"Cậu thực sự còn muốn trở về cái nhà quỷ kia? Không tính bán đi?"
Buổi chiều sau khi tan tầm, Cố Dĩ Nguyên ngồi trên sofa trong phòng khách, nghe người kia nói, có chút bất mãn ngẩng đầu nhìn người kia. Mấy ngày nay cô vẫn luôn ở nhà bạn, người bạn này tên là Nam Ngộ, là người cùng trong giới cô quen trong một quán bar lạp lạp mấy năm trước. Một cái tên rất trung tính, mà quần áo cũng như tác phong của người đó cũng trung tính.
Nam Ngộ để tóc dài đến vai, thân cao chân dài, trên người toàn hình xăm, là một người viết nhạc cũng coi là có chút danh tiếng. Bình thường làm việc xử lý công việc thì cực khéo đưa đẩy, nhưng khi ở một mình thì trở thành độc miệng danh xứng với thực.
"Phòng kia mình mua chưa lâu, ở cũng khá thoải mái, mình nghĩ chuyện kia chỉ là tình cờ thôi, nếu quả thực có mấy thứ bẩn theo mình, sao mấy ngày nay mình không đụng phải?"
Cố Dĩ Nguyên đương nhiên không thích Nam Ngộ ví nhà mình thành nhà ma, ai dè cô vừa mới nói xong, Nam Ngộ đã bật cười ha hả.
"Mình nói, Cố Dĩ Nguyên cậu cũng quá ngây thơ, không chừng con ma kia thích ở nhà cậu hù cậu. Hơn nữa con ma đó là một sắc quỷ, nếu không… tại sao ở trong phòng tắm sờ cậu." Đối với Nam Ngộ Cố Dĩ Nguyên rất yên tấm, tất nhiên cũng không giấu chuyện con quỷ ở trong phòng tắm làm chuyện kia, nhìn tên kia cười không tim không phổi, Cố Dĩ Nguyên mặc kệ tên kia, thu dọn đồ đạc lái xe trở về nhà.
Đến cửa lâu rồi, cô tìm chìa khóa trong túi của mình, điện thoại bỗng vang lên. Nhìn dãy số quen thuộc, Cố Dĩ Nguyên do dự một chút bắt máy. Vương Lỵ đã lâu rồi không có gọi cho cô, hôm nay có lẽ là lần đầu tiên sau một tháng qua. Sau khi điện thoại được kết nói, Cố Dĩ Nguyên vào phòng, mở cửa sổ để thay đổi bầu không khí trong căn phòng mấy ngày không được thoáng khí.
"Dĩ Nguyên, thực ra chuyện mình kết hôn, đều là do ba mẹ an bài, cậu cũng biết, mình từ nhỏ đến lớn không biết làm sao để từ chối yêu cầu của họ. Nhưng kỳ thực trong lòng mình vẫn thích cậu, mình không bỏ xuống được cậu, cho nên cậu có thể hay không…"
"Nếu như cậu gọi điện tới chỉ vì nói chuyện này, mình nghĩ chúng ta đã bàn bạc qua. Ngày cậu kếu hôn chúng ta sẽ triệt để chia tay. Mình sẽ không tiếp tục làʍ ŧìиɦ nhân của cậu, làm một kẻ thứ ba trong gia đình người khác. Vương Lỵ, mình cũng có cái gọi là tôn nghiêm của một con người, mình không nghĩ tới hai chúng ta đã bên nhau lâu như vậy, lại không thể chống nổi một lệnh của ba mẹ. Nếu như cậu thực sự muốn kết hôn, đừng gọi cho mình nữa."
Cố Dĩ Nguyên nói xong liền cúp máy, có thể chuyện này rất kỳ quái, rõ ràng trước đó lòng còn rất khó chịu, bây giờ cũng đã khá hơn nhiều rồi. Nhìn lại quãng thời gian đó toàn bộ đều thối nát, yêu càng sâu, đau càng nhiều, thời điểm khó vượt qua nhất thì kiều quy kiều, lộ quy lộ, ai cũng là khách qua đường, ai cũng đừng nghĩ sẽ bước vào tim ai làm mưa làm gió.
Kiều quy kiều, lộ quy lộ: 桥归桥, 路归路: diễn tả chuyện người không thể đi chung đường làm chung chuyện mà phải nghiêm ngặt phân chia ra. Gần nghĩa với câu Nước sông không phạm nước giếng.
Mở cửa sổ thay đổi một chút bầu không khí bên trong căn phòng, Cô Dĩ Nguyên đóng cửa sổ mở điều hòa, cuối cùng cũng cảm thấy trong phòng thoải mái hơn nhiều. Xem ra cái gì đó trong phòng đã đi rồi, chính mình trở về quả là lựa chọn chính xác. Nghĩ như vậy, Cố Dĩ Nguyên có chút tùy hứng ngâm nga bài hát, ngồi trên sofa chỉnh sửa tài liệu cần cho phiên tòa mở vào ngày mai, mãi cho đến khuya cô mới ngáp một cái đi tắm.
Tuy cảm thấy trong phòng đã không có vấn đề gì, nhưng Cố Dĩ Nguyên có lẽ vì chuyện lần trước trong lòng còn sợ hãi, lần này tắm cô cố ý mở đèn thật sáng, cũng không có lề mề mà nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ thân thể, từ phòng tắm đi ra. Khi cô an tĩnh ngồi trong phòng thổi tóc, cô tự tin cười rộ lên, quả nhiên không có xảy ra chuyện kỳ quái gì, xem ra phòng này chắc sạch sẽ rồi.
Nghĩ như thế, Cố Dĩ Nguyên thoa sữa dưỡng thể, an tâm nằm ở trên giường bình yên chìm vào giấc ngủ, chỉ là cô không biết, sau khi cô ngủ, đèn ở phòng tắm đã tắt đi một lần nữa sáng lên. Ở chỗ mà cô không nhìn thấy, bồn tắm nước dần dần đầy lên, tiếp theo, một người chậm rãi đi vào, nước bên trong lay động dần dần tỏa ra lạnh lẽo, tiếp theo dần dần từ trong phòng tắm đi ra, đứng ở bên cạnh giường của cô.
"A Nguyên…"
Đêm này Cố Dĩ Nguyên ngủ rất an ổn, tuy là đến nửa đêm cô cảm thấy càng ngủ càng lạnh, nhưng thật ra cũng không phát sinh chuyện gì kỳ quái. Nghe tiếng chuông báo thức vang lên, cô dụi dụi mắt từ trên giường đứng lên. Nhưng cơ thể lạnh lẽo cứng ngắc làm cho cô cảm thấy có chút không đúng lắm.
Trong phòng không có gì dị thường nhưng sàn nhà lại có mấy dấu vết rõ ràng, không phải cô dùng dép dẫm lên lưu lại vết nước, càng không phải dấu chân của bản thân, mà không cố ý nhìn cũng sẽ không chú ý tới dấu vết đó. Nhìn dấu vết dừng lại ở bên giường của mình, Cố Dĩ Nguyên cảm thấy phía sau lạnh lẽo, cô theo bản năng nhìn bên kia mép giường, nơi đó không có, cực kỳ sạch sẽ, cô càng cảm thấy sau lưng lạnh hơn.
Cô dựa theo dấu vết đó đi tới phòng tắm, phát hiện đèn trong phòng tắm ban đầu bị mình tắt tự nhiên vẫn còn sáng, trong bồn tắm nước vẫn còn giữ lại độ lạnh của nó, mà rõ ràng hôm qua chính mình chưa từng dùng qua bồn tắm. Hết thảy tất cả làm cho con tim đã buông xuống lại bị nhấc lên, cô lần theo dấu vết này từng bước đi về trong phòng, dừng lại ở dấu chân kết thúc bên giường.
Cô có thể tưởng tượng được, tối qua trong lúc cô ngủ say, có một sinh vật nào đó cứ như vậy đứng ở bên giường, không nói tiếng nào nhìn chính mình. Nỗi sợ làm cho Cố Dĩ Nguyên toàn thân rét run, cô vội vàng đi tới bên ban công, đứng ở nơi ánh mặt trời rực rỡ nhất. Cô không ngừng dùng tay ôm lấy chính mình, loại chuyện này thật sự quỷ dị, không làm cho cô sợ cũng khó.
Nhưng trong lúc tay ôm lấy cơ thể mình, lại phát hiện trên ngón áp út tay phải có một chiếc nhẫn. Đó không phải chiếc nhẫn bắt mắt gì, nhưng xuất hiện một cách không giải thích được, làm cho Cố Dĩ Nguyên cảm thấy vô cùng quỷ dị. Cô nhớ bản thân chưa từng mang qua chiếc nhẫn này, tối hôm qua trước khi đi ngủ cũng không có, khả năng duy nhất chính là…
Chính là cái "người" mình không nhìn thấy trong lúc cô ngủ, đem chiếc nhẫn này… đeo lên tay cô.
"Ngươi là ai, rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao cứ quấn lấy ta!?" Trong lòng vừa sợ hãi vừa tức giận làm cho Cố Dĩ Nguyên không nhịn được hét kên, cô ra sức tháo chiếc nhẫn ra, từ ban công ném xuống.
"Ta biết ngươi có thể nhìn thấy ta, ta cũng biết ngươi ở trước mặt ta, nhưng ta không biết ngươi là ai, cũng chưa từng làm hại người. Nếu như ngươi muốn báo thù, chỉ có thể nói tìm lộn người rồi. Ta sẽ đốt chút giấy tiền cho ngươi, còn có những thứ ngươi cần. Nếu như không chịu rời khỏi nhà ta, ta sẽ tìm vài thứ ngươi sợ nhất đuổi ngươi đi."
Cố Dĩ Nguyên nói xong, cầm lấy túi công văn ra ngoài. Nhìn cô rời đi, một thân ảnh màu đỏ dần dần hiện lên, cũng đi theo cô.