Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tira
Mễ Lộ đi vào tẩm điện của Liêu Mông tẩm điện với một trái tim vô cùng thấp thỏm.
Bởi vì, đêm qua cậu và thiếu gia đã ôm nhau ngủ suốt đêm. Hai người đã lâu không gặp, thiếu gia một chút tiết chế cũng không có. Tuy rằng Mễ Lộ đã tận lực áp chế thanh âm, nhưng lại vẫn không thể không lo lắng tai vách mạch rừng.
Nếu quan hệ của cậu và thiếu gia bại lộ thì không chỉ nguy hiểm đến tính mạng hai người bọn họ, mà còn sẽ phá hủy kế hoạch của Đế Quốc.
“Vương tử điện hạ, người hầu của Lôi Kha thiếu gia đã tới.”
Mãi đến khi người hầu dẫn đường bên cạnh mở miệng lên tiếng xin chỉ thị, Mễ Lộ mới phục hồi tinh thần.
“Ừ, tiến vào.”
Giọng Liêu Mông vang lên, Mễ Lộ cúi đầu, vòng qua một tấm bình phong, đi vào sảnh trong.
Mễ Lộ đứng cách Liêu Mông khoảng hai ba mét. Trên mặt cậu không có biểu cảm gì nhưng kỳ thật trái tim đã treo trước ngực.
Không nghĩ tới Liêu Mông mở miệng lại là một ngữ khí ôn hòa.
“Cậu chính là người hầu của Lôi Kha phải không, tới bên này ngồi đi.”
Mễ Lộ nghe vậy bất động thanh sắc gật gật đầu, nhưng là trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu… tên là gì?”
Liêu Mông vừa hỏi tên vừa cẩn thận đánh giá người trước mặt một chút. Hôm qua không để ý lắm, hôm nay trông thấy mới phát hiện người hầu này thật ra lớn lên không tồi. Trong lòng Liêu Mông tức khắc có điểm không vui lắm, sớm biết thế đã không để người đẹp như vậy bên người Lôi Kha.
Mễ Lộ bị Liêu Mông vừa lập tức trầm mặc một chút, lại vẫn là nhanh chóng nhỏ giọng trả lời nói: “Tôi tên là Khương Ninh.”
Khương Ninh là con trai của Khương Lệnh quản gia, cái tên này thường xuyên xuất hiện trong miệng Khương quản gia, dưới tình huống cuống quít Mễ Lộ liền lấy dùng.
“Ồ, Khương Ninh… “
Liêu Mông lẩm nhẩm cái tên này suy nghĩ một vòng, không cảm thấy có gì khả nghi,
liền lộ ra một cái ôn hòa tươi cười với Mễ Lộ.
“Hôm nay gọi cậu tới đây kỳ thật cũng không phải chuyện gì quan trọng. Chỉ là muốn hỏi cậu một chút, hôm qua Lôi Kha thiếu gia ngủ có ngon không?”
Ngay lập tức Liêu Mông đã nhắc tới vấn đề mấu chốt làm Mễ Lộ run sợ. Tuy rằng cậu biết rõ đối phương không hoài nghi gì, nhưng là vẫn là tránh không được hơi khẩn trương.
“Dạ… rất tốt.”
Liêu Mông nghe thấy câu trả lời rốt cuộc cũng gật đầu, sau đó bưng lên chén trà trước mặt, nhìn như lơ đãng nói: “Cũng không gạt cậu, cậu biết đến, Lôi Kha là người của Đế Quốc. Hắn vừa mới tới Sạ Hưng, tâm lý khó tránh khỏi có chút không tiếp thu được. Cậu cũng tới từ Đế Quốc, đây cũng là nguyên nhân ta sắp xếp cậu bên cạnh hắn. Cho nên… mục đích hôm nay gọi cậu đến, là muốn nhắc nhở cậu giúp ta âm thầm quan sát Lôi Kha. Cũng không phải bảo cậu giám thị hắn. Ta chỉ là… muốn càng thêm hiểu rõ, quan tâm hắn một chút thôi.”
Nói tới đây, trong mắt Liêu Mông hiện lên một tia cô đơn. “Bắt đầu từ ngày mai, cứ cách mấy ngày, ta liền sẽ chọn thời gian cho người gọi cậu tới, cậu tới báo cáo lại cho ta một chút. Đương nhiên, chuyện này phải bảo mật với Lôi Kha hiểu không?”
Giờ phút này Liêu Mông mỉm cười nhìn Mễ Lộ, nhưng Mễ Lộ lại chỉ cảm thấy nụ cười kia làm toàn thân mình lạnh lẽo. Mễ Lộ hắn làm bộ thuận theo gật gật đầu, sau đó đứng dậy rời khỏi tẩm điện của Liêu Mông.
·
Lúc Mễ Lộ trở về Lôi Kha đã trở lại, đang ăn cơm trưa.
Mễ Lộ liếc mắt nhìn, mấy Beta đều ở trong nhà ăn kia, vì thế cậu chỉ đứng một bên chờ Lôi Kha ăn cơm xong.
“Đi đâu?” Lôi Kha đầu cũng không nâng, bộ dáng hơi hơi phẫn nộ, lời này rõ ràng là đang nói với Mễ Lộ.
Mễ Lộ khiêm tốn mà khom khom lưng, “Vương tử điện hạ hỏi tôi ngài ngủ có ngon không, sau đó lại dặn dò tôi phải hảo hảo chăm sóc ngài.
“
“Ừ” Lôi Kha nghe xong lời này chỉ gật gật đầu, sau đó cầm lấy khăn ăn bên cạnh lau miệng. Hắn quay sang nói với Beta bên cạnh vẫn luôn đứng chia thức ăn: “Được rồi, phần còn lại đem xuống đi.”
Beta kia nghe vậy gật gật đầu, cô ta nhìn Mễ Lộ một cái, sau đó bê đồ ăn trên bàn cơm rời khỏi nhà ăn.
Mấy Beta kia mới vừa đi, Lôi Kha liền đứng dậy trực tiếp kéo tay Mễ Lộ đi lên phòng ngủ ở lầu hai. Túm người vào trong, khóa kỹ cửa rồi xoay người nâng mặt Omega, tinh tế hôn trong chốc lát. Mãi đến khi Mễ Lộ thở đều không xong rốt cuộc mới buông cậu ra.
“Liêu Mông gọi em tới làm gì?”
Trong lòng Mễ Lộ vốn đang có chút không cao hứng, nhưng thấy dáng vẻ thiếu gia lo lắng cho mình như vậy ngọn lửa nhỏ trong lòng cũng biến mất hầu như không còn. Tuy rằng trong lòng cậu không thoải mái, nhưng lại không muốn kể hết mọi chuyện. Sau đó rốt cuộc vẫn không nhịn được lại nói thêm vài câu.
“Cũng không có gì… Người ta bảo em nhìn chằm chằm anh cho tốt rồi báo cáo lại thôi! Cậu ta thật đúng là đủ thích anh đó.”
Những lời này của Mễ Lộ thật đúng là mang theo nồng đậm vị chua, làm Lôi Kha lập tức vui vẻ. Hắn biết đây là bảo bối nhà mình ghen rồi.
Lôi Kha nhanh nhẹn duỗi tay ôm lấy nhóc con đã uống một thùng dấm chua trước mặt, hôn chụt chụt cậu vài cái, cố ý trêu đùa. “Vậy em báo cáo cho cậu ta: Đêm qua Lôi Kha ở ta trên giường chứ đâu!”
Một câu này làm mặt Mễ Lộ nháy mắt đỏ bừng. Cậu chưa bao giờ biết tới hoá ra thiếu gia có một mặt không đứng đắn nhưu vậy, lập tức cũng nhịn không được bị trêu đến cười ha ha.
(
)
Trước giờ đối với mọi chuyện Mễ Lộ vẫn luôn giữ thái độ ẩn nhẫn. Nếu là trước kia, muốn thấy dáng vẻ ghen tuông của Mễ Lộ quả thực là chuyện không có khả năng, nhưng hiện tại Lôi Kha cảm giác được Mễ Lộ đang từng chút, từng chút một thay đổi. Hơn nữa hắn cũng biết sự thay đổi này là bởi vì mình.
Nghĩ đến đây, cả trái tim Lôi Kha đều ấm áp lên, hắn nhịn không được quấn lấy eo Omega, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.
Trên mặt Mễ Lộ vẫn có chút hồng hồng, hôn một lúcucliền bắt đầu chống tay đẩy thiếu gia ra.
Thật cũng không phải cậu thẹn thùng, chẳng qua cậu thật sự sợ hôn thêm một lúc nữa thì cậu không khống chế nổi thiếu gia mất.
“Anh… bi Hoàng Đế Sạ Hưng gọi đi làm gì?”
Mễ Lộ đẩy ngực Lôi Kha thở hổn hển một hơi, rốt cuộc vẫn không quên hỏi chính sự.
Nhắc tới chuyện này Lôi Kha lập tức cũng nghiêm chỉnh hơn một chút, nhưng tay vẫn không rời khỏi eo Mễ Lộ.
“Không có gì, vẫn chỉ là chuyện chiêu hàng anh thôi.”
“Anh đáp ứng rồi?”
“Không có.”
“Nhưng mà…” Mễ Lộ ngập ngừng, thiếu gia tới nơi này chính là để nằm vùng. Nếu đã nằm vùng, lòng trung thành đương nhiên phải đặt lên hàng đầu.
Lôi Kha nhìn Mễ Lộ muốn nói lại thôi dường như cũng đoán được trong lòng cậu nghĩ gì. Hắn nắm chặt tay Mễ Lộ rồi mới giải thích: “Hoàng đế Sạ Hưng cũng không phải người bình thường, nếu anh đáp ứng quá nhanh ông ta nhất định sẽ nghi ngờ. Cho nên, phải để ông ta thử anh thêm vài lần, lúc đó anh sẽ ra vẻ “miễn cưỡng” bị lay động…”
Mễ Lộ nghe xong rốt cuộc cũng thấy sáng tỏ gật gật đầu, thiếu gia lại tiếp tục nói: “Kỳ thật… xuống tay từ trên người Liêu Mông có khả năng sẽ nhanh hơn một chút. Có điều… phải dặn trước, em không được ghen nữa đó.”
Nói xong, Lôi Kha dùng đôi mắt thâm thúy theo dõi người trong lòng ngực. Mễ Lộ còn đang xấu hổ gần chết vì lời nói vừa rồi của mình, bây giờ Lôi Kha lại đề cập tới, ánh mắt cậu trốn tránh, giả bộ khoan dung rộng lượng giải thích: “Em đương nhiên sẽ không ghen!”
“Ừ.” Lôi Kha cười tủm tỉm mà đáp lời, nhưng tia giảo hoạt trong mắt lại là làm Mễ Lộ đỏ mặt thêm lần nữa.
·
Cứ như vậy, Lôi Kha ban ngày ứng phó đủ loại thế công của Hoàng đế Sạ Hưng và Vương tử Liêu Mông, buổi tối lại ở trong phòng cùng Mễ Lộ bên nhau.
Cách mỗi hai ba thiên, Mễ Lộ sẽ bị Liêu Mông phái tới người gọi tới tẩm điện hỏi chuyện.
Mễ Lộ báo cáo lại theo những gì thiếu gia giao cho.
Đại thể là sẽ báo lại Lôi Kha mỗi ngày đều làm những gì, cùng với lơ đãng để lộ ra một chút tin tức làm Liêu Mông động tâm.
“Chỉ là, hôm nay Lôi Kha thiếu gia cầm một cây dao găm nhìn thật lâu, tựa hồ tâm tình cũng không tệ lắm.”
“Dao găm?” Cảm xúc của Liêu Mông vốn đang không quá vui vẻ nghe thấy lời này tức khắc mắt sáng lên, ngay sau đó liền truy vấn hỏi: “Dao găm có hình dáng như thế nào?”
Mễ Lộ tỏ vẻ cái gì cũng không hiểu, chỉ miêu tả đơn giản, “Chính là màu đồng cổ, phía trên hình như còn có một ít hoa văn phức tạp.”
Liêu Mông nhận được đáp án vừa lòng khóe miệng nhất thời tràn ra một nụ cười, trên mặt mỉm cười kiêu ngạo, “Ta đã biết… “
“Được rồi, cậu trở về đi, làm rất tốt. Tiếp tục nghe lời, về sau sẽ không bạc đãi cậu.” Liêu Mông phất phất tay ý bảo Mễ Lộ lui xuống. Mễ Lộ nghe vậy hơi hơi khom khom lưng, sau đó rời khỏi tẩm điện của Liêu Mông.
Mà bữa tối cùng ngày, Liêu Mông không ngoài dự kiến xuất hiện ở chỗ ở của Lôi Kha.
Gần đây Lôi Kha vẫn luôn đối xử với y không nóng không lạnh, trong lòng vị Tiểu vương tử tâm cao khí ngạo này liền có điểm sốt ruột, vì thế mấy ngày nay đều cố ý không tới tìm Lôi Kha. Trong lòng Liêu Mông muốn sử dụng biện pháp lạt mềm buộc chặt, hôm nay lại nghe Mễ Lộ nói Lôi Kha vẫn luôn ngắm dao găm mình đưa cho hắn, lập tức trong lòng liền vui vẻ, rốt cuộc kìm nén không được.
Hừ, người này cũng biết nhớ thương ta rồi.
Liêu Mông hiểu được đạo lý một vừa hai phải, hơn nữa y cũng rất tưởng niệm Lôi Kha, ngay khi trời tối liền chờ không nổi vội vàng chạy tới chỗ ở của Lôi Kha.
“Vương tử điện hạ, sao ngươi lại tới đây?”
Lôi Kha thấy Liêu Mông đến liền nhanh chóng đứng dậy, mày hơi hơi nhăn lại, dáng vẻ vô cùng kinh ngạc.
Chính là xưng hô kia làm Liêu Mông vốn đang vui vẻ hơi bĩu bĩu môi, nhưng y vẫn nhanh chóng chạy tới kéo cánh tay Lôi Kha. Dùng giọng nói mang theo hương vị nũng nịu rõ ràng. “Đều đã nói với anh bao nhiêu lần, đừng xa lạ như vậy, gọi Liêu Mông là được rồi.”
Lôi Kha nghe vậy làm như bất đắc dĩ cười, lắc lắc đầu, nét dung túng trong mắt hắn tức thì đánh trúng trái tim nhỏ vốn đang kinh hoàng không ngừng của Liêu Mông.
“Người đâu, mau lại đây cắt đồ ăn, tối hôm nay ta sẽ ăn ở chỗ này!”
Vẻ mặt Liêu Mông không thèm che dấu ý cười gọi người hầu chờ bên ngoài nhà ăn. Ngồi đối diện Lôi Kha cười khanh khách nhìn hắn.
Lôi Kha cũng cong lên khóe miệng nhìn người đối diện, trên mặt tựa hồ có ôn nhu vô hạn.
Một lát sau, có tiếng bước chân truyền đến, Mễ Lộ cúi đầu, bưng bàn ăn đi vào.