Sợ ma có lẽ là căn bệnh chung của hầu hết những đứa trẻ, cô cũng vậy. Sợ bóng tối, sợ ở một mình, sợ những tiếng động lạ, sợ cả khi bóng đèn điện quang do bị hư chuột mà liên tục chớp tắt. Ba cô hay cười nói rằng: “Ma chị là mấy chuyện bịa đặt thôi, chúng làm gì có trên đời. Nếu có thì ba đã thấy lâu rồi.” Ba kể ngày xưa trên chiến trường Campuchia, xác người chết la liệt, mất tay, mất chân, còn có người chỉ còn là mớ thịt vụn. Ba kể, bãi chiến trường hoang tàn kinh dị như vậy, mà ba còn không thấy con ma nào thì làm gì có ma. Ba nói chừng nào nhìn thấy thì ba mới tin. Câu nói ấy của ba khiến cô vững dạ thêm phần nào. Nếu có ma, thì cô đã nhìn thấy rồi phải không?
.
.
.
Nhưng mà...
.
.
.
Cô phát hiện ra.
.
.
.
Ba đã nói dối.
.
.
.
Ba thấy chúng? Phải không?