Edit: Tira
Phòng khách Lôi gia, Khương quản gia cẩn thận bưng lên cà phê lên, sau đó nhanh chóng lui xuống.
Giờ phút này toàn thân Lôi Kha đều tản ra áp suất thấp làm người khó có thể bỏ qua. Phàm là người có mắt nhìn liền nhìn ra được, hắn đang tức giận.
Tát Mễ phu nhân giờ phút này đã bóc lớp mặt nạ không đáng tin kia xuống, nàng ngồi đối diện Lôi Kha, vẻ mặt lấy lòng nhìn con trai mình. “Việc này cũng không thể trách mẹ… Nếu mẹ không nói như vậy con cũng sẽ không trở về đâu.”
Tát Mễ phu nhân ủy khuất nhìn con trai, Lôi Kha nghe xong lời này giận phát điên, lập tức đứng dậy muốn rời đi. Lúc này Tát Mễ phu nhân mới xuống giọng, mang ý cầu xin nói: “Mẹ sai rồi, mẹ sai rồi còn không được sao…”
Bấy giờ Lôi Kha mới dừng lại, hắn hít sâu một hơi, xoay người nhìn về phía mẫu thân ở đằng sau, đè hỏa khí xuống hỏi: “Lấy cái cớ này để gọi con về rốt cuộc là bởi vì chuyện quan trọng gì?”
Tát Mễ phu nhân có điểm chột dạ lén nhìn Lôi Kha một cái, biết kiên nhẫn của nhi tử đại khái đã cạn kiệt, lúc này mới bị bất đắc dĩ nói chậm rì rì. “Còn không phải bởi vì con và cái cậu Mễ Lộ kia sao…”
Nói tới, Tát Mễ phu nhân vội vàng tiến lên bắt lấy cánh tay Lôi Kha, thập phần nghiêm túc bảo. “Con ngoan, con sẽ không phải thật sự coi trọng người hầu kia đúng không! Mẹ nói cho con biết, điều này không thể được. Mẹ đã chọn được Omega Diệp Gia cho con rồi, chỉ có Diệp Gia mới môn đăng hộ đối với nhà chúng ta
“Không có khả năng.” Còn không đợi Tát Mễ phu nhân nói hết lời, Lôi Kha trực tiếp dùng một lời phủ quyết lời nàng. Hắn kéo tay Tát Mễ phu nhân đang còn túm cánh tay mình ra, sau đó nhìn Tát Mễ phu nhân, nghiêm túc nói từng câu từng chữ.”Chỉ có Mễ Lộ mới là người sẽ trở thành bạn lữ của con.”
Tát Mễ phu nhân có lẽ bị lời của con trai làm cho kinh sợ. Nửa ngày đều không phục hồi tinh thần. Mãi đến khi Lôi Kha xoay người định rời đi, Tát Mễ phu nhân mới đột nhiên ngồi bệt xuống sàn nhà, la lối khóc lóc om sòm vỗ lên thảm mềm mại lông dê trên mặt đất: “Trời ơi! Thật không chịu nổi, tôi sao lại sinh ra đứa con không để cho người bớt lo như vậy cơ chứ.”
Lôi Kha lại làm như mắt điếc tai ngơ, cau mày đi ra ngoài.
Nhưng hắn còn chưa kịp ra khỏi phòng khách, Khương quản gia lại đột nhiên lảo đảo nghiêng ngả chạy vào.
“Không xong! Thiếu gia, phu nhân, không xong rồi!”
Lôi Kha nhíu mày, kéo lại Khương quản gia đang la to”Xảy ra chuyện gì?”
Tát Mễ phu nhân nguyên bản đang ngồi dưới đất khóc đến nghiêng đảo thiên địa cũng đình chỉ ngưng gào, ngơ ngác nhìn Khương Lệnh sắc mặt trắng bệch.
Khương quản gia bị Lôi Kha nhìn chằm chắm run rẩy nói, “Vừa, vừa rồi căn cứ quân sự gọi điện thoại tới, căn cứ bất ngờ bị tập kích, tướng quân… trúng đạn rồi.”
·
Chương trình học buổi sáng của Mễ Lộ vừa kết thúc, cậu thu thập đồ vật xong thì phát hiện Lôi Y đã đứng ở bên cạnh mình từ lúc nào.
Mễ Lộ không nghĩ tới chính là, Lôi Y lại nói muốn mời mình ăn cơm.
Mễ Lộ hoàn toàn không nghĩ ra lý do khiến Lôi Y muốn làm như vậy, lập tức liền lắc lắc tay. Lôi lại tựa hồ đã sớm đoán được Mễ Lộ sẽ có phản ứng như vậy, lập tức liền kéo tay Mễ Lộ. “Đi thôi, coi như chúc mừng cậu lần trước khỏi bệnh.”
Mễ Lộ nói không ra lời từ chối, chỉ đành nhanh cầm túi chạy theo Lôi Y. Cậu còn không quên liếc nhìn Quý Minh Tây sắc mặt khó coi đến muốn chết bên cạnh mình một cái, nhưng Lôi Y lại không hề phản ứng. Mễ Lộ cũng chỉ có thể căng da đầu coi như không phát hiện.
Hai người vừa định đi qua trước mặt Quý Minh Tây, y rốt cuộc cũng nhịn không được.
“Còn tôi thì sao?”
Lôi Y dừng bước, Mễ Lộ biết hai người bọn họ đây là đang giận dỗi chứ gì, chỉ có thể cúi đầu giả đà điểu. Cậu dùng dư quang nơi khoé mắt thoáng nhìn Quý Minh Tây bên cạnh đã tức giận không thôi.
Lôi Y hoàn toàn không có một chút sợ hãi nào, thậm chí đầu cũng không quay lại nói thẳng: “Tan học rồi, Quý thiếu gia đương nhiên muốn đi chỗ nào thì đi chỗ ấy thôi.
Một câu này của Lôi Y làm Quý Minh Tây á khẩu không trả lời được, trong lúc đó thì Lôi Y đã kéo Mễ Lộ đi rồi.
Quý Minh tây tức giận đến mức đá đổ mấy cái bàn trong phòng, nhưng mắt thấy người đã đi xa, rốt cuộc vẫn đuổi theo.
Lôi Y mang Mễ Lộ tới một quán ăn tư nhân trong học viện, người không nhiều lắm, Lôi Y tìm vị trí trong góc rồi kéo Mễ Lộ ngồi xuống.
Ông chủ nhiệt tình đưa thực đơn lên, hai người còn chưa chọn được bao nhiêu đồ ăn, lại phát hiện đối diện đột nhiên có người ngồi xuống.
—— Quý Minh tây.
“Quý thiếu gia, vị trí này tôi đã ngồi trước rồi.” Lôi Y không nhanh không chậm nói.
Trên mặt Quý Minh Tây hiện lên một tia xấu hổ, nhưng rồi nhanh chóng biến mất không còn mảy may. “Bọn cậu chỉ có hai người, bổn thiếu gia tôi thích ngồi đây đấy.”
Lôi Y không có biện pháp, cũng không phản ứng lại y, quay sang hỏi Mễ Lộ, chuyên tâm chọn đồ ăn của mình.
Lôi Y rảnh rỗi gọi món, Quý Minh Tây vẻ mặt hứng thú nhìn chăm chú mỗi một ánh mắt nụ cười của Lôi Y. Loại ánh mắt trần trụi này làm cái bóng đèn Mễ Lộ ngồi bên cạnh đều không được tự nhiên. Nhưng Lôi Y lại tương đối bình tĩnh, hoàn toàn như không cảm giác được.
Chờ đồ ăn được mang lên, Quý Minh Tây trợn tròn mắt. Y vừa định cầm lấy dao nĩa bắt đầu ăn, lại bị Lôi Y vỗ vào tay một cái. “Quý thiếu gia, tôi hình như không có mời anh ăn cùng.”
Mặt Quý Minh Tây nháy mắt tối sầm, vừa rồi Lôi Y không nói chuyện y còn tưởng rằng người này đã hết giận, lại không nghĩ rằng cậu ta đang đợi mình rơi vào tình huống này!
“Được lắm.” Quý Minh tây nghiến răng nghiến lợi gầm trong họng, sau đó gọi phục vụ tới chọn đồ ăn cho mình.
Một bữa cơm kết thúc dưới không khí rối rắm và xấu hổ như vậy.
Suốt cả bữa cơm Mễ Lộ đều chỉ yên lặng cúi đầu ăn, hoàn toàn không dám tham chiến tranh lạnh giữa Lôi Y và Quý Minh Tây.
Sau khi ăn xong, Lôi Y nói muốn đưa Mễ Lộ trở về. Mễ Lộ liếc liếc mắt nhìn Quý Minh Tây phía sau sắc mặt xanh mét, vừa rồi Lôi Y mời mình ăn cơm đã khiến Quý Minh Tây thiếu gia tức chết. Cậu hiện tại không dám lại đưa đầu ra trước nòng súng nữa, vội vàng lắc lắc đầu, tỏ vẻ tự mình trở về được.
Lôi Y quay đầu lại nhìn Quý Minh Tây phía sau một cái, lúc này mới quay lại cưới với đối Mễ Lộ, sau đó gật gật đầu.
Mễ Lộ quả thực như lâm đại địch, cùng hai người nói hẹn gặp lại xong liền chạy về phía ký túc xá.
Mễ Lộ xem thời gian, cảm thấy thiếu gia hẳn là đã về đến nhà. Cũng không biết bệnh của tướng quân có nghiêm trọng không. Mễ Lộ nghĩ nghĩ, lấy máy truyền tin từ cặp sách ra, muốn nhắn tin cho thiếu gia hỏi thăm một chút.
Cậu vừa đi tới trước vừa cúi đầu bấm tin nhắn, rẽ qua một cái góc tường. Vừa định ấn xuống nút gửi đi, lại đột nhiên cảm nhận được một bàn tay đặt lên vai mình. Ngây sau đó một mùi hương cực nồng mãnh liệt tràn vào mũi. Mễ Lộ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, tức khắc liền mất đi tri giác.
Khi Mễ Lộ tỉnh lại, trước mắt cậu là một cảnh tượng hoảng hốt.
Cậu có thể cảm giác được mình tựa hồ đang nằm trên sàn nhà, bởi vì cậu cũng không xa lạ gì cảm xúc khi sờ lên thảm lông da dê tốt nhất này.
Lại một lát sau, tình cảnh trước mắt Mễ Lộ mới dần dần trở nên rõ ràng. Cậu chậm rãi giật giật thân thể, quả nhiên phát hiện mình đang nằm trên một cái thảm lông dê.
Cậu ngẩng đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh một chút, phát hiện đây là một căn phòng được trang hoàng vô cùng xa hoa.
Đây rốt cuộc là nơi nào? Mễ Lộ lắc lắc cái đầu nặng trĩu, lại phát hiện mình cái gì cũng không nghĩ ra.
Trong lúc hoảng hốt Mễ Lộ lại ngửi thấy được mùi hương quen thuộc vừa nãy. Cậu có chút vô lực lên gòng cánh tay, lại phát hiện bây giờ toàn thân mình không còn một chút sức lực.
Mễ Lộ nhận ra một chút mùi nguy hiểm, cậu thấy hình như mình bị bắt cóc. Hít sâu một hơi, khi cậu cố gắng chống lên mặt đất để dựa bức tường bên cạnh, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân.
“Ồ, tỉnh rồi?”
Mễ Lộ nghe tiếng quay đầu qua, thấy được người ngoài sở liệu.
Đồ Na Vương Phi mặc lễ phục cung đình từ trên cao nhìn mình, phía sau lưng nàng đứng vài người nữ Beta trung niên. Mễ Lộ sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại hiện tại mình đang ở trong hoàng cung.
“Vương phi, ngài…” Mễ Lộ giơ tay, lại phát hiện mình không có sức lực.
Đồ Na Vương Phi thấy phản ứng của Mễ Lộ một chút đều không lấy làm lạ, nàng đuổi mấy hầu gái Beta sau lưng mình lui xuống, sau đó xoay người đóng cửa lại. Lúc này mới không nhanh không chậm đi tới trước mặt Mễ Lộ, hơi hơi cong eo xuống, khuôn mặt trang điểm tinh xảo lộ ra một nụ cười âm lãnh.
“Ta nghĩ, hiện tại cậu nhất định thấy rất kỳ quái, vì sao ta lại phái người đem cậu tới nơi này.” Đầu ngón tay màu đỏ tươi của Đồ Na Vương Phi nhẹ nhàng nâng cằm Mễ Lộ. Giống như đang cẩn thận nhìn tường tận cậu, chỉ là nàng nhìn một lúc sau, ánh mắt liền âm u.
Đồ Na đột nhiên buông lỏng tay, móng tay dài vẽ lên khuôn mặt trắng nõn của Mễ Lộ một dấu vết nhợt nhạt. “Hừ, lớn lên còn thật sự thập phần giống nhau.”
Mễ Lộ vì động tác của Vương phi mà thân mình bị ném mạnh sang một bên, ngay sau đó cậu liền cảm giác được nóng rát đau đớn trên mặt.
Bởi vì tác dụng của thuốc, thần trí Mễ Lộ có chút không thanh tỉnh, nhưng cậu vẫn có thể phân biệt được thâm ý của Vương phi trong lời nói vừa rồi. Nàng nói… mình cùng mẫu thân lớn lên thực giống nhau.
Mễ Lộ chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy hận ý sâu đậm trên mặt Đồ Na Vương Phi.
Trong lòng Mễ Lộ căng thẳng, nháy mắt có dự cảm không tốt, nhưng vẫn nỗ lực trấn định.
“Không biết… Vương phi đem tôi tới nơi này, rốt cuộc là vì điều gì?”
Đồ Na Vương Phi nghe thấy câu hỏi như vậy, âm trầm trong mắt dần dần tiêu tán, thay vào đó là khoái ý nồng đậm. Nàng duỗi tay vỗ mặt Mễ Lộ, cười nói.
“Tiểu mỹ nhân, đừng sợ. Mặc dù ta cực kỳ chán ghét mẫu thân cậu, nhưng mà dù sao cậu cùng cũng là con trai của bệ hạ, ta đương nhiên sẽ không gây bất lợi đối với cậu. Hôm nay đưa cậu tới Hoàng cung kỳ thật cũng không phải vì chuyện lớn gì. Chỉ là muốn đối xử với cậu tốt một chút, sau đó… Trong lúc cậu tiến vào thời kỳ phát tình, giúp cậu tìm một Alpha vừa lòng đẹp ý mà thôi.”
Ngày nào mình rảnh thì sẽ cố gắng làm nhiều hơn một chương. Muốn đào hố mới mà tính xong cái này trước đã~~~
Cơ mà từ giờ tới Tết chắc cũng chỉ cố được mỗi ngày một chương thôi!