“Lão công, có phải ta hoa mắt không? Ngủ trên giường Tiểu Dật là một nam hài?”
“Ân.”
“Nguyên lai con ta thật sự là đồng tính luyến……”
“Ân.”
“Hơn nữa hắn còn là luyến đồng phích, đứa nhỏ này có thể còn vị thành niên nha!” [R: luyến đồng: chắc ai cũng hiểu, phích là thích/ đam mê/nghiện.]
“Ân.”
“Đây chẳng phải là cái loại biến thái người ta hay nói đấy sao?”
“Ân.”
“Ba, mẹ, các ngươi làm thế nào không gõ cửa liền vào được?” Tư Đồ Dật mở to mắt nhìn hai vợ chồng lén la lén lút trốn trốn tránh tránh ở bên giường.
Ta ngáp một cái, trở mình nghiêng người, ôm chặt lấy Tư Đồ Dật, không ý thức nói: “Dật Dật, ngươi nói mớ.” Hai mắt hơi lơ mơ mở ra lại khép vào, đã thấy có bóng người ở bên giường chớp động, bóng người? Ta còn đang ôm Dật Dật, bóng người bên giường kia là ai?
Ta lập tức mở to mắt, lại thấy một nam một nữ như mèo trốn ở bên giường: “A! Có tặc!” Ta há miệng kêu ầm lên.
Tư Đồ Dật che miệng của ta: “Đừng kêu, là cha mẹ ta.”
“A? Cha mẹ ngươi làm tặc?”
Cha mẹ Tư Đồ Dật xấu hổ đứng thẳng dậy, bà mẹ cười gượng nói: “Chúng ta, chúng ta…… Ha ha…… Chúng ta……” Bà khoa tay múa chân cả buổi cũng chưa nói rõ ràng.
Ông bố lôi kéo bà, thanh giọng khụ một tiếng: “Chúng ta đi ra ngoài trước.”
Vội vàng mang mặc quần áo đi vào phòng khách, đã thấy đôi vợ chồng kia đang ăn mì ăn liền rất vui vẻ: “Đã lâu chưa ăn mì ăn liền, ăn ngon thật!”
“Ân.”
“Hai người mới sáng sớm không phải chỉ là đến ăn mì ăn liền của ta đi?” Tư Đồ Dật tức giận nói.
Bà mẹ lập tức buông bát trong tay, cầm lấy khăn tay tao nhã xoa xoa miệng: “Chúng ta là muốn đến chứng thực một chút ngươi có phải đồng tính luyến ái hay không, hiện tại đã biết, chúng ta cũng an tâm.”
Tư Đồ Dật nhíu mày hỏi: “Có ý tứ gì?”
Bà mẹ chậm thanh chậm khí nói: “Chúng ta thấy ngươi vẫn không có quen bạn gái, cho nên lo lắng ngươi là đồng tính luyến ái, nhưng là thấy ngươi cũng không có bạn trai, cho nên lo lắng ngươi là tính vô năng, hiện tại bị chúng ta bắt gian tại giường, chúng ta sẽ không phí công lo lắng, đồng tính luyến ái nói chung so với tính vô năng vẫn tốt hơn, chúng ta cũng không để ý ngươi có luyến đồng phích.” [R: tính vô năng: vô tính, k có càm giác vs cả nam và nữ]
Một phen nói sạch, mặt Tư Đồ Dật nhất thời đen như mặt Bao Chửng lun [R:chém]: “Ta không có luyến đồng phích!”
Mẫu thân hắn lập tức chỉa vào người ta: “Hắn đủ mười tám chưa?”
Ta lập tức nhảy vào nói: “Mẫu thân đại nhân, ta năm nay vừa tròn mười tám tuổi.”
Mẫu thân hắn ngây ra như phỗng nhìn ta: “Ngươi gọi ta mẫu thân đại nhân?”
Tư Đồ Dật mặt trắng không còn giọt máu liếc ta một cái, khinh trách mắng: “Hắn thích nói giỡn!”
Ta khó hiểu nói: “Ngươi đều là người của ta, cha mẹ của ngươi đương nhiên chính là phụ mẫu ta.”
Cha mẹ hắn nhất thời hóa đá [R: =))], bà mẹ ngồi yên một chỗ không nhúc nhích, miệng há hốc, ông bố đang nhai dở mặt đơ lại luôn, miệng đình chỉ mọi hoạt động.
Tư Đồ Dật nhéo lỗ tai ta, quát khẽ nói: “Ngươi đừng nói hưu nói vượn.”
“Ta nào có?” Ta ủy khuất hấp hấp cái mũi: “Đây là sự thật thôi, chúng ta hiện tại không phải đang kì tân hôn sao?” [R: aka tuần trăng mật]
Tư Đồ Dật cơ mặt không ngừng run rẩy, rốt cục không thể nhịn được nữa bùng phát thật to vào ta: “Ngươi đồ Tử Tiểu Bạch!”
Cha mẹ hắn hai mặt nhìn nhau: “Bạo lực gia đình!”
Tâm tình của ta phi thường tốt, hảo vô cùng, theo cha mẹ hắn cả một buổi sáng về sau khóe miệng của ta luôn luôn nhếch lên, nguyên lai cha mẹ hắn hiền lành như vậy, không chỉ có làm cho Dật Dật hảo hảo đối ta, còn cho ta gọi bọn họ một tiếng ba mẹ, đây là khẳng định với ta rùi: “Ha hả ha hả……”
Tư Đồ Hưởng ném quyển sách trên tay, trêu chọc nói: “Ngươi cười ngu cả một buổi sáng, cẩn thận miệng rút gân.”
Ta đắc ý nói: “Cha mẹ ngươi thừa nhận ta, ngươi cũng phải đổi xưng hô gọi ta Tiểu Bạch ca ca.”
“Tiểu Bạch ca ca? Há há há……” Tư Đồ Hưởng cười đến ngã xuống sô pha, dùng quyển sách hắn vừa xem che lên mặt, trên bìa quyển sách kia còn có một nữ nhân không mặc quần áo. [R: văn hóa phẩm k lành mạnh nha]
Ta hướng hắn chớp mắt vài cái: “Hôm nay mang ta đi đâu chơi? Ta còn muốn đi xem cái thoát y vũ kia nha.”
Tư Đồ Hưởng lập tức khẩn trương hề hề nói: “Đừng, ngươi còn nói cái gì mà thoát y vũ, ngày hôm qua ta bị nhị ca mắng đến cẩu huyết lâm đầu, còn uy hiếp ta nói, chỉ cần ta mang ngươi đi ra ngoài một lần nữa, hắn sẽ bắt ta đi Châu Phi công tác ba tháng.”
“Châu Phi? Là cái chỗ nào?”
“Đương nhiên là không có mỹ nữ, không có suất ca, không có thức ăn ngon, không có địa phương đẹp gì cả.” Hắn uể oải vò đầu, ai oán nhìn ta: “Đều là tại ngươi sai, hại ta giống như ngồi tù bị nhốt tại văn phòng.”
Không được đi chơi? Ta thất vọng cực kỳ, đành phải hồi ở văn phòng Dật Dật, tâm tình hắn hôm nay thoạt nhìn không tốt lắm, Phương bí thư cũng không dám đi vào.
Vừa mở cửa phòng làm việc hắn, lại thấy Liễu Tiếu Phong ngồi trên sô pha: “Tiêu Bạch!”
“Liễu Tiếu Phong? Ngươi như thế nào ở trong này?” Ta kinh ngạc nhìn hắn, lại nhìn hướng Tư Đồ Dật, chắc không phải hắn nghĩ muốn tống ta đi đấy chứ?
Tư Đồ Dật thản nhiên cười nói: “Liễu Tiếu Phong hôm nay muốn mang ngươi đến nhà hắn, lấy tẫn chủ chi nghi.” [R: đối xử thật tốt?]
Liễu Tiếu Phong đứng lên, vừa cười vừa đi về phía ta: “Chúng ta mười năm không gặp mặt hẳn là nên hảo hảo tâm sự, ta rất muốn biết chuyện ở nhà, cha ta cùng phụ thân ta thế nào.”
Ta không tiện cự tuyệt, đành phải nói: “Vậy hôm nay quấy rầy ngươi rồi.”
——–
Kỳ thật ta cùng Liễu Tiếu Phong cũng chỉ là trước đây thường xuyên cùng một chỗ chơi, khi đó ta còn rất nhỏ, chỉ nhớ rõ hắn phi thường chiếu cố ta, sau lớn lên mới dần dần biết ta khi ta sinh ra, phụ hoàng liền đem hắn hứa cho ta, nếu không phải hắn bỗng nhiên mất tích, không chừng hắn hiện tại đã muốn là Vương phi của ta.
“Đến, uống nước.”
Ta ở tùy ý đi thăm phòng ở của hắn, bên trong có rất nhiều gia cụ đều là mô phỏng làm theo đồ ở Nam Quận Quốc, nhìn ra được hắn thực hoài niệm quê hương, ta tùy ý nói: “Xem ra ngươi ở chỗ này quá cũng rất tốt nha.”
Hắn cười cười: “Hoàn hảo, lúc mới đến cũng phải gắng gượng rất vất vả, nhân sinh không quen, cái gì cũng đều không hiểu, quả thực giống như ngốc tử, lâu ngày cũng thành thói quen.”
“Vậy ngươi làm thế nào mà đến được chỗ này? Cũng giống ta là bị rơi xuống nước rớt đến hả?” Ta vẫn tương đối tò mò vì vấn đề này nha.
Hắn lắc lắc đầu: “Ta không phải, ta là vào trong gương đồng.”
“Gương đồng?” Ta cực kỳ ngạc nhiên nha, gương đồng nhỏ như vậy cũng có thể chứa được người?
Liễu Tiếu Phong thở dài: “Ta cũng không biết sao lại thế này, ta đang soi gương, bỗng nhiên liền hôn mê, sau đó tỉnh lại thì đã thấy đang ở chỗ này.”
Hắn đột nhiên hỏi: “Ngươi có biết cách trở về sao?”
“Trở về?” Ta sửng sốt: “Ta còn không nghĩ tới.”
Tươi cười trên mặt hắn trở nên có chút chua xót: “Ta rất muốn được trở về.”
Hết chương .