Sao đầy trời đẹp quá! Lóe sáng lóe sáng, ta mê đắm nhìn bầu trời đen kịt.
Sao? Tối rồi? Ta hét to một tiếng: “Nguy rồi, ngủ quên.”
Di, dưới đầu gối lên thứ mềm mềm gì đó, là cánh tay của ta sao? Ta vươn cánh tay nhìn nhìn, không phải nha, hai tay ta còn đang ở đây mà, xoay qua, lại đụng phải một đôi mắt sáng sủa, ta bắt đầu thét chói tai: “A! Quỷ!”
“Quỷ ở đâu chứ?” Thanh âm mềm nhẹ vang lên bên tai.
Hô hấp nóng ấm của hắn phun trên khuôn mặt ta, ta vươn tay sờ sờ má hắn: “Di, nóng, không phải quỷ, ha hả.” Ta không khỏi cười khúc khích.
“Thật đáng yêu...” Tiếng nói mềm nhẹ kết thúc ở trong miệng ta, bởi vì miệng của hắn đã dán lên của ta.
Ta kinh khủng trợn to mắt, sau gáy bị hắn mạnh mẽ đè lại, khuôn mặt hắn không ngừng phóng đại, lưỡi của hắn cường chen vào lãnh địa của ta: “Ưm... Ưm ưm...”
Cho đến khi không khí trong phổi ta sắp bị hắn hút hết, cuối cùng môi hắn rời khỏi ta: “Hương vị thực mê người!” Hắn liếm liếm môi.
Ta lúc này mới nhớ tới phải kêu người: “A! Phi lễ!”
Trong đám cây cả kinh bay ra một đám quạ đen: “Dát...”
Cũng không quản phụ hoàng không phụ hoàng, ta quả thực chính là chạy trối chết, kinh hồn chạy về vương phủ, lập tức chui vào lòng Tư Đồ Dật: “Ô... Thật đáng sợ, có người khi phụ ta!”
Tư Đồ Dật nét mặt phát lạnh, lập tức hỏi: “Ai khi phụ ngươi?”
Ách, ta nên nói thế nào đây? Bị người cường hôn? Không được, như vậy Dật Dật còn không nhốt ta trong nhà?
“Ngươi khi phụ ta, cả ngày không cho ta ra cửa, ta nhàm chán đến muốn tự sát!” Ta giả vờ ủy khuất nói.
Sắc mặt hắn thoáng nhẹ xuống, nhẹ giọng an ủi nói: “Được rồi được rồi, mỗi cuối tuần đi ra ngoài một lần, một lần không được vượt qua tiếng, hơn nữa không thể gây sự.”
Ta vội vàng gật đầu, cười ôm lấy hắn: “Dật Dật, ngươi tốt nhất, ta thực yêu ngươi nga.”Trên khuôn mặt hắn có chút hồng, thô cổ nói: “Nói ngốc gì vậy.”
Hắc hắc, xấu hổ rồi, ta cọ cọ trên người hắn, nhỏ giọng nói: “Hai tháng rồi, hẳn là có thể làm phải không? Huống hồ ngươi nhịn được sao?” Ta xấu xa dán chặt lấy hắn.
Hắn khó nhịn thở dài: “Vừa qua tháng, còn không quá ổn định, nhịn thêm vài ngày nữa, có được không?” Hắn sờ sờ đầu ta: “Ngoan, nghe lời!”
Còn phải nhịn? Ta cúi đầu ủ rũ nằm úp sấp trên giường: “Đã biết!”
Bởi vì được Tư Đồ Dật cho phép, vậy nên ta có thể đi ra ngoài một chút, ngày hôm nay ta dậy từ sớm, vội vã uống vài ngụm cháo liền ra cửa, điểm đến là Tề Phúc Lâu.
Vừa tới góc phố ta liền thấy Tư Đồ Dật, hắn đưa lưng về phía ta đứng trước cửa Tề Phúc Lâu, hình như đang nói chuyện với ai đó, ta lặng lẽ đi tới, yên lặng đứng ở sau hắn, mới phát hiện đứng đối diện hắn là một thiếu niên, một khuôn mặt xấu hổ hồng hồng, thấy ta đứng ở phía sau Tư Đồ Dật liền lập tức chạy.
“Di, Tiểu Bạch, ngươi sớm như thế đã ra ngoài? Không ngủ thêm một lúc sao?” Hắn kéo tay ta đi vào trong: “Vào ăn chút gì trước đã.”
Ta liếc liếc đóa hoa tươi màu đỏ hắn cầm trong tay kia, đó là thiếu niên vừa rồi tặng sao? Ta có chút tức giận: “Hoa này cho ta.”
Hắn lắc lắc đầu: “Không được, đây là người khác cho... Này!” Hắn còn chưa dứt lời ta đã cướp đóa hoa tới tay, hung hăng giẫm xuống chân: “Giẫm nát ngươi!”
“Cái này là của người khác, sao ngươi lại làm vậy!” Hắn không giải thích được nhìn ta.
“Của người khác ta mới giẫm! Hừ!” Ta tức lên lại giẫm cái.
Sắc mặt hắn có chút khó coi: “Mai Nhi, đưa vương gia về phủ!”
Hừ, vì hoa người khác tặng hắn dĩ nhiên muốn đuổi ta về, mũi ta chua xót, suýt thì rơi lệ, lập tức xoay người nói: “Chúng ta đi!”
Vừa về vương phủ, ta lập tức đón cửa phòng, nước mắt nghẹn từ lâu cuối cùng chảy xuống: “Ô... Tư Đồ Dật, ngươi tên hỗn đản, ngươi thay lòng rồi, khó trách ngươi không muốn chạm vào ta... Ô... Cái tên kia có chỗ nào so được với ta chứ?” Mắt thấy thứ có thể đập đều bị ta hất xuống đất, trong phòng loạn thành một đoàn, mảnh vỡ sứ rơi đầy đất.
“Vương gia, ngươi mở mở cửa!” Mai Nhi ở bên ngoài gõ cửa.
“Ta không mở, các ngươi đi đi, đừng phiền ta!” Ta giận dữ hét.
Ngoài cửa không có thanh âm, ta tiếp tục ở trong phòng đập đồ phát tiết lửa giận, đợi tới lúc ta khóc mệt mỏi, liền trực tiếp nằm ngủ trên giường.
Chạng vạng Tư Đồ Dật trở về, thấy cả gian nhà bừa bãi chỉ là nhíu mày nhíu mày, cũng không nói gì.
Đáng giận, hắn dĩ nhiên một câu giải cũng không có, lửa giận trong lòng ta lại bốc lên, trào phúng nói: “Chuyện ngươi làm sai, một câu xin lỗi cũng không có sao?”
Hắn lãnh mặt nói: “Ta không làm sai chuyện gì, vì sao phải xin lỗi? Ngược lại là ngươi, ngươi hẳn là tự kiểm điểm hành vi của mình mới đúng!”
Ta lập tức nhảy dựng lên: “Ta kiểm điểm cái gì? Đâu phải ta làm sai.”
“Quên đi, ta không muốn cãi nhau với ngươi!” Hắn ngồi ở bên cạnh bàn nhíu mày.Ta cười lạnh nói: “Ta cũng không muốn cãi nhau với ngươi, ngươi đêm nay ngủ thư phòng đi!”
Hắn lập tức đẩy cửa mà đi, ta phẫn hận ném gối ra ngoài: “Ta hận ngươi!”
Lăn qua lộn lại một đêm không ngủ, ta một mực suy ngẫm có phải mình có hơi quá đáng hay không, dù có cãi nhau ta cũng không thể đuổi hắn ra khỏi phòng, như vậy chỉ có thể khiến mâu thuẫn giữa chúng ta càng thêm ác liệt: “Quên đi, vẫn là ta đi xin lỗi đi.”
Rón ra rón rén đi đến phòng, ta đưa lưng về phía giường nói: “Dật Dật, xin lỗi.”
Một lúc lâu không thấy ai đáp lại, ta quay lại nhìn, giường thư phòng trống không không người, chăn phía trên được gấp chỉnh tề, bộ dáng không giống có người ngủ qua: “Dật...”
Thuận tay hái xuống một đóa hoa sơn trà thật to trong thư phòng, ta thấp thỏm bất an chạy đi ra ngoài, ta muốn đi Tề Phúc Lâu tìm hắn.
Buồn cười chính là, ở cùng một địa điểm, cùng một thời gian, ta lại gặp được cùng một loại chuyện, thiếu niên kia đưa hoa cho Tư Đồ Dật, mà Tư Đồ Dật cười cười liền nhận, ta còn nhớ trước đây từng tặng hoa cho hắn, thế nhưng hắn không nhận, hiện tại đại biểu cái gì?
Hắn không yêu ta nữa...
Hoa sơn trà trong tay ta lặng yên rơi xuống đất, người qua đường trước mặt không chút nào lưu ý giẫm qua...
Thất hồn lạc phách quay về vương phủ, Mai Nhi vội vàng hỏi: “Vương gia, ngươi đi đâu, dọa chết ta, ta tìm ngươi khắp nơi đều không thấy.”
Thanh Ba tựa cột mà đứng, thản nhiên nói: “Đi Tề Phúc Lâu chứ gì.”
Bỗng nhiên não ta nóng lên, nắm tay Thanh Ba nói: “Rau chân vịt, vẫn là ngươi hiểu ta, ngươi gả cho ta đi!”
“A?” Mai Nhi đánh nghiêng cái mâm trong tay: “Vương gia, ngươi muốn ăn vụng sau lưng Vương phi!”
Cái gì ăn vụng? Nói khó nghe như thế! Ta trừng nàng, lại tiếp tục nói với Thanh Ba: “Ta cưới ngươi làm trắc phi, thế nào?”
“Ta không muốn!” Thanh Ba lành lạnh phun ra chữ.
“Oa, ta có chỗ nào không tốt? Các ngươi đều không cần ta!” Đau khổ từ trong lòng tuôn ra, ta nhịn không được nằm úp sấp trên bàn gạt nước mắt.
Thanh Ba thờ ơ, trái lại xoay người rời đi: “Ngươi tiếp tục!”
Ta khóc lớn tiếng hơn: “Ô... Oa... Thế giới này ghét bỏ ta!”
“A, không xong, ta quên mất!” Dáng vẻ Mai Nhi lo lắng làm ta quên khóc: “Sao vậy?”
“Hoàng thượng triệu ngươi tiến cung!”
Đại hoàng huynh triệu ta tiến cung? Có chuyện gì chứ? Ta lau nước mắt: “Mau thay ta đổi quần áo.”
Chờ tới lúc ta chạy tới hoàng cung, vừa lúc đại hoàng huynh tan triều đang ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương: “Tiểu thập thất, sao ngươi hiện tại mới đến.”
Lòng ta trống rỗng nói: “Trên đường kẹt xe.”
“Kẹt xe? Có ý gì?” Hắn hiếu kỳ nhìn ta.
Nguy rồi, nói lời chỗ Dật Dật, ta vội vã nói: “Hoàng huynh tìm ta có chuyện gì không?”
Đại hoàng huynh buông hồ sơ, cười meo meo nói: “Tiểu thập thất, ngươi biết tam hoàng tử Yến Thu Phi của Tây Bình Quốc không?”
“Biết, làm sao?” Ta không giải thích được nhìn hắn.”Vừa rồi lúc lâm triều, Yến Thu Phi đề xuất với ta muốn Nam Quận Quốc và Tây Bình Quốc liên hôn.”
Ta đầy mặt khó hiểu: “Chuyện này thì liên quan gì tới ta?”
“Hắn nói hắn mong muốn có thể gả cho thập thất vương gia, cũng chính là Ti Tiêu Bạch ngươi!” Đại hoàng huynh quỷ cười nói: “Ngươi thật đúng là có phúc khí!”
Cái gì? Gả ta? Ta có Dật Dật rồi mà! Thế nhưng... Trong đầu bỗng xẹt qua hình ảnh Tư Đồ Dật cầm hoa trong tay, nhiệt huyết toàn thân sôi trào, ta rống to một tiếng: “Ta cưới!”