phòng môn đóng lại, Vương phi lộ ra vẻ mặt vẻ tức giận răn dạy. “Kiều Côn, về sau con không được tiếp tục qua lại với Omega này nữa!

Kiều Côn trong lòng đau xót, nhưng lại không thể đuổi theo Mễ Lộ. Cậu hoàn toàn không rõ thái độ mẫu thân vì sao lại biến hóa nhanh tới vậy. Chẳng lẽ tại mẫu thân đểý thân phận Omega nhân tạo của Mễ Lộ sao?

Còn không đợi Kiều Côn mở miệng giải thích, Vương phi đã đứng lên, nàng liếc nhìn Kiều Kim bên cạnh sắc mặt cổ quái một cái, sau đó nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng.

“Phụ thân… Mẫu thân người sao vậy… ” Kiều Côn bị cảnh tượng hỗn loạn này làm cho luống cuống chân tay. Cậu muốn dò hỏi phụ thân nhưng trông phụ thân lại như là đang cực kỳ mệt mỏi không muốn nhiều lời. Kiều Kim vẫy tay: “Con… ra ngoài trước đi.”

·

Mễ Lộ thất hồn phách lạc đi ra ngoài, giống như một cái xác không hồn, căn bản không biết mình đang đi đâu. Thời điểm cậu vừa mới đi qua khúc ngoặt cầu thang, đang định tiếp tục tiến lên phía trước lại đột nhiên bị một cánh tay vươn tới túm lại, sau đó cả người Mễ Lộ mất cân bằng ngã sang.

Bất thình lình, Mễ Lộ chỉ cảm thấy sống lưng đau xót, chờ khi cậu phản ứng lại mới phát hiện mình đang bị ép cứng ngắc lên vách tường. Mà giờ phút này người đứng trước mặt mình lại là thiếu gia.

Sau khi thấy rõ người trước mặt, hốc mắt Mễ Lộ tức thì đau xót.Nhớ tới cảnh vừa thấy hồi nãy, Mễ Lộ đột nhiên lớn gan, duỗi tay đẩy người ra né tránh khỏi sự giam cầm của Lôi Kha. Nhưng Lôi Kha lại chỉ thâm trầm nhìn cậu, chỉ dùng một bàn tay liền có thể thân thể đang vặn vẹo lung tung hoàn toàn không phối hợp của Mễ Lộ.

Mễ Lộ tức giận đến mức suýt trào nước mắt, vừa định kêu hành tiếng lại đột nhiên bị thiếu gia nắm lấy cằm, nặng nề hôn xuống.

Hơi thở khiến cậu hít thở không thông lại tàn khốc xâm chiếm nháy mắt tàn phá thân thể và tinh thần Mễ Lộ. Nước mắt không ngừng chảy xuống gương mặt cậu.

Thiếu gia đối với Mễ Lộ có lực hấp dẫn rất lớn, cậu chỉ gắt gao dãy dụa hai cái rồi hoàn toàn thả tâm tùy ý thiếu gia muốn làm gì thì làm.

Không phải cậu hèn hạ, chỉ là… được người mình thích nhiệt tình hôn như vậy, cậu sao có thể thật sự cứng rắn đẩy đối phương ra được?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio